Tôi là một đứa trẻ mồ côi, một trong những đứa trẻ được Nhà thờ nhận nuôi mà chưa từng biết đến gương mặt hay tên của cha mẹ mình.
Một đứa trẻ mồ côi, nghèo và bất hạnh như bất kì đứa trẻ mồ côi nào khác trên thế giới này.
Vì nhà thờ nuôi chúng tôi hoàn toàn bằng những khoản tiền từ thiện, nên không phải lúc nào chúng tôi cũng có đủ cái ăn.
Bản thân tôi cũng vậy, dù có cố gắng làm việc mỗi ngày, không phải ngày nào tôi cũng có được một bữa ăn ra hồn. Bánh mì cứng và súp loãng là những thứ xa xỉ đáng mơ ước, phần lớn là những khoảng thời gian mà nhiều ngày liền tôi không có cái gì bỏ vào bụng.
Tôi không thể chấp nhận chuyện đó nữa, nên khi đủ khả năng, tôi quyết định tự kiếm sống bằng sức của bản thân mình.
Lúc đầu, tôi sử dụng đá và những cây gỗ để hạ gục lũ quái vật bên ngoài thị trấn.
Lũ quái vật có nhiều con khá yếu, nhưng đa phần đều rất nguy hiểm cho một đứa nhóc như tôi, nhưng thế này còn tốt hơn nhiều việc cứ tiếp tục sống trong cái Nhà thờ nghèo đói đó. Những vật liệu và thịt mà tôi lấy từ quái vật có thể đem bán lấy tiền hoặc tự bản thân chúng là đồ ăn. Tôi cảm thấy như vậy là đã đủ ổn cho mình để có thể sinh tồn.
Nếu bạn đăng kí trở thành Mạo hiểm giả, bạn sẽ có thể nhận được những nhiệm vụ đánh bại nhiều loại quái vật khác nhau và phần thưởng nhiệm vụ cũng sẽ cao hơn so với việc chỉ đi săn và bán nguyên liệu như tôi đã làm. Vì thế, tôi tới Guild và đăng kí làm Mạo hiểm giả ngay sau đó.
Vừa học chính từ những Mạo hiểm giả trong Guild, vừa học “mót” của những đàn anh trong những lần đi săn, giờ tôi đã có đủ những kĩ năng cơ bản để hạ gục phần lớn quái vật sơ cấp.
Chưa hết, thi thoảng tôi còn lập nhóm với những người khác và nhắm đến những con quái vật mạnh hơn.
Dù đôi khi có thương vong, nhưng đó là chuyện chẳng thể nào tránh khỏi. Chuyện đó ở thế giới này là việc quá thường nhật, nếu anh không đủ sức mạnh và may mắn, cái chết sẽ là kết cục tất yếu trong thế giới tàn nhẫn này.
Sau nhiều năm, tôi liên tục nhận những công việc với độ khó tăng dần lên theo độ tuổi, giờ tôi đã trở thành một trong những Mạo hiểm giả hạng A thành viên của nhóm Mạo hiểm giả “Black Silver” , cấp cao nhất trong các Mạo hiểm giả của Vương quốc này.
Sức mạnh là lý tưởng sống của tôi.
Nếu có sức mạnh, bạn sẽ có thể kiếm tiền, có được đồ ăn ngon và ngủ trong chăn ấm.
Vì lẽ đó, tôi không ngừng cố gắng thử thách và nâng cao giới hạn sức mạnh của bản thân bằng những con quái vật ngày càng khó hơn. Rồi thì cũng tới lúc, tôi và nhóm của mình hạ gục được nó, một con Rồng. Sinh vật được xem là mạnh nhất trong các loài quái vật của thế giới này, nhờ có nó, tôi được mọi người ca tụng và nhận được một món hời khổng lồ.
Nhưng lúc đó tôi mới nhận ra….
Tôi đã thỏa mãn với cuộc sống của mình.
