.
Tưởng Kim Minh bận rộn một hồi mới giấu được bằng chứng vào dưới ván lát nền, sau đó đậy sàn lại, đẩy giường về vị trí cũ rồi ấn chặt.
Làm xong chuyện đó, anh để lại tin nhắn trên tường.
Dù biết không nhận được bất cứ phản hồi nào, Tưởng Kim Minh vẫn thở nhẹ một hơi, ngã phịch xuống giường, đầu óc trống trơn.
“Kim Minh!”
Tiếng bước chân đùng đùng truyền đến, cánh cửa bị đẩy ra, Quý Hồng quát: “Giúp mẹ việc này cái coi!”
“…” Anh ngơ ngác, một lúc sau mới hoàn hồn, nhảy xuống giường, căng thẳng nói, “Có chuyện gì ạ?”
“Đi gửi bản vẽ mặt bằng giúp mẹ đi.”
“À…”
Càng gần ngày tháng thì anh càng bất an. Anh rề rà xỏ dép, vuốt mặt nói: “Bản vẽ mặt bằng nào, đưa đến đâu?”
“Bản vẽ mặt bằng nhà mình, tìm mãi mới thấy.” Quý Hồng xoay người đặt túi tài liệu lên bàn phòng khách, giải thích: “Lần trước phụ huynh đi xem phòng với nhóm mẹ, nhưng chê Giang Nam xa quá, bà ấy muốn xem nhà của chúng ta.”
“… Phụ huynh của Cát Tường?”
“Ừ đúng rồi, nhà trò ấy ở gần đây thôi, con đi đưa giúp mẹ đi.”
“À… Vâng.”
Trời sẩm tối, Tưởng Kim Minh cầm tài liệu, dựa theo địa chỉ đi đến dưới một căn nhà, xác nhận lại mấy lần rồi mới đi lên cầu thang, gõ cửa một căn hộ.
Một lúc sau, cửa hé mở.
Tưởng Kim Minh cúi đầu, thấy một bé gái mặc đồng phục đang cảnh giác nhìn anh, tay vẫn nắm cửa như thể sẽ đóng lại bất cứ lúc nào.
“Mẹ em đâu rồi?”
“…” Cô bé không đáp, chỉ căng thẳng mím môi.
“Người lớn trong nhà đâu?”
“…” Đứng đối diện nhau, Cát Tường đảo mắt, cuối cùng lắc đầu.
“Người lớn vẫn chưa về à? Mình em ở nhà sao có thể mở cửa cho người lạ hả?” Tưởng Kim Minh ngồi xổm xuống, nghiêm túc dặn dò, “Ở nhà một mình thì không được mở cửa cho người lạ, khi ở ngoài cũng không được đi theo người lạ, không được ăn đồ người lạ tặng em, em không biết những chuyện này hả?”
Cô bé rụt người về sau vì bị dạy dỗ, nhưng lại muốn thể hiện, một lúc sau mới hé môi lẩm bẩm.
“Đây là đồ hiệu trưởng Quý gửi cho mẹ em, cầm vào đi, đóng cửa lại, không được mở cửa cho người khác nghe chưa.”
Tưởng Kim Minh đưa túi tài liệu cho cô bé, từ từ đẩy cửa về, cạch một tiếng, chốt đã đóng rồi. Anh đứng dạy rời đi, nghĩ bụng, thời gian trôi nhanh thật, Cát Tường đã vào tiểu học rồi, đã mặc đồng phục mới.
Mà còn trông khá quen.
Trên đường về anh mới sực nhớ, đó là đồng phục tiểu học ở dưới nhà anh. Hóa ra cô và anh luôn sinh hoạt trong cùng một bán kính.
.
Trình Hi cạy nền nhà lên, trông thấy phong bì giấy dai, lấy ra một cuộn băng cỡ nhỏ và một chiếc đĩa mềm.
