Giờ tôi đang đứng trên một con dốc thoai thoải.
Hai bên đường là những cánh đồng lúa và nho xanh mướt tầm mắt.
Xa xa là những ngọn núi nối liền với nhau thành một dải dài. Không có ai trên những cánh đồng này cả, hoặc có thì chắc họ đang cúi xuống làm ở đâu đó nên tôi không thấy.
Cuối cùng, đã một tháng rưỡi trôi qua, và giờ tôi đang ở Nordende.
Nơi này vẫn giống như 9 năm trước, nhưng có đôi chút khác biệt khi cánh đồng hoa dường như đã rộng ra hơn.
Từng cơn gió nhẹ nhàng thôi qua, mang theo mùi hương của đất, cây cỏ và những bông hoa.
Tôi khẽ khép mắt lại tận hưởng cái sự dễ chịu này và phóng mắt nhìn ra xa.
Nếu đi về phía trước theo con đường này, bạn có thể thấy một căn nhà nhỏ nằm tách biệt với một vườn hoa ở phía sau.
Đó là nơi mà tôi hằng mơ ước khi đến đây. Nó khiến tim tôi đập nhanh.
Hướng về phía vườn nho, tôi chợt thấy một bóng người đang lúi húi với một cái túi trên vai
Sau đó, từ dưới vườn nho, một người phụ nữ trong trang phục đồng áng chợt xuất hiện.
Cô ấy có một làn da nâu như màu hạt lúa mì với mái tóc đỏ xõa ngang vai kèm thêm vài cái kẹp tóc. Chiều cao đâu đó khoảng 160cm, vóc dáng thì tôi không rõ vì cô ấy đang mặc đồ làm việc khá dày.
Đôi mắt màu đỏ sắc lẹm của cô ấy nhìn về phía tôi. Sẽ rất khó xử nếu tiếp tục im lặng thế này, nên tôi rụt rè lên tiếng.
-Ano…xin chào…
-Chào. Anh là ai thế? Hình như không phải người sống quanh đây. Thứ lỗi cho tôi nhưng không thể không nghi ngờ anh là một kẻ đáng ngờ được.
Cách trả lời của cô ấy khá tự nhiên và thẳng thắn, nên hẳn là cô ấy không phải người xấu đâu. Dù có hơi làm quá, nhưng những với những người ở đây thì chuyện một kẻ lạ mặt như tôi đứng trước ruộng của ai đó đúng là đáng ngờ. Những người lạ mặt luôn được chào đón ở những vùng nông thôn theo kiểu vậy mà.
-Ah, xin lỗi, tôi chỉ vừa mới đến và muốn sống ở đây, tôi không phải một người đáng ngờ.
Nghe tôi nói, cô ấy khoanh tay và lẩm bầm ‘Hm…”
-Tóc đen và mắt đen à?
-EH?
Tôi không nghe rõ những gì cô ấy lẩm bẩm nên bất giác hỏi lại.
-Không có gì, anh tới từ đâu?
-Er…Vương quốc Abalonia.
Tôi sẽ còn bị nghi ngờ nếu trả lời ấp úng, nên cứ nói thẳng là tốt nhất. Mà dù có thế thì cô ấy vẫn tỏ ra nghi ngờ tôi.
-Anh đến từ một nơi rất xa nhỉ? Hm, có lẽ anh không phải người xấu, tôi sẽ chỉ đường cho anh đến chỗ trưởng làng.
-Cảm ơn cô nhiều lắm.
Khi tôi đến đây 9 năm trước, tôi đã không ghé qua nhà trưởng làng. May thay cô ấy lại đồng ý giúp tôi đến đó.
-Cũng chẳng còn cách nào khác, mọi người sẽ thấy khó chịu nếu một người xa lạ như anh đi lang thang trong làng một mình.
Rồi cô ấy đi trước tôi và quay lại vẫy vẫy tay, “Đi theo tôi”.
Có vẻ cô ấy là một người tốt và khá cởi mở. Tôi lẳng lặng đi theo cô gái tóc đỏ.