Sức mạnh, sự giàu có tôi có tất cả, những rắc rối trong cuộc sống của tôi gần như bằng con số không…
Giờ tôi không cần đánh bại quái vật nữa.
Cũng không cần phải đánh cược mạng sống của mình nữa.
Và khi tôi nghĩ như thế, tâm trí tôi hoàn toàn quên đi mục tiêu hàng đầu mình nhắm tới trong nhiều năm đã qua.
Với tôi, đánh bại quái vật giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đã có nhiều người đến đề xuất với tôi nhiệm vụ đối đầu những con quái vật hùng mạnh, nhưng tôi mặc kệ, giờ tôi không cần đặt cược mạng sống mình vào nguy hiểm như ngày trước nữa.
Giờ tôi cũng đã 27, là thời điểm đỉnh cao của sự phát triển cơ thể, là thời kì hoàng kim của một thanh niên. Nhưng sẽ sớm thôi, cái hào quang này, danh vọng này cũng sẽ biến mất, khi mà giờ tôi không còn tâm trí đâu nghĩ đến cái mục tiêu mình đã nhắm đến nhiều năm vừa qua.
Đúng thế, đã đến lúc tôi nghỉ hưu rồi.
Cơ mà, sau khi nghỉ hưu thì tôi sẽ sống thế nào nhỉ?
Ở lại Thủ đô này, dựng lên một ngôi nhà sang trọng và an hưởng tuổi già sao? Không…
Hay là trở thành một cố vấn của Guild, chuyên đào tạo các mạo hiểm giả trẻ tuổi? Cái đó cũng không được, động lực của tôi giờ chẳng còn như thế nữa, sẽ rất mạo hiểm nếu dạy cho họ với tâm trí không tập trung như thế.
Trở thành hiệp sĩ, vệ sĩ, hộ tống hoặc cấp dưới của một quý tộc nào đó? Cũng không…dù là có rất nhiều kiểu phương án trong cái này nhưng tôi không cảm thấy mình cần phải khúm núm cầu cạnh gì họ cả.
Tôi cũng chẳng gặp rắc rối gì về tiền bạc hết, thậm chí gần đây tôi còn cảm thấy mệt mỏi khi những tên dòm ngó khối tài sản của mình ngày càng nhiều nữa.
Tôi chỉ muốn sống như một người bình thường, tránh xa khỏi những chuyện đấu đá hay mạo hiểm mạng sống mà thôi.
Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện một hình ảnh.
Một ngôi làng nhỏ nằm giữa những cánh đồng hoa thay đổi màu sắc theo mùa. Luồn lách giữa cánh đồng là một dòng sông hiền hòa chảy vào uốn lượn. Những ngọn núi hiền hòa bao quanh, không khí trong lành, không gian yên tĩnh. Chưa kể đến là những điều kiện tự nhiên tuyệt vời và đồ ăn số dzách. Nơi đó có rất ít người dân sinh sống, nơi mọi người đều sống một cuộc sống tự cung tự cấp, bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Theo tôi nhớ, tên nơi đó là Nordende. Đúng vậy, đó là nơi tôi đã từng đến trước khi gặp những người bạn đồng hành trong nhóm hiện tại, lần đó là vì một nhiệm vụ.
Dù chỉ mới đến nơi đó đúng một lần, nhưng ấn tượng của tôi thật sự in đậm bởi cánh đồng hoa đầy màu sắc trải ngút tầm mắt.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi thậm chí đã giành cả một ngày để nhìn ngắm cánh đồng hoa ấy.
….Đúng rồi…sẽ thật tốt nếu đến Nordende và bắt đầu một cuộc sống chậm rãi.
Dù tôi đã quá tuổi kết hôn, nhưng nếu được, tôi vẫn muốn có một gia đình nhỏ và sống ở nơi đó, rồi hàng ngày đi săn, làm nông và sống một cách yên bình thật là tuyệt vời. Bên cạnh đó, tôi có thể thư thái mà ngắm cánh đồng hoa đó cả ngày.