Cô không có thiết bị đọc những thứ này, bèn liên lạc với Trình Thời trước. Hai người dành hai ngày ở khu trung tâm điện tử, cuối cùng cũng chuyển đổi được định dạng, xem được nội dung.
Nội dung ghi âm trong cuộn băng có vẻ là hội thoại trong bữa tối, phải trên người; danh sách trong đĩa mềm có người, sau tên đính kèm số tiền, bao gồm Sử Chí Dũng.
người này đã nhận tiền hối lộ, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia vào kế hoạch cải tạo. Sử Chí Dũng liên tục đốc thúc số đường Đàn Viên hòa nhập thị trường. Ông chạy vạy khắp nơi, cho rằng sẽ thành công với công ty bất động sản Đàn Thịnh, nhưng chẳng ngờ trong mắt bọn họ, số đường Đàn Viên chỉ là một miếng đất không hơn không kém.
Trên đường về, bầu không khí trong xe rất kém, không ai nói tiếng nào.
Vẫn là Trình Hi phá vỡ im lặng trước: “Bây giờ làm gì đây?”
“Bằng chứng này không có nghĩa lí gì với chúng ta, những người trong danh sách này… đa số đều đã qua đời.”
“Còn Kim Minh thì sao? Có thể giữ được số đường Đàn Viên mà không cần đưa bằng chứng ra không? Nhưng nếu giao ra, Sử Chí Dũng sẽ…”
Lại là cảnh lưỡng nan.
Đây cũng là điều Trình Thời đang băn khoăn. Anh hạ giọng nói: “Chúng ta chỉ có thể chờ cậu ta lựa chọn, xem có nên nói chuyện này với Sử Chí Dũng không.”
“Ừ.” Trình Hi nhìn ra ngoài xe, lẩm nhẩm, “Chí ít sự cố đêm đó cũng sẽ không xảy ra, Triệu Phi và Sử Chí Dũng cũng không xuất hiện tại số đường Đàn Viên để tìm bằng chứng, anh cũng sẽ không có mặt…”
Bỗng cô sực nhớ ra một chuyện, ngoái đầu hỏi: “Vậy cuộc đời anh sẽ ra sao?”
“Chắc chắn sẽ không như bây giờ.” Anh đáp.
“Ừm, anh không nhất thiết phải mở rạp phim nữa… Và anh cũng không phải…”
Tên là Trình Thời.
Cô đã tưởng tượng ra rất nhiều thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên nghĩ đến điểm này. Sẽ không còn người tên Trình Thời nữa, khó nói được liệu năm cuộc đời của anh có đang đi theo con đường anh đã định hay không, mở rạp chiếu phim, đợi cô lớn lên, thiết lập một thế cục năm.
Cũng như tên “Trình Thời” do ai đặt, là câu hỏi không có đáp án.
Vì sự ảnh hưởng lẫn nhau trong vòng quay thời gian mà bọn họ mới trở thành con người như ngày nay. Nếu sự tuần hoàn bị phá vỡ sau ngày hôm đó, cuộc sống được thiết lập lại, thì Trình Thời chỉ còn là bóng hình hư ảo trong một quãng thời gian.
Trình Hi ngơ ngác nhìn anh, không nói lời nào.
“Tôi sẽ là Tưởng Kim Minh thôi.” Anh nhìn đường, cố kìm nén cảm xúc, cười nói, “Cậu ta cũng sẽ bảo đảm cô được an toàn.”
Bất cứ khi nào tai nạn hoặc khó khăn ập đến, cho dù một chiếc xe tải lao tới hay phát hiện bạn trai phản bội cô, dù không cần lợi dụng cô để bắt đầu cuộc gọi thì anh vẫn sẽ làm những điều đó. Anh biết Tưởng Kim Minh có thể làm được.
“Nếu thay đổi, anh còn giữ được trí nhớ này không?”
Anh cười khổ lắc đầu, không biết.
Trình Hi lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cô mới nhận ra, sự thay đổi này sẽ xóa bỏ cuộc đời của Trình Thời.
