—
“Anh cũng thích tôi, giữa chúng ta là mối quan hệ người yêu.”
“…”
Tống Chiếu Ẩn nhìn thẳng vào mắt Giải Hằng Không, như để phân biệt mức độ thật giả của câu này từ con ngươi đen láy trong suốt của hắn, nhưng y lại không nhìn thấy gì cả mà chỉ mơ hồ cảm thấy ánh mắt nghiêm túc như vậy có tồn tại trong ký ức của y, nhưng khi nhớ về xa hơn nữa lại không thể nhớ thêm được gì cả.
“Quan hệ người yêu?” Y nhẹ giọng hỏi.
Giải Hằng Không gật đầu, ánh mắt vô cùng chân thành. Hắn có một đôi mắt trời phú, hốc mắt sâu và đồng tử đen láy, đôi mắt mang theo tình cảm này chỉ cần phần đuôi hơi cong lên là có thể lộ ra một dáng vẻ tình cảm sâu nặng.
Nhìn nhau một lát, Tống Chiếu Ẩn đã thu lại sự hốt hoảng trong lòng, ánh mắt khôi phục lại sự bình tĩnh, bộ dạng của y dù có nhìn thế nào cũng không giống như tin lời hắn nói.
Ngay giây sau, Giải Hằng Không nghe thấy y lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không có hứng thú với alpha.”
“Đúng như Elise nói thật này.” Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, đi đến bên cạnh y, ngồi xuống: “Thế nhưng mà, bây giờ tôi là beta.”
Tống Chiếu Ẩn nghe được cái tên có chút quen thuộc kia, trong đầu nhanh chóng hiện lên một khuôn mặt phụ nữ kiều diễm nhưng lại mau chóng bị câu nói sau đó của Giải Hằng Không thu hút sự chú ý, vậy nên y hỏi: “Ý cậu là, cậu giả beta thì tôi và cậu trở thành mối quan hệ người yêu?”
“Ừm hứm.” Giải Hằng Không nghiêng đầu, lại gần y nói: “Anh đừng có nói là anh không có hứng thú với beta.”
Lần này Tống Chiếu Ẩn không nói vậy mà lại hỏi: “Cậu nghĩ là tôi tin sao?”
Giải Hằng Không nheo mắt lại, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên ghế dựa và vây y vào trong lòng mình, vẻ mặt như thể đang viết mấy chữ “Tôi biết ngay anh sẽ nói như vậy mà”.
“Đừng cử động.”
Tống Chiếu Ẩn nhìn thấy cổ tay được quấn dụng cụ cố định của hắn nên rốt cuộc cũng không đẩy ra, nhưng y lại không ngờ rằng Giải Hằng Không lại to gan ôm lấy eo y một cách vô cùng tự nhiên.
“Chỗ này của anh.” Ngón trỏ của Giải Hằng Không đặt chính xác lên hõm lưng của y, vừa nói vừa mập mờ vẽ một vòng tròn: “Có hình xăm một con chim bồ câu trắng.”
Tống Chiếu Ẩn cũng không bộc lộ vẻ hoảng loạn hay phản cảm mà vẻ mặt thậm chí còn không dao động.
“Thì sao?”
Giả làm nhà nghiên cứu, từng đọc tư liệu của y và thậm chí là từng nhìn y ở trần thì việc biết trên người y có gì cũng không phải là chuyện gì lạ.
Giải Hằng Không cụp mắt xuống, giơ tay còn lại lên cởi cúc áo sơ mi của mình, để lộ ra một mảng nhỏ cơ ngực cường tráng: “Chỗ này của tôi cũng có một cái giống hệt, anh có muốn xem không?”
Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn cuối cùng cũng di chuyển sang nhưng lại nhìn bảng tên trên ngực hắn, hai ba giây sau, y đột nhiên lên tiếng: “Cậu nói xem cậu tên gì?”
“…”Giải Hằng Không nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy mình như đang ve vãn một người mù vậy.
“Tần Không?” Tống Chiếu Ẩn đọc ra hai chữ kia, ngước mắt lên nhìn vào mắt Giải Hằng Không.
Y không hề có một chút cảm giác quen thuộc nào với cái tên này.
“Anh có thể gọi tôi là Không.” Giải Hằng Không cúi đầu, đến gần sườn mặt của Tống Chiếu Ẩn, hơi thở đan vào nhau, đã hoàn toàn vượt qua khoảng cách mập mờ. Cân nhắc một lát, hắn lại “chậc” một tiếng: “Nghe không hay lắm, hay cứ như trước đây, gọi “ông xã” đi.”
