Bằng cánh nào đó, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được anh ta bán thực phẩm cho tôi. Sau đó thì hai chúng tôi bước ra khu xưởng đằng sau để bàn chuyện đồ nội thất.
Bên trong xưởng, tôi thấy có rất nhiều bàn xếp thành hàng dài. Bên trên chúng là những khối gỗ đã được chế biến qua và những dụng cụ phục vụ cho việc chế tác, cắt gọt chúng như cưa, đục…
Có lẽ do tất cả các công đoạn chế tác đều diễn ra ở đây nên căn phòng có một mùi gỗ đặc trưng
Xung quanh các bức tường cũng được dựng rất nhiều thanh gỗ dài, có những thanh chạm tới cả trần nhà. Có lẽ là chúng được cắt ra từ nhiều loại cây khác nhau, nhìn vào vân gỗ, màu sắc và kích thước có thể thấy điều đó, thậm chí có cả những thanh cong vút nữa.
Tôi không thể nói rằng mình không lo những thanh gỗ kia sẽ sụp xuống bất kì lúc nào, nhưng có vẻ người chủ nơi này đã cân nhắc mọi tình huống rồi, những thanh gỗ đều được chằng buộc cẩn thận và có cả xích sắt phòng trộm nữa.
-Giờ thì, đến lúc bàn công việc nào.
Toack bước vào cái xưởng có lẽ đã quá quen thuộc với mình và tiện tay dẹp mấy khúc gỗ vụn và mạt gỗ qua một bên.
-Um…sau đây anh vẫn bán thực phẩm cho tôi chứ.
-Rồi rồi, khỏi lo.
Khi tôi hỏi lại để chắc chắn về vụ mua bán đồ ăn, Toack trả lời với vẻ thờ ơ.
Tôi không rõ là anh ta có ý gì? Không muốn bán nữa hay không quan tâm tới nó nữa?
Ma, tôi đã kể cho anh ta câu chuyện của mình rồi, hi vọng là anh ta giữ lời hứa, hãy để chuyện đó lại nào.
-Được rồi, vậy cậu thiếu những gì trong nhà mình?
Toack hỏi tôi bằng cách vỗ xuống cái bàn sau khi đã dọn dẹp gọn gàng một góc xưởng. Với cử chỉ đó, Toack như đã chuyển sang chế độ làm việc.
-Tôi cũng không biết mình sẽ cần gì nữa. Nhưng trước hết hãy bắt đầu với những món đồ nội thất thiết yếu như bàn ghế, giường, sofa và một bộ đồ ăn hay một cái tủ đã.
Đó tạm thời những thứ tôi có thể kịp nghĩ ra bây giờ. Có lẽ sau này tôi sẽ cần nhiều thứ hơn nữa.
-Ờ…ờ…rồi, những thứ này sẽ khiến tôi bận rộn một thời gian đấy. Nhưng nếu chỉ là bàn ghế thường thì tôi còn sẵn một ít trong kho đấy. Ngoài ra thì tủ quần áo và tủ ngăn kéo trong đó cũng còn. Tất cả chúng mới chỉ được làm gần đây và còn mới, cậu có muốn đi xem không?
-Hm…tôi muốn có những món đồ đặt làm riêng cho mình hơn.
Tiền nong với tôi không phải vấn đề, vì thế tôi muốn có những món đồ hợp với mình và thoải mái cho việc sử dụng nhất. Và còn nữa, tôi cũng muốn một cái giường thật sự thoải mái đến mức chỉ muốn nằm ở đó mãi.
Từ nay trở đi, tôi sẽ sống trong ngôi nhà đó, vì thế trước tiên tôi muốn có được những món đồ tốt nhất cho mình.
Khi nghe những ý tưởng của tôi về đồ nội thất của ngôi nhà mới, Toack gãi đầu và nhíu mày.
-Erm…sẽ khá mất thời gian nếu là những món đặt riêng đấy. Tôi còn những đơn đặt hàng khác ngoài cậu mà. Nên rất có thể là cậu sẽ phải tạm thời sống mà không có những thứ đó một thời gian nữa.
-Uuuu…cái đó đúng là vấn đề lớn nhỉ?
Tôi cũng cau mày đáp lại sau khi nghe những gì Toack-san nói.
Thật khó cho tôi nếu tiếp tục sống như thế này. Tôi vẫn muốn có một cái giường được đặt riêng, nhưng hiện tại thì có một cái giường vẫn tốt hơn là phải nằm dưới sàn, còn cả chuyện bàn ghế nữa…
Có lẽ tôi nên bắt đầu với những món tối thiểu cơ bản có sẵn, sau đó sẽ từ từ thay chúng bằng những thứ được đặt riêng sau.
-Ờ…mà cái giường cũng phải xem xét chủ nhân của nó là ai để bảo đảm thoải mái nhất khi nằm nữa
-Vậy hãy mau giúp tôi chuyện cái giường đi, tôi không muốn ngủ dưới sàn và đắp chăn mỏng nữa đâu.