Lần cuối cùng tôi đến Nordende là mùa xuân năm ngoái. Khi đó cả cánh đồng rực rỡ vô vàn màu sắc từ đỏ, cam, vàng, lục cho đến trắng của rất nhiều loại hoa.
Tôi bất giác cảm nhận mình đang đứng giữa khung cảnh ấy lần nữa. Từ sau khi hạ gục con rồng, trái tim tôi đã hoàn toàn lạnh ngắt vì thiếu động lực, nhưng giờ có lẽ tôi đã tìm được cho mình một mục tiêu mới rồi.
Tôi muốn đi ngay bây giờ.
Nghĩ thế, tôi gọi các thành viên trong nhóm “Black Silver” của mình tới nhà trọ.
Vì gần đây tôi bị khá nhiều ánh mắt soi mói nhắm vào khi đến Guild nên gặp nhau bên ngoài thế này tốt hơn.
-Chúng ta sẽ giải tán nhóm từ hôm nay.
-Vậy sao…??
-Ha…cuối cùng thì tôi biết nó sẽ thành như vậy mà.
Elliot trả lời với một gương mặt vô cảm. Kiel thì thì thầm với hai tay ôm sau đầu.
Cả hai người họ đều chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả, hình như họ cũng đều đoán trước được chuyện này.
Ma, chuyện này sớm muộn rồi cũng phải đến thôi. Dù muốn thì chúng ta cũng đâu thể cứ đặt cược sinh mạng và chiến đấu cùng nhau mãi được.
Giờ mỗi người đều có những dự định riêng cho con đường tương lai, trừ tôi, Tất cả các thành viên trong nhóm đều như tôi, ngoài 20 tuổi, giờ họ cũng chẳng cần phải mạo hiểm tính mạng trong các nhiệm vụ nữa, có nhiều con đường hơn cho họ lựa chọn.
-Anh thật sự định làm thế sao?
Kurune hét lên với tôi.
-Um, Đội trưởng đã nói rằng anh ấy muốn làm thế mà. Em thì mới có 22 tuổi, nhưng anh và Đội trưởng đều đã gần 30 rồi. Dù có muốn và cố gắng thì bọn anh cũng sẽ sớm chẳng đủ khả năng làm Mạo hiểm giả nữa. Thậm chí Elliot còn có người yêu nữa, cho dù Đội trưởng có muốn tiếp tục thì liệu cậu ấy có tham gia nổi không?
-Iya….Phải ha, tôi cũng không muốn làm cô ấy lo lắng.
Đáp lại lời của Kiel, Elliot liếc nhìn cậu ấy.
Hi vọng là cậu ấy đúng…
-Nhưng…nhưng….
Kurune cúi mặt xuống với vẻ bất lực. Ma,thật là buồn khi phải chia tay những người bạn mà mình đã chiến đấu cùng trong một thời gian dài. Nhưng tôi thì lại không cảm thấy thế.
-Gì chứ, có phải chia tay nhau rồi chết cả đâu, miễn là còn sống thì chúng ta thích gặp nhau lúc nào cũng được mà.
Kiel nói đùa một câu để xóa tan không khí nặng trĩu hiện tại.
-Tôi cũng sẽ phục vụ trong Hiệp sĩ đoàn, nên lúc nào có ghé lại Vương quốc thì nhớ báo tôi một tiếng để tôi ra đón nhé.
Elliot cũng cố gắng thay đổi sắc mặt.
Kiel luôn như thế, cậu ấy luôn là người vực dậy tinh thần của cả nhóm, động viên mọi người khi khó khăn, giải tỏa tâm lý khi căng thẳng và đôi khi còn thúc đẩy chúng tôi nữa.
-Ma, Elliot vẫn muốn làm việc sao? Có thật sự ổn không đó?