(bớt vô liêm sỉ giùm đi cha nọi =)))))
“…”
Biểu cảm trên mặt Tống Chiếu Ẩn cuối cùng cũng thay đổi, có vẻ như y cảm thấy buồn nôn với lời nói vô liêm sỉ này, cau mày túm lấy bàn tay không đứng đắn ở thắt lưng mình, đẩy luôn cả kẻ không đứng đắn kia ra xa, giọng nói còn lạnh lùng hơn trước.
“Tôi không có hứng thú với kẻ bịp bợm.”
“Kẻ bịp bợm” mới thăng chức – Giải Hằng Không đã quen đeo mặt nạ, cái mặt nạ “ông xã” này đeo lên còn tự nhiên hơn cả mặt nạ “Tần Không”, hoàn toàn không coi thái độ của Tống Chiếu Ẩn ra gì. Thậm chí còn bịa ra một câu chuyện về một alpha thâm tình trúng tiếng sét ái tình với sát thủ vô tình, giả làm beta ngậm đắng nuốt cay để theo đuổi vợ, còn mạo hiểm tính mạng để cứu vợ, thân phận bại lộ rồi mà còn phải chịu đựng bạo lực gia đình. Đúng là sự vật và thời gian vẫn xoay chuyển như cũ nhưng con người thì đã đổi thay, muốn nói nhưng lệ đã rơi.
Đối với câu chuyện này, Tống Chiếu Ẩn chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi trở vào trong nhà.
Giải Hằng Không nói dối thành quen cũng không tiếp tục thêm thắt tình tiết vào vở kịch cay đắng giả tạo nữa mà đi theo y, kể cho y nghe một số sự thật không mấy quan trọng.
Ví dụ như Tống Chiếu Ẩn là một sát thủ hàng đầu hoạt động trên web đen, mấy năm trước đã từng nhận một nhiệm vụ uỷ thác từ Mạn Đức, sau đó lại mất tích vì một nhiệm vụ nào đó còn mình thì phải nỗ lực cực nhiều mới tìm được đến đây.
Sự lạnh lùng trong mắt Tống Chiếu Ẩn đã tan đi một chút, y cụp mắt xuống nhìn đôi bàn tay ngọc ngà của mình rồi rơi vào trầm tư.
Bất kể là sự quen thuộc của y đối với kỹ thuật đánh đấm hay những cảnh tượng chiến đấu mơ hồ trong trí nhớ đều khiến cho y có một sự phỏng đoán mơ hồ với thân phận của mình, nhưng y đã đoán sai.
Sát thủ.
Không phải là quân nhân.
“Năm đó anh đã cướp ‘báu vật’ gì cho Mạn Đức?” Giải Hằng Không ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm ngoài ban công, đồng thời nhả một ít pheromone ra để xử lý ống kính có gắn nghe trộm ở gần hắn nhất: “Anh bị bắt cũng là vì món đồ chơi đó à?”
Nghe thấy câu hỏi của Giải Hằng Không, ký ức và cơn đau trong đầu Tống Chiếu Ẩn cùng nhau thét gào, y cau mày suy nghĩ mấy giây nhưng cũng chỉ có thể nắm bắt được một vài mảnh vỡ —— Đám đông hung hãn vây quanh y, hộp ngọc một tấc với tạo hình cổ xưa, có cả một vài lát cắt màu vàng chói mắt, trăng lưỡi liềm chạm rỗng kích cỡ nửa ngón tay với những hoa văn phức tạp bao quanh.
Hình ảnh xoay chuyển, y lại xuất hiện trong một khung cảnh chiến đấu hỗn loạn, dường như bị thương nặng, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ nghiêng ngả, sau khi ngã xuống, y mơ hồ nghe thấy vài tiếng nói chuyện.
“Không hổ là sát thủ cấp A, thật sự không nên xem thường. Cứ bán cho tôi thế này, không hối hận sao?”
Người đàn ông được hỏi không trả lời mà đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tống Chiếu Ẩn, người đó đưa tay trái ra như muốn chạm vào y, ký ức đột ngột kết thúc ở đây, trong cảnh tượng dừng lại ở cuối cùng, chỉ có một mảng nhỏ màu đỏ thẫm giữa ngón giữa và ngón đeo nhẫn của người kia.
“Không nhớ nữa rồi.” Tống Chiếu Ẩn nói.
Trí nhớ sau khi tỉnh lại không hề đầy đủ, không nhớ được chuyện trước khi vào viện nghiên cứu, cũng không nhớ tại sao mình lại trở thành đối tượng thí nghiệm trong viện.
“Cậu làm gì đấy?” Y đột nhiên lại hỏi.
Giải Hằng Không nhướn mày, ánh sáng xanh của máy cảm biến phản chiếu trong mắt hắn.
