Khi kết hôn với Flora, tôi hầu như đã xác định mình sẽ trở thành trưởng làng Nordende trong tương lai.
Vì chỉ là một Cựu Mạo hiểm giả, tôi cảm thấy rất lo lắng khi nghĩ đến việc liệu mình có thể trở thành trưởng làng tốt hay không, nhưng Ergys-san nói rằng vẫn còn khá lâu nữa mới đến lúc đó và tôi có thể học từ từ.
Nghĩ lại thì, đúng vậy. Ergys-san vẫn còn trẻ, vì vậy tôi không việc gì phải vội.
Ngay từ đầu, tôi mới đến đây được khoảng ba tháng và nếu ai đó đột nhiên bảo tôi làm trưởng làng thì đúng là quá khó.
Trước hết, điều quan trọng nhất là biết đọc biết viết để cóthể xử lý công việc. Rồi sau đó mới đến làm quen với nhịp sống của Nordende, làm quen với con người và thiên nhiên ở đây. Vì thế, nếu tôi muốn trở thành một trưởng làng, sẽ cần nhiều năm nữa.
Như Ergys-san có nói, tôi có thể học từ từ trong khi giúp đỡ những công việc của ông ấy.
May mắn thay tôi có thể viết, đọc và tính toán
Khi còn là Mạo hiểm giả, tôi biết chúng đều là những thứ thiết yếu, vì vậy tôi đã cố gắng học nó từ các anh chị em trong nhà thờ và các Mạo hiểm giả khác trong Guild.
Nếu không có chúng, tôi sẽ không thể nhận được những yêu cầu hay sẽ gặp khó khăn và bất lợi trong những giao dịch. Sức mạnh trong thế giới này là chân lý, nhưng không phải lúc nào sức mạnh cũng giải quyết được mọi chuyện. Lúc còn nhỏ, do thiếu hiểu biết nên tôi đã bị lừa không ít lần, vì thế tôi hoàn toàn hiểu tầm quan trọng của kĩ năng đọc, viết và tính toán.
Và vì đã có những kĩ năng cơ bản đó, việc học hỏi của tôi sẽ bắt đầu từ việc làm quen với cuộc sống tại đây
Sau khi thảo luận với Ergys-san trong bữa trưa, tôi bắt tay vào giúp Flora chuẩn bị chuyển đến nhà tôi
Vâng, hôm nay Flora đã chính thức sống ở nhà tôi. Đó là lý do tại sao bây giờ cô ấy đang đóng gói hành lý với quần áo và dụng cụ cần thiết cho cuộc sống của mình.
Vì tôi không thể giúp được gì trong việc sắp xếp hành lý, nên nhiệm vụ chính của tôi sẽ là chuyển những thứ đã được đóng gói đó lên một cái xe đẩy bốn bánh và mang về nhà
Đó là 2 việc chính, nhưng còn một việc thứ ba nữa, đó là...
-Này, đó chẳng phải là Aldo sao?. Những thứ đó là gì thế?
-Oi oi, cậu chưa nghe gì sao, Flora đang chuẩn bị hành lý để về nhà chồng đó.
-Đồ ngốc, tôi biết chứ, nhưng tôi muốn xác nhận lại một cách nghiêm túc, thật tệ khi thấy những bông hoa đẹp của Nordende cứ lần lượt có chủ như vậy....
Một cuộc bàn luận nho nhỏ mà tôi nghe thấy từ những người dân làng
Nhìn vào họ, tôi chỉ biết cười khổ.
-Này hai người, bàn tán sau lưng người ta như thế là không tốt đâu. Và đừng có mang những việc có thể làm trong nhà đến trước cửa nhà người khác như thế chứ?
Hai người vừa bàn tán kia đang ngồi ngay trước cửa nhà Ergys-san
Đó là những cây đậu Papyrus, một thứ khá đặc trưng khác của Nordende.
Bóc đi lớp vỏ cứng, nghiền nát bằng chày, nhào với nước và nướng lên, nó sẽ nở ra khá to. Đó là một loại đồ ăn khá phổ biến và dễ ăn trong làng.
Thông thường đó là một việc bạn có thể làm trong bếp, nhưng những kẻ này đang mang nó ra trước cửa nhà người khác và ngồi bàn tán.
-Bởi vì rất khó để lột vỏ nó trong nhà, và nó cũng rất ồn ào nữa nên tôi muốn mang ra ngoài này...
-Tôi nghĩ nó không khó vậy đâu, chỉ là chúng tôi muốn thấy những điều thú vị thôi
Hai người kia đáp lại tôi một cách thản nhiên như vậy.
Những điều thú vị à?
Vâng, tôi cũng thích nói chuyện lắm, tôi cũng thi thoảng sang phòng các khách trọ khác hồi còn ở nhà trọ để nói chuyện. Nhưng đừng có lấp ló bên ngoài và nhiều chuyện kiểu đó.
