*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—
Đúng như Lâm Na dự đoán, hiện tượng suy giảm trí tuệ của đối tượng thí nghiệm M001 chỉ là tạm thời. Kết quả kiểm tra não bộ cho thấy, tuy vỏ não trước trán của y đã chịu sự phá hoại của virus gamma nhưng cũng đã tăng cường khả năng sửa chữa phục hồi và tái sinh, việc khôi phục lại trí tuệ bình thường chỉ là vấn đề thời gian.
Đây có thể xem là một bước đột phá lớn của thuốc EVO, giáo sư Donner hưng phấn đến mức bộ râu muốn cong cả lên, làm việc không ngừng nghỉ và đã chiết xuất thành công các kiểu gen hợp nhất từ ống máu do Giải Hằng Không rút ra để tiến hành việc nghiên cứu và phát triển tiếp theo, từng đợt cá thể dự bị (*) đã trải qua sàng lọc đang vươn cổ chờ bị hành quyết.
(*)cá thể dự bị (bản gốc là人类预备体) theo mình hiểu trong bối cảnh truyện này thì ý chỉ những người được đưa vào viện nghiên cứu và chờ đợi bị thí nghiệm thì sẽ gọi là “thể dự bị” nên ghi chú ở đây để sau này mọi người đọc dễ hiểu hơn.
Sự gần gũi của M001 đối với Giải Hằng Không cũng giúp cho hắn được giao trọng trách, không những có thể tự do ra vào phòng quan sát mà còn có quyền hạn truy xuất thông tin cấp cao hơn về M001, bao gồm cả video ghi lại các thí nghiệm trong nhiều năm qua.
Thật ra không cần xem những tư liệu này hắn đã xác nhận được thân phận của M001 thông qua mùi pheromone quen thuộc, chính là sát thủ cấp A – Z đã mất tích năm năm qua.
Bây giờ lại đang là một con ma ốm sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu đang ngồi trước mặt Giải Hằng Không ăn từng miếng bánh ngọt nhỏ.
Động tác của y rất chậm, từ tốn và thậm chí còn hiện lên một chút tao nhã, vui mừng mãn nguyện, chỉ cần không cất tiếng nói thì hoàn toàn có thể khiến cho người ta bỏ qua việc IQ hiện tại của y chỉ dừng lại ở mức tám tuổi.
Đây là một mặt mà Giải Hằng Không chưa từng thấy trước đây, vì vậy hắn nhìn đến hăng say, mãi cho đến khi Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên, hỏi hắn có muốn ăn không.
Giải Hằng Không vốn không có ý định để ý đến y, hắn chỉ muốn xem kịch câm chứ không muốn nghe y nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xanh xám trong veo đó, hắn đột nhiên gật đầu, mỉm cười hỏi: “Anh đút cho tôi chứ?”
Tống Chiếu Ẩn nhìn cái muỗng vẫn còn dính bơ trong tay mình, sau đó đặt xuống, cầm một cái muỗng sạch lên. Ngay khi Giải Hằng Không tưởng rằng y thật sự sẽ nghe lời, y lại cầm cái muỗng sạch kia chia bánh ra làm hai phần, sau đó đặt muỗng lên đĩa bánh, xoay một nửa chưa ăn về phía Giải Hằng Không.
Giải Hằng Không nhướn mày: “…”
Cũng lịch sự thật.
Làm xong những việc này, Tống Chiếu Ẩn dùng lại cái muỗng của mình, vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Giải Hằng Không, thấy hắn không nhúc nhích lại chợt đẩy đĩa bánh về phía hắn, nói: “Anh có thể tự ăn.”
Giải Hằng Không: “…”
Hắn không có hứng thú với kẻ ngốc nhưng lúc này lại cảm thấy dáng vẻ Tống Chiếu Ẩn như vậy khá là đáng yêu, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ, Tống Chiếu Ẩn năm tám tuổi cũng dễ dàng tin tưởng người khác, thể hiện sự ỷ lại với người khác như vậy sao?
Chắc là không đâu.
Dù sao thì Tống Chiếu Ẩn cũng là sát thủ được Caesar, thủ lĩnh của Bồ Câu Trắng đích thân đào tạo, cho dù có bao nhiêu tuổi thì y cũng không thể sống như một đứa trẻ thực thụ.
Ở Bồ Câu Trắng không có tuổi thơ, không có sự tin tưởng hay ỷ lại, chỉ có huấn luyện, đối đầu và chết chóc ngày này qua ngày khác.
“Anh không ăn sao?”