Alpha đã trải qua sự cải tạo của EVO quả nhiên rất phi thường, ngay cả máy cảm phiến pheromone mới sửa xong trong phòng cũng không phát hiện được nhưng Tống Chiếu Ẩn lại có thể nhận ra lượng pheromone nhỏ xíu mà hắn vừa nhả ra.
“Bảo vệ sự riêng tư.” Giải Hằng Không cười: “Tôi không muốn người khác nghe thấy lời tâm sự của hai chúng ta.”
Trong mắt Tống Chiếu Ẩn loé lên một chút nghi ngờ, còn chưa kịp hỏi thì Giải Hằng Không đã tiếp tục giải thích: “Anh có biết không? Ở khu 2, dây dẫn của hầu hết các dụng cụ thí nghiệm khoa học đều được chế tạo bằng thước kim (*) quý hiếm.”
(*) chữ “thước kim”( 烁金) này tác giả có nói là từ tự chế nên mình cũng không biết dịch ra sao cho thuần Việt được nữa, đại khái thì chữ “kim” là vàng, còn “thước” chỉ sáng chói, tiếng Anh cho soang sẽ giống như shining gold =)))))
“Vật liệu này có mật độ cao, chịu nhiệt và vô cùng ổn định nhưng nó cũng có một nhược điểm là sợ lạnh, nếu đặt cùng một chỗ với lithium sẽ dễ bị chập mạch.”
Thật ra không thể nói là sợ lạnh, dù sao thước kim đã được cải tiến có thể chịu được nhiệt độ thấp tới -180 độ, không thua kém gì thép hợp kim vậy, ngay khi xuất hiện đã được sử dụng trên quy mô lớn trong ngành công nghiệp điện tử, bao gồm nhiều thiết bị giám sát, máy scan và cả thiết bị ghi âm, trong máy dò gen do Yadi phát minh cũng sử dụng thước kim này.
Chỉ là khi nó được sử dụng kết hợp với mạch điện i-on lithium và chất bán dẫn silic thì khả năng chịu nhiệt độ thấp sẽ giảm đi rất nhiều. Chỉ cần nhiệt độ đủ thấp sẽ có thể gây ra bug ngắn hạn trên mạch điện hoặc trực tiếp vô hiệu hoá.
Mùi băng tuyết nhàn nhạt gần như không để lại dấu vết nhưng Tống Chiếu Ẩn lại đột nhiên hỏi: “Pheromone của cậu có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ?”
“Ừm hứm.”
Lúc đầu Giải Hằng Không có thể thuận lợi gây nhiễu, làm cho máy dò gen bị lẫn lộn là vì pheromone của hắn là một mùi băng tuyết hiếm có, không chỉ có thể ẩn giấu hoàn hảo trong thời tiết gió tuyết mà còn có đặc điểm của tuyết, cộng thêm khả năng kiểm soát hơn người thường của hắn sẽ có thể làm nhiệt độ môi trường giảm đột ngột khi ngưng tụ pheromone. Vậy nên khi Giải Hằng Không nhả pheromone ra, cảm giác lạnh lẽo do mùi băng tuyết mang lại không phải là tác dụng tâm lý mà chính là cảm giác thực tế.
Sau khi đi vào, hắn cũng đã lặng lẽ thực hiện nhiều thí nghiệm và xác nhận rằng hầu hết các dụng cụ thí nghiệm khoa học của Mạn Đức đều sử dụng thước kim, và máy cảm biến pheromone này cũng vậy, chỉ cần động tác của Giải Hằng Không đủ nhanh sẽ có thể khiến cho nó chập mạch trước khi kịp phản ứng.
Vào lần đầu tiên bước vào phòng quan sát số 1 và bị pheromone cấp S của Tống Chiếu Ẩn buộc phải giải phóng ra một chút pheromone, hắn cũng đã giải quyết máy cảm biến gần mình nhất nên không có ai nhận ra hắn là alpha.
Điều này lại khiến cho Tống Chiếu Ẩn hơi kinh ngạc, đối với alpha và omega mà nói, pheromone là sự tồn tại vô hình giống như sức mạnh tinh thần vậy, có thể mạnh hoặc yếu, có thể chinh phục hoặc áp chế. Ngoài việc mùi hương đặc biệt có thể ảnh hưởng đến tuyến thể của đối phương ra thì chưa bao giờ xảy ra trường hợp biến tưởng tượng thành hiện thực, thật sự có thể ảnh hưởng đến môi trường.
Nếu như alpha bốc phét này không nói dối thì hắn thật sự có một vũ khí bí mật như vậy, cũng có nghĩa là hầu hết các thiết bị điện tử đối với hắn đều giống như không có tác dụng, trà trộn vào bức tường thành kín gió này quả thật còn dễ hơn người thường, bảo sao hắn có lòng tự tin nói rằng sẽ đưa y đi.