Đi một quãng, tôi có thể thấy được ngôi làng từ đằng xa với những mái nhà màu nâu san sát.
Nơi đó có lẽ là trung tâm của làng, xa khỏi chỗ đó hơn thì có rất ít nhà cửa. Có lẽ có chừng đâu đó vài trăm người sống ở đây nếu không có vấn đề gì từ sau lần cuối tôi tới đây 9 năm trước.
Đi hết con đường mòn, chúng tôi tiếp tục đi thêm một quãng nữa. Sau đó cả hai gặp một người đàn ông đang đẩy xe hàng.
-Oh, Aisha, anh chàng đó là ai thế?
Thấy người lạ mặt là tôi, anh ta cất tiếng hỏi.
Qua anh ta tôi biết được cô gái tóc đỏ này tên là Aisha.
-Tôi vừa mới đến và muốn sống ở đây.
-Oh, chuyện lạ nha, nhưng không hề gì, hãy cố gắng hết mình nhé.
-Cảm ơn anh.
Tôi vừa nói vừa cúi đầu, người đàn ông cười lớn.
-Ahahaha…cậu quả là một người lịch sự.
Hành động vừa rồi giống như một phản xạ có điều kiện của tôi vậy, nó đã trở thành thói quen khi phải thường xuyên gặp gỡ các Mạo hiểm giả lạ mặt trong những nhiệm vụ khác nhau.
-Nói vậy thôi, anh ấy vẫn cần sự cho phép của Trưởng làng để được sống ở đây.
Agh…cô ấy không thể giữ bí mật chuyện đó sao.
-Hm….là vậy à? Nếu là anh chàng này thì sẽ ổn thôi. Nếu được chấp thuận thì nhớ báo cho tôi nhé.
Nói rồi người đàn ông đẩy xe đi tiếp.
================
Trên đường đi, tôi và Aisha tiếp tục gặp những chuyện tương tự thêm vài lần nữa. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được trung tâm của làng, nơi có đông dân cư tụ tập. Tôi cảm thấy ngay những ánh nhìn tò mò xen lẫn xa lạ của những người đàn ông đang làm việc nhà và những người phụ nữ đang giặt quần áo. Ma, chuyện này hồi còn ở Guild tôi gặp hoài, quen rồi.
Làm dân mới đến hay lính mới ở Guild cảm giác cũng gần như nhau. Có điều ở đây thì tôi cảm thấy thoải mái hơn vì không phải bất ngờ hay ngạc nhiên với khả năng của các Mạo hiểm giả.
Tuy nhiên, bị nhìn chằm chằm thế này cũng khó chịu lắm chứ.
Nếu không có Aisha đi cùng, chả biết tôi phải phản ứng thế nào nữa.
Cố gắng bước đi và bỏ qua ánh nhìn
của mọi người, tôi để ý đến khung cảnh xung quanh.
Trong làng, tôi thấy số lượng hoa hình như đã tăng lên và màu sắc cũng đẹp hơn nữa. Những bông hoa đỏ và vàng ở đây, ở kia là những bông màu tím, lam.
Tôi cũng cảm thấy vui khi nhìn vào những căn nhà, một số ngôi nhà được sơn những màu sắc khác nhau giống như đồng hoa bên cạnh.
Làm thế nào mà họ trồng được nhiều hoa thế nhỉ? Những bông hoa đẹp lạ kì của Nordende.
Dù chúng có thể không ăn được, nhưng tôi vẫn sẽ giành thời gian để chăm sóc chúng sau này khi đã có nhà riêng.
-Ngôi làng này luôn thật đẹp khi hoa nở.
-Luôn…Anh đã từng đến đây rồi sao?
Aisha chợt quay lưng lại hòi khi nghe tôi lẩm bẩm.
-Um, một lần duy nhất vào 9 năm về trước.
-Chín năm trước??
Aisha chợt hét lớn sau khi nghe tôi trả lời.