Sáng nay, cơ thể tôi, nhất là phần lưng, đã đau ê ẩm rồi, đến giờ vẫn còn đau nữa. Tôi không muốn sáng mai cũng thế đâu.
-Nếu cậu không thích nằm đất thì có thể mua trước 1 cái sofa, nó cũng có thể hoạt động thay cho cái giường trong lúc chờ đợi.
-Hm…có lẽ anh đúng…
Nếu có ghế sofa thì có lẽ lưng tôi sẽ bớt đau hơn, chưa kể nó có thể dùng làm ghế ngồi và tôi sẽ không phải ngồi trên sàn nhà nữa.
Tôi bị thuyết phục hoàn toàn bởi những lời của Toack, vì thế tôi bắt đầu hướng mắt về những cái ghế và bàn thành phẩm trong xưởng.
Nhưng ngoài nhìn thì tôi muốn chạm trực tiếp xem cảm giác ra sao, nên tôi gọi Toack và nói ra suy nghĩ của mình. Có lẽ tôi sẽ bị mắng nữa nếu tự tiện chạm vào đồ của anh ta. Chuyện này hồi tôi đến các tiệm rèn vũ khí đã gặp phải nhiều lần.
-Đây đều là đồ thành phẩm đúng không? Nó sẽ không gãy nếu tôi ngồi lên chứ?
-Đúng thế, toàn là thành phẩm đấy. Nếu chúng bị hỏng…à cái này hỏng rồi, nứt ở giữa, cái này nữa, một chân bị gãy rồi.
Nói xong Toack nhăn mặt rồi quăng hai cái ghế vào một góc không hề thương tiếc.
-O…oi, ổn thật chứ? Tôi sẽ ngã đập đầu xuống đất nếu ngồi trên mấy thứ không cân bằng này mất.
-Yên tâm, tất cả đều đảm bảo, những cái này chỉ là hàng lỗi thôi. Tôi sẽ kiểm tra lại một lượt.
Tôi trưng ra một vẻ nghi hoặc. Anh ta chắc chắn thế cơ à? Tôi có hơi lo đấy/
Có lẽ tôi sẽ chỉ tin anh ta sau khi tự mình kiểm tra. Nếu có cái gì đó không ổn trong đống này nữa, tôi sẽ lấy đó làm cớ để lấy thêm đồ ăn từ anh ta.
Tôi bắt đầu bằng một cái ghế. Chất gỗ khá là bình thường và có màu sáng, phần tựa lưng cong về phía sau, phần để tay khá tinh xảo và đẹp mắt. Cảm giác mịn và dễ chịu.
Tôi ngồi xuống trong khi khen thầm diện mạo của cái ghế. Từ lưng đến chân đều cảm thấy ổn, không có dấu hiệu khó chịu hay mất cân bằng nào.
-Quả như tôi đoán, Toack, anh có thể làm được những cái ghế rất tuyệt dù không bao giờ khoe chúng ra cả.
-Nó không liên quan đến việc tôi muốn khoe hay gì cả, chỉ đơn giản là tôi thích và đam mê làm đồ nội thất thôi.
Toack trả lời tôi trong khi đang nhìn vị khách của mình trên ghế.
Ra là vậy sao? Là một thợ mộc làm đồ nội thất cho người khác, bạn sẽ chẳng thể làm được cái gì ra hồn nếu không nghĩ về họ khi làm. Có vài người tôi biết sẽ thích phần tựa lưng ngả ra hơn chút nữa để thoải mái hơn khi ngồi.
Ngoài sở thích, những món đồ cũng nên được điều chỉnh cho hợp với độ tuổi và chiều cao của người dân, vì thế tôi nghĩ rằng sẽ chẳng thể nào làm được những món đồ tốt như thế này nếu không nghĩ đến người dùng/
-Cái gì thế? Sao đột nhiên cậu lại cười toe toét như thế?
Toack nói với một giọng không thoải mái khi thấy tôi đang nhìn ngược lại anh ta với ánh mắt trìu mến.
-Đó là một cái ghế anh đặc biệt làm cho tôi đúng không? Nó hoàn toàn hợp với tôi, có lẽ là do vóc dáng của chúng ta gần giống nhau nhỉ? Thực ra, có lẽ người lớn thì đều có chung 1 kích thước.
-Yup, có lẽ vậy. Cậu có thể đặt nó trong phòng khách.
Vì Toack và tôi có vóc dáng gần giống nhau, có lẽ những thứ anh ta đề xuất cũng sẽ hợp với tôi.
-Giờ thì, còn ba cái khác tương tự trong kho, tôi sẽ mang đến luôn. Bằng cách đó tôi sẽ không phải cất công làm bộ khác.
Toack nói và đứng lên khi tôi đã quyết định sẽ chốt cái ghế này.
-Eh? Tôi không cần nhiều thế đâu, tôi sống một mình mà?
-Này này, cậu định để khách ngồi dưới sàn à? Hơn nữa chẳng phải cậu nên mời Trưởng làng đến ăn một bữa cơm để cảm ơn sau khi đã ổn định sao?
-Ah, phải ha.
Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó, trước giờ tôi toàn ở trọ mà.