Radio trong xe vẫn phát, người dẫn chương trình báo, “Bây giờ là giờ chiều ngày tháng năm , chúng ta cùng nghe tin tức giải trí trước nhé, bảng xếp hạng phòng vé trong nước tuần này…”
“Đi xem phim đi.” Bỗng cô cất tiếng, “Anh đã xem phần mới của Ma Trận chưa? Từ phần đến phần .”
Một nụ cười dần lan lên khóe mắt, anh đáp: “Đi đâu xem đây?”
“Đâu cũng là rạp của anh mà, chọn đại đi.” Cô làm vẻ thoải mái, “Hay muốn về số đường Đàn Viên xem không, tôi sẽ nhờ Lý Tư Tề tìm bản gốc, chúng ta xem lén, chỉ lần này thôi, không có lãi, được không sếp?”
“Được.” Anh cười đáp.
Có gì mà không được? Trước ngày hôm đó, không có gì là không thể.
Triệu Phi mở tiệc tại gia, hiếm khi uống say quá chén, để cho hai đứa trẻ vẽ lên mặt mình, bị chụp lại đăng lên mạng.
Sử Sùng gặp bạn gái Tiểu Lâm đã chia tay qua Wechat trước đó, bị hắt nước vào mặt ở nơi công cộng, anh ta vuốt mặt lau nước, cười bảo, em muốn trút giận thế nào cũng được.
Ngô Du đón sinh nhật cùng Lý Tư Tề, không thông báo cho ai. Hai người ngồi trong nhà kho ăn bánh kem, trao nhau nụ hôn vị bơ.
Nếu đã không thể đoán trước cuộc sống, vậy tất phải nắm chặt thứ đang có trong tay.
.
Trình Hi và Trình Thời xem liền bộ phim xuyên đêm, ngủ quên ngay trong phòng VIP. Khi nửa tỉnh nửa mơ, cô có cảm giác hơi thở của ai đó đang đến gần, hôn nhẹ lên tóc mình, cứ như đang nằm mơ.
Tới khi mở mắt thì đã là trưa ngày hôm sau, bật điện thoại lên, giao diện báo là ngày tháng , trái tim chùng xuống…
Ngày hôm nay vẫn đến.
Ngoài mặt mọi người vẫn bình tĩnh, nhưng cảm xúc sâu tận đáy lòng đã trào dâng. Hoàng hôn buông, Trình Hi về nhà, Ngô Du và Lý Tư Tề ở lại rạp phim, Trình Thời và Sử Sùng ở cùng Quý Hồng. Thời gian trôi qua không bao lâu, Trình Hi đang ở trong phòng sắp xếp lại nhật ký ghi chép thì bỗng thấy đau đầu.
Cơn đau dữ dội khiến cô nằm co quắp trên ghế, ôm chặt lấy đầu rồi lại ngã xuống đất, quỳ không dậy nổi.
Một vài hình ảnh ùa về tâm trí, ồ ạt ập đến. Cô ngày nhỏ đứng trước cổng trường, có một ông chú đến hỏi cô, nói là thay mẹ tới đón mình, cũng nói đúng họ tên và nơi làm việc của bố mẹ.
Cô miễn cưỡng lùi về sau, lại nghe thấy ông ta nói, bố mẹ đang chờ cô ở số đường Đàn Viên, rất gần, đi xem là biết ngay.
Trình Hi hít sâu một hơi, sự sợ hãi len vào đầu. Là Triệu Phi, khuôn mặt đó chính là Triệu Phi năm trước. Cô gắng gượng đứng dậy, chụp lấy điện thoại gọi cho Trình Thời, lắp bắp nói: “Thay đổi rồi, thay đổi rồi…”
Một giây sau cô dừng lại, vẻ kinh hãi hiện rõ lên mặt.
Cô nhớ mình đã đi theo Triệu Phi, đến số đường Đàn Viên.