Giọng nói của Tống Chiếu Ẩn đã trở lại sự trong trẻo và êm dịu như xưa, nhưng do IQ có hạn nên giọng nói vẫn mang theo một chút ngây ngô và trẻ con, có thể rửa sạch mùi máu tanh trong ký ức của Giải Hằng Không.
“Không tranh với anh.” Hắn nói, giọng điệu vô cùng hào phóng: “Ăn một mình đi.”
Trải qua hai ngày quan sát, Giải Hằng Không đã nhận ra Tống Chiếu Ẩn tám tuổi cực kỳ thích đồ ngọt, còn thích nghe nhạc piano, bảo sao Lâm Na lại đưa đàn organ cho hắn. Thế nhưng Tống Chiếu Ẩn tám tuổi không hề cần hắn dỗ dành, kể từ ngày hắn nói rằng hắn là người sẽ đưa y đi ra ngoài, y đã thể hiện sự tin tưởng khác với những người khác đối với Giải Hằng Không, thậm chí pheromone nhả ra ngoài cũng trở nên ôn hoà.
Nhưng chỉ giới hạn ở Giải Hằng Không mà thôi, dù sao thì trong ký ức của y, ngoại trừ cảm thấy quen thuộc với khuôn mặt của Giải Hằng Không ra thì những người khác vẫn còn xa lạ.
Còn tốc độ ‘lớn lên’ của y lại nhanh hơn Giải Hằng Không tưởng rất nhiều.Hôm trước mới chỉ chơi được những âm staccato (*) lộn xộn trên đàn organ, hôm sau đã có thể chơi các chương nhạc liên tục trong vài giây, thậm chí còn khá là êm tai.
(*) Staccato: trong ký hiệu âm nhạc hiện đại ngày nay, staccato biểu thị việc rút ngắn thời lượng phát ra âm thanh của nốt nhạc, một cách biểu thị khác là ghi theo sau nốt nhạc một hoặc nhiều dấu lặng.
Ở cùng nhau mấy ngày qua, y cũng bộc lộ một chút sự ỷ lại không dễ nhận thấy với Giải Hằng Không, điều này được thể hiện cụ thể vào mỗi khi Giải Hằng Không rời đi, Tống Chiếu Ẩn sẽ đột nhiên vươn tay ra nắm lấy ống tay áo của hắn.
“Anh phải đi rồi hả?” Tuy rằng ánh mắt y rất bình tĩnh, biểu cảm cũng lạnh nhạt nhưng Giải Hằng Không vẫn hơi sững sờ.
Ánh mắt Giải Hằng Không đặt lên cổ tay gầy trơ xương của y, Tống Chiếu Ẩn buông tay ra, bình tĩnh nhắc nhở hắn: “Anh đã nói sẽ đưa tôi ra ngoài.”
“Đưa anh ra ngoài à…” Trong mắt Giải Hằng Không đột nhiên hiện lên ý cười nghiền ngẫm, hắn lại nói: “Tôi lừa anh đấy.”
Tống Chiếu Ẩn sửng sốt, sau đó cau mày bất mãn nhìn Giải Hằng Không, mùi gỗ thông dần dần tràn ngập trong phòng kính, Giải Hằng Không dựa lên tấm kính ung dung nhìn vào đôi mắt xanh xám dần trở nên ảm đạm và khôi phục lại cảm giác lạnh lùng ban đầu của y.
Thế này mới đúng này.
Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, nhướn mày với y rồi bỏ đi như một tên khốn đã thành công trong trò chơi khăm của mình.
Đưa Tống Chiếu Ẩn đi còn khó hơn gấp trăm lần so với việc một mình Giải Hằng Không rời đi. Nhưng Giải Hằng Không không hề nóng vội, hắn có đủ thời gian để âm thầm chờ đợi thời cơ, nhưng Doug ở Ôn Thành xa xôi đã bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.
Sau khi K đồng ý nhận nhiệm vụ và rời khỏi Ôn Thành, hai ngày sau đó lại đột nhiên gửi đến một đứa trẻ choai choai chưa phân hoá và một thanh niên beta lịch thiệp trắng trẻo. Ngoài việc để lại lời nhắn bảo bọn họ trông chừng hai con tin này cho tốt ra, sau đó đã không còn tin tức gì nữa.
Thiết bị định vị chuyên dùng lúc đầu mà Doug đưa cho K vẫn có thể xác định được vị trí đại khái của hắn, nhưng bảy ngày trước, điểm tín hiệu này đã hoàn toàn biến mất, không thể lần theo dấu vết được nữa, K đã mất liên lạc hoàn toàn.