Khá bất ngờ là cô ấy cũng biết ngạc nhiên đấy, dù trước đó tôi đã nghĩ cô ấy là một người điềm đạm.
-Vâng, có chuyện gì sao?
-Eh…không…không có gì, tôi xin lỗi.
Nói rồi Aisha lại quay mặt đi tiếp.
Không có gì thật sao? Cái cách cô ấy trả lời càng khiến tôi tò mò hơn nữa. Liệu 9 năm trước tôi đã làm gì ở đây sao? Tôi chẳng nhớ nổi nữa.
-Đến rồi, đây chính là nhà của Trưởng làng.
Tôi còn chưa kịp hỏi lý do Aisha ngạc nhiên thì cô ấy đã chỉ vào một ngôi nhà trước mặt hai chúng tôi.
Đó là một ngôi nhà khá lớn được xây cách xa trung tâm làng. Ở mặt sau tôi thấy cái gì đó giống như kho thực phẩm vậy.
Những thảm cỏ xanh mướt mọc xung quanh nhà, hẳn là nằm xuống đó sẽ dễ chịu lắm đây.
-Ở đây sao?
-Vậy thì, tôi sẽ gõ cửa nhé.
Trong khi tôi đang chuẩn bị tinh thần thì Aisha bước lên gõ cửa.
Cảm giác gì thế này? Tôi đang lo lắng khi chuẩn bị gặp ai đó sao? Liệu rằng tôi có thể nhận được sự cho phép của người đó không..Tôi cảm thấy còn lo hơn cả lúc chuẩn bị đánh nhau với quái vật nữa.
Liền sau đó, tôi nghe một giọng nữ khác đáp lại.
-Haiii….
-Vậy, tôi xin phép.
Nói rồi Aisha thản nhiên đẩy cửa bước vào, ủa, bộ không cần cho phép để được vào sao?
-Nhanh lên nào.
Aisha quay ra nói với tôi, khiến tôi luống cuống đi theo cô ấy vào trong.
-Oh, là Aisha-chan sao?
Trước mặt chúng tôi là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu lục ngọc bích và mái tóc màu vàng
nâu được búi gọn sau gáy
Tôi đã tưởng Trưởng làng là một người già chứ? Sao lại là một cô gái tóc vàng xinh đẹp và trẻ trung thế này? Không, nhìn như một người phụ nữ đứng tuổi nhưng vẫn còn nhan sắc của một cô gái vậy.
Cảm giác này…tôi nhớ đã từng gặp cô ấy ở đâu đó…ma, chắc chỉ là tưởng tượng thôi nhỉ.
-Fiona-san, em lớn rồi mà…
-Chị đã xem em như con gái mình từ khi còn trẻ. Vì thế dù lớn thế nào thì Aisha-chan vẫn là Aisha-chan của chị.
Cô gái tóc vàng mỉm cười với câu phản đối của Aisha.
Aisha hoàn toàn bị áp đảo và không thể đáp lại câu nào. Có vẻ như với Fiona, Aisha không phải đối thủ của cô ấy.
-Vậy, anh chàng này là ai? Bạn trai của em chăng?
Đôi mắt màu ngọc bích của cô ấy đưa sang phía tôi.
Tôi không nghĩ việc có một cô bạn gái như Aisha là một ý tưởng tồi, nhưng có lẽ tôi sẽ suốt ngày bị cô ấy đè đầu thôi.
-Không, anh ấy là người mới đến đây từ Abalonia và muốn sống ở đây.
-Ara, anh đã đi một chặng đường dài như vậy tới đây. Vậy thì hãy gặp chồng tôi, Trưởng làng này, anh ấy sẽ nghe câu chuyện của anh và quyết định mọi thứ.
-Haii…
Aisha đáp lại và dẫn tôi đi. Thay vì nhìn giống bạn gái tôi thì cô ấy giống người trong nhà này hơn đấy.
Để có thể nói chuyện với trưởng làng, chúng tôi theo Fiona-san và Aisha vào trong.