-Aldo-san, có chuyện gì vậy? Giúp em với nào.
-Oh, rồi đây...
Flora đã mang hành lý ra đến cửa trước, nên tôi chạy lại và đón lấy nó.
-Cẩn thận đó anh, trong đó có cả đồ dùng nhà bếp và khá nặng đấy.
-Rồi, cứ để anh lo.
Nó có thể hơi nặng với phụ nữ, nhưng đối với tôi thì không vấn đề gì.
-Uwa...., quả nhiên những cơ bắp của Aldo thật là tuyệt vời. Nó thật rắn chắc.
Khi tôi cố gắng nâng chỗ hành lý bằng một tay, Flora chạm vào cánh tay tôi với một giọng ngưỡng mộ.
Với tôi nó không quá nặng, nhưng cảm giác bàn tay mượt mà của Flora nhẹ nhàng vuốt ve làn da của tôi rất nhột
-Này...buồn mà em...
-Em xin lỗi...nhưng một chút nữa đi...
Mặc dù tôi khẽ phản đối, Flora vẫn chạm vào cánh tay tôi mà không để tâm đến nó.
CŨng như thế này, cô ấy thường chạm vào cơ bắp ở ngực và vai tôi tối qua khi cả hai tắm chung.
Cô ấy thích cơ bắp nhiều thế sao?
Tôi không nghĩ chạm vào đó có gì thú vị vì nó không mềm mại và khá cứng nhắc, nhưng Flora lại bị thu hút bởi những thứ thiếu nữ tính như thế sao?
Chà, có lẽ với tôi nó cũng vậy, khi mà tôi cũng bị thu hút bởi ngực của cô ấy. Khi mà tôi đã chạm vào ngực cô ấy rất nhiều hôm qua.
-Ukiiiiii.....
-Ah....một cảnh thật nóng bỏng.
Trong khi tôi và Flora còn đang đứng cạnh nhau, hai người kia lại hú lên trêu trọc.
Mấy tên nhiều chuyện này....
Có lẽ tôi phải dọa họ một trận để bớt cái tính nhiều chuyện đi mới được.
Quay mặt về phía hai tên kia, tôi gồng người lên....
"" Uki -! ""
Sau đó, dân làng đã cùng nhau tạo ra một âm thanh kỳ quái giống như quái vật và bắt đầu dọn đống đậu Papyrus vào bao.
Dừng lại đi, bộ hai người là khỉ hay cái gì à?
Đe dọa hai tên khỉ kia một lúc, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ lối vào.
-Flora? Con đang làm gì vậy ... Không nhanh lên thì đến tối không xong được đâu
-Ah, vâng, con biết rồi ạ
Flora quay lại đáp lời của Fiona-san vừa đến để xem tình hình.
Sau mấy giây, cô ấy cũng chợt nhận ra mình vẫn đang bám vào tay tôi nên vội bối rối buông ra.
Nhớ đó, anh sẽ trả lại em khi về nhà.
-... Aldo
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, Fiona-san đưa cho tôi một chiếc giỏ nhỏ và lên tiếng
-Vâng?"
-............
Rồi Fiona-san đến gần chúng tôi mà không nói gì cả.
Và cô ấy từ từ giơ cánh tay lên - chạm vào vai tôi.
Bàn tay mềm mại và mát lạnh di chuyển như thể đang kiểm tra từng nếp cơ bắp trên vai tôi.
Khi được chạm vào bởi một người phụ nữ xinh đẹp, dù có là Fiona-san đi nữa, có cái gì đó vẫn còn lúng túng.
-... .... Ah, cái đó ... ....
-Ara, cơ bắp của con tuyệt thật đó...
Trong khi hoi lạc giọng đi một chút vì xấu hổ, Fiona-san từ từ rời khỏi vai tôi.
Bộ những người phụ nữ đều thích cơ bắp của nam giới vậy sao?
Tôi không biết rõ lắm, nhưng Fiona có vẻ không tỏ ra thích thú như Flora. Cô ấy chỉ chạm vào do tò mò mà thôi.
Flora thì hầu như quên hết trời trăng khi chạm vào những cơ bắp của tôi.
Trong khi nhớ lại chuyện đó với một nụ cười cay đắng, tôi nhận lấy cái hộp và nhét vào trong đống hành lý
Sau đó, tôi bước đến trước mặt hai tên mặt khỉ kia. Nhặt lấy một nắm đậu Papyrus.
-Ma quỷ hãy biến đi....
-Cái quái....
-Cậu đang làm cái quái gì vậy?
CHỗ đậu bay vào mặt hai tên nhiều chuyện
Cả hai bị dính đậu và phải chạy tá hỏa đi để né.
Đó là sự trừng phạt xứng đáng cho những con quỷ hóng chuyện nhà người khác.
-Vì sẽ hơi nặng, nên em sẽ mang giúp anh một chút nhé.
-Được.