-Thú thực là tôi thấy không thể thoải mái được nếu không làm việc, hơn nữa cha vợ tương lai của tôi còn là thủ lĩnh của Hiệp sĩ đoàn, nên từ chối việc đó có hơi…
Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy Elliot lẩm bẩm và mỉm cười cay đắng.
-Chuyện có người yêu của cậu thì tôi biết, cơ mà không ngờ cô ấy lại là quý tộc đó.
Nói về Thủ lĩnh của Hiệp sĩ đoàn, ông ấy là một hiệp sĩ cao quý và dạn dày kinh nghiệm. Nên nếu được gia đình ông ấy chấp thuận cho cuộc hôn nhân thì đúng là khó từ chối thật.
-Vậy là mọi người đều có con đường riêng của mình rồi sao…
Kurune lẩm bẩm và cố gắng lau đi những giọt nước mắt vừa trào ra trên khóe mắt.
Hình như cô ấy đã hiểu hoàn cảnh hiện tại…
-Cái gì? Elliot sắp thành quý tộc sao?
Kiel kéo cái ghế qua ngồi cạnh Elliot và ngả về đằng sau.
-Thế còn cậu thì sao Kiel?
-Oh, tôi ấy à? Tôi định sẽ đi du lịch khắp thế giới và hưởng thụ cuộc sống tự do với những món ăn ngon, những cô gái xinh đẹp. Tất cả là nhờ đống tiền từ nhiệm vụ chinh phạt con rồng đó.
Kiel nở một nụ cười thỏa mãn khi được hỏi. Hình như cậu ta cũng rất mong chờ được hỏi câu đó thì phải.
Ma, những gì Kiel mới nói cũng không ngạc nhiên lắm, nó là những điều đơn giản xuất phát từ cảm xúc và bản năng tự nhiên của con người mà thôi. Dù tôi chưa từng nghĩ sẽ làm như cậu ấy nhưng chắc là tôi sẽ không làm vậy đâu.
-Cậu dù sao vẫn như thường lệ nhỉ?
-Kiel vẫn là Kiel nhỉ?
-Tất nhiên là thế rồi.
Rồi Kiel lại nở nụ cười quen thuộc.
-Em…..
-Kệ em chứ, em có muốn làm gì thì cũng không quan trọng đâu Kurune.
Kiel ngắt lời ngay khi Kurune định nói cái gì đó.
-Tại sao chứ?
Kiel vẫn thường trêu chọc Kurune như thế. Nó thường dẫn đến những cuộc cãi vã, nhưng cũng làm tinh thần cả nhóm tốt lên nhiều.
-Em sẽ trở thành giáo viên. Học viện Ma thuật có mời em rồi.
-Oh, Kurune-sensei.
Kiel nói giọng nửa thật nửa đùa.
-Giáo viên của Học viện Ma thuật sao? Chuyện này cũng sốc như chuyện của Elliot vậy.
-Dù em có nói thì anh cũng đâu có biết gì về những nơi như thế cơ chứ?
Cách trả lời của Kiel có vẻ chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó nữa. Còn Kurune thì nhìn chúng tôi chằm chằm như kiểu sao mọi người phản ứng lạnh nhạt như thế?
-Xin lỗi nhưng tôi cũng chỉ vừa mới vào giới quý tộc thôi
-Anh cũng thế, đừng có hỏi anh, sau cùng anh cũng chỉ biết cầm kiếm thôi mà.
-Haizz….
Tôi nghĩ rằng cô ấy không cần phải hỏi tới tôi làm gì, tôi chỉ là một tên nhà nghèo với thanh kiếm trên tay, đã bao giờ biết đến cái gì gọi là Học viên Ma thuật hay thậm chí những nơi giành cho Quý tộc cơ chứ.
-Thế, Đội trưởng thì sao? Anh tính làm gì?
Kurune thở dài cái nữa rồi nhìn tôi.
Cả Kiel và Elliot cũng quay sang nhìn tôi như cũng cùng quan tâm và chờ đợi câu trả lời
-Tôi sẽ đến Nordende.
-Đó là nơi nào thế????