“Không tin à?” Giải Hằng Không quét mắt nhìn xung quanh, tiện tay cầm chiếc đàn organ kia lên, nhấn nút bật, một lúc sau, những tiếng đàn đinh đinh đang đang bắt đầu vang lên.
Giải Hằng Không ngước mắt nhìn Tống Chiếu Ẩn, tuyến thể sau gáy lại nhả ra một ít pheromone, mùi băng tuyết đó thậm chí còn lướt qua cổ Tống Chiếu Ẩn, giống như một làn gió xuân thổi qua, Tống Chiếu Ẩn còn chưa kịp thể hiện ra cảm xúc kháng cự đã bay trở lại.
Giây tiếp theo, y liền nhìn thấy ánh đèn trên đàn organ vụt tắt, tiếng nhạc vang lên rè rè như băng cassette vài giây rồi yên bình trở lại, chỉ còn lại một vệt sương giá màu tuyết xuất hiện trên phím đàn đen trắng.
“Bây giờ đã tin chưa?” Giải Hằng Không giống như một con công đang xoè đuôi, giọng điệu mang theo sự lấy lòng: “Tôi không phải kẻ bịp bợm.”
Tống Chiếu Ẩn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đàn organ, sương lạnh giữa phím đen và phím trắng tan ra chỉ trong giây lát, tan chảy trong máy sưởi trong phòng, chỉ để lại vệt nước lấp lánh trong suốt.
Giải Hằng Không lại tiếp tục chủ đề trước đó: “Anh còn nhớ những gì?”
Tống Chiếu Ẩn không trả lời mà là ngước mắt nhìn thẳng vào con ngươi đen láy sâu thẳm của hắn, hai ba giây sau đột nhiên nói: “Thân phận của cậu là gì?”
Bất kể là câu chuyện tình yêu hay là câu chuyện xuất thân, từ đầu đến cuối, Giải Hằng Không chưa từng nhắc đến bất kỳ thông tin nào của mình trong vở diễn này, dùng thân phận nào để quen biết y hay là dùng thân phận gì để cứu y.
Cái nhướn mày của Giải Hằng Không hạ xuống, hơi tiếc nuối nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ nói anh chỉ nhớ mỗi tôi thôi, mất công tôi vui mừng vô ích.”
Tống Chiếu Ẩn cạn lời, Giải Hằng Không lại bất đắc dĩ nói: “Không phải đã nói rồi sao, tôi là ông xã của anh. Nếu không thì… làm sao có thể nói cho anh nghe về vũ khí bí mật của tôi mà không giữ lại gì chứ.”
Lời còn chưa dứt, cẳng chân đang chạm vào mũi chân Tống Chiếu Ẩn của hắn bị đạp một phát không hề thương tiếc.
“Tôi bị mất trí nhớ, không phải suy giảm trí tuệ.”
Giải Hằng Không: “…”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, đôi mắt cười như không cười của Giải Hằng Không nhìn về phía chiếc đàn organ kia.
Pheromone lạnh lẽo biến mất, vết nước bị máy sưởi thổi cho bốc hơi, dây điện bị chập trở lại bình thường, tiếng nhạc piano vô tri ngắt quãng không có giai điệu lại vang lên.
Cực kỳ trào phúng.
Tống Chiếu Ẩn: “…”
Giải Hằng Không nhìn khóe miệng hơi co giật của Tống Chiếu Ẩn, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười một tiếng.
Mấy giây sau, tiếng đàn làm người ta buồn cười đó mới dừng lại hoàn toàn, trong phòng chỉ còn lại tiếng cười sảng khoái của Giải Hằng Không, tiếng này nối tiếp tiếng kia, giống như âm thanh ma quái tràn ngập bên tai.
Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng nhìn hắn: “Cười đủ chưa? Cười đủ rồi thì có thể cút được rồi.”
Vừa dứt lời, chiếc đàn organ đang đối đầu với y lại đột nhiên vang lên, lần này là một bản nhạc hoàn chỉnh và du dương, hai ngắn một dài, giống như tiếng chim hót. Nghe được nhịp điệu quen thuộc, tiếng cười của Giải Hằng Không ngừng lại, ánh mắt của cả hai giao nhau giữa không trung.
Đó là một đoạn tiết tấu được mã hóa chuyên dùng của Bồ Câu Trắng.
—
Tất cả nhữngcông nghệ trong truyện đều được chế đại và hoàn toàn phục vụ cho mục đích cốt truyện, đừng tìm hiểu sâu hơn. Nếu có bug gì thì hoan nghênh chỉ ra, tôi sẽ sửa chữa cho phù hợp. (#^.^#)