Cũng giống như cách mà Flora đến thăm tôi hôm qua, sẽ thật khủng khiếp nếu để Ergys-san đến mà thậm chí không thể mời anh ấy ngồi hay uống trà.
Có lẽ tôi đã quên mất cách sống bình thường vì ở nhà trọ quá lâu rồi.
Sau này có khi tôi cũng sẽ mời Toack đến nhà mình chơi nữa.
Vì thế, tôi muốn ngôi nhà của mình thoải mái, không chỉ với tôi mà còn cả những vị khách của tôi nữa.
============
Ngay sau đó, Toack mang bộ ghế còn lại trong kho ra kèm theo một cái bàn như cùng loại trong bộ bàn ghế này.
Chiều cao của những cái ghế hợp một cách hoàn hảo với cái bàn, cảm giác cũng rất thoải mái. Tôi nghĩ rằng mình sẽ đặt nó trong phòng khách.
Sau đó, hai chúng tôi vào kho để chọn tủ, tủ ngăn kéo hợp với nhà của tôi.
Tôi nghĩ sau đây Toack có lẽ sẽ giúp tôi chuyển những thứ này về nhà.
-Giờ những thứ còn thiếu chỉ là bộ đồ ăn mà thôi.
Vừa ngồi trên cái ghế đã quyết định mua trong xưởng, tôi vừa lẩm bẩm.
Nếu chiếc ghế này sẽ sống với tôi từ bây giờ, có lẽ tốt hơn tôi nên bắt đầu phát triển quan hệ với nó.
-Nếu là những bộ đồ ăn bằng gỗ thì tôi cũng có đấy
-Có luôn sao? Dù anh là một thợ mộc nội thất?
Tôi ngạc nhiên trước những gì Toack mới nói.
-Từ trước đến giờ tôi chỉ sống ở đây thôi, cậu biết mà? Tôi sẽ không thể sống được nếu không tự làm những thứ thiết yếu cho mình. Và làm những bộ đồ ăn nhỏ
bằng gỗ cũng khá hay, nó giúp rèn luyện sự tỉ mỉ và những kĩ năng cơ bản.
-Ra là vậy. Thế tôi có thể xem chúng không?
-Được rồi, theo tôi.
Tôi đứng dậy và đi theo Toack
Khi anh ta mở một cái ngăn kéo trong xưởng, tôi thấy ở đó rất nhiều thìa, dĩa bằng gỗ. Và một cái khác bên cạnh thì chứa đầy đĩa gỗ như cái mà sáng nay tôi đã dùng bữa sáng, được xếp chồng lên nhau. Chưa dừng ở đó, có rất rất nhiều loại đĩa, đĩa lớn phẳng, đĩa nhỏ, đĩa sâu, chén và cả cốc gỗ cũng có nữa.
-Heh…tuyệt vời thật đó.
Tôi mở to mắt hết cỡ nhìn hai cái ngăn kéo.
-Erm…nó không phải chuyện gì to tát đâu
Toack nói trong khi gãi đầu và đỏ mặt.
Dù đã biết rồi, nhưng tôi phải một lần nữa nói rằng anh ta thật sự là một người khiêm tốn.
Tôi quay lại cái ngăn kéo và khẽ mỉm cười.
Những món đồ nhỏ nhắn này cũng giống như bàn ghế, đều mịn màng và mềm mại. Cảm giác cầm nắm chúng trong tay rất thoải mái.
Mặc dù vậy, tôi không được dao động khi lựa chọn. Những thứ này đều quá tốt, tôi không thể phủ nhận ham muốn hốt hết của mình.
Nó cũng giống như lần đầu tiên tôi đến cửa hàng để mua món vũ khí mới cho mình vậy.
-Oh, cái này để đựng súp sẽ rất tốt đây. Thật tuyệt là nó sâu.... , cả cái này nữa,
có lẽ sẽ tốt hơn nếu đáy nó sâu hơn chút nữa.
-Nhìn cậu có vẻ rất vui nhỉ?
Toack nói trong khi nhìn tôi bối rối lựa chọn những món đồ như đứa trẻ được mẹ đưa đi mua đồ chơi.
-AH vâng…tôi đang suy nghĩ để chọn những cái phù hợp với cuộc sống hàng ngày. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến tôi rất vui rồi. Những thứ anh làm đều rất tuyệt vời, tôi muốn mua hết chúng đó…
-T..tôi hiểu rồi.
Toack đáp lại cụt lủn rồi quay về phía cửa sổ. Từ khóe mắt, tôi có cảm thấy anh ta đang vui như thế nào.
Dù sao anh ấy là một người không chịu thành thật với cảm xúc của mình, Tôi đoán đó cũng là một tính cách đặc trưng của anh ấy, không dám tưởng tượng con người này mà thẳng tính thì sẽ ra sao nữa.
Rồi tôi quay lại ngăn kéo và tiếp tục lựa.
-Oi, đồ ngốc. Đừng có lấy tất cả cùng một cỡ như thế, cậu sẽ cần những kích thước khác nhau để xử lý những món ăn khác nhau.