Dựa vào sự bí ẩn và thận trọng của viện nghiên cứu Mạn Đức, việc có thiết bị chặn sóng không có gì đáng ngạc nhiên, vậy nên bọn họ cũng không xem là gì cả.
Nhưng bây giờ đã là mười bốn ngày trôi qua kể từ khi Elise bí mật che giấu lệnh treo thưởng kia rồi, cũng có nghĩa là sau nửa đêm hôm nay, lệnh treo thưởng sẽ lại xuất hiện trên web nội bộ của Bồ Câu Trắng, nếu Doug thao tác lại thì hệ thống thông minh trung tâm chắc chắn sẽ phát hiện ra sự bất thường.
Đến lúc đó, việc Elise lén lút nhận việc riêng có lẽ sẽ không giấu được nữa.
Lúc Elise đẩy cửa sòng bạc ra thì thấy Doug đang ngồi trước máy tính miệt mài gõ bàn phím, lẩm bẩm trong miệng mấy câu gì đó như: “Tao không tin là tao làm không lại trí tuệ nhân tạo như mày đấy.”
“Đang bận gì vậy?” Elise giũ tuyết vụn trên áo khoác: “Thằng nít ranh kia đâu rồi? Còn sống không?”
Vừa dứt lời, có tiếng đập cửa dồn dập từ căn phòng bên trong vang lên, sau đó là tiếng la hét của trẻ con: “Thả tôi ra! Tôi muốn đi tìm mẹ tôi!!!”
Doug đã nghe mãi thành quen, đưa ngón út lên ngoáy lỗ tai: “Sống tốt quá ấy chứ.”
Elise đi đến tủ rượu rót cho mình một ly rượu, liếc nhìn cái đầu xù thò ra bên cửa sổ một cái: “Xem ra ăn không ít nhỉ, trông khoẻ thế mà, ngày mai khỏi ăn nữa đi.”
Vừa nghe câu này, giọng nói trong phòng đột nhiên dừng lại.
“Có tin tức gì của K chưa?” Elise hỏi.
Doug nản lòng: “Vẫn chưa ạ, đã mười ngày rồi, có phải là K xử không xong đối tượng thí nghiệm đó chứ, nghe bảo đối tượng thí nghiệm có sức phá hoại cực cao, có phải là K…”
Elise đột nhiên cười khinh một tiếng, Doug cho rằng cô sẽ chế giễu mình nghĩ quá nhiều vì dù sao đó cũng là K, nhưng không ngờ cô lại nói: “Nói không chừng là vậy thật.”
Tim Doug đột nhiên chùng xuống: “Không phải chứ, K là sát thủ cấp A mà, nếu anh ấy mà thất bại thì chúng ta…”
Elise lắc ly rượu trong tay, ánh mắt rơi vào một mô hình máy bay đặt trên bàn, đôi mắt hẹp vài dài của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng và sâu thẳm: “Đừng lo lắng, hiện tại Miles đến thân mình còn lo chưa xong.”
Cũng không biết Miles lại phát điên gì nữa mà chọc cho quân đội khu 1 chú ý nhiều hơn đến hắn, đương nhiên sẽ không rảnh để ý đến một lệnh treo thưởng như vậy.
Doug nghe xong câu này thì sắc mặt cũng không hề thả lỏng, cậu không hề lo lắng cho Miles dù chỉ một chút mà chỉ không tin rằng thần tượng của mình thật sự thất bại trong nhiệm vụ.
Sau khi uống hết ly rượu sake, nụ cười trên mặt Elise hoàn toàn biến mất, cô vuốt ve mô hình máy bay kia, thoáng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Doug khi nhìn chằm chằm vào màn hình, trong đầu hiện lên một cậu bé có khuôn mặt vài phần tương tự với cậu, khi cậu bé nghiên cứu mô hình máy bay yêu thích của mình cũng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
“Không cần lãng phí sức lực nữa, cứ xem như nhiệm vụ này thất bại rồi đi.” Elise đặt ly rượu xuống, lúc đi xa rồi thì đột nhiên nói: “Đúng rồi, khi nào lệnh treo thưởng được công khai thì tiện thể tìm một kênh để đưa tin tức về Mạn Đức ra ngoài đi.”
Khuôn mặt Doug hiện lên vẻ ngạc nhiên, chưa kịp hỏi tại sao lại nghe thấy giọng nói xa xăm của Elise vang lên.
“Sẽ luôn có người ‘thấy tiền là sáng mắt’ đi vào xác nhận tình hình cho chúng ta thôi.”
Doug nhìn bóng lưng của Elise sững sờ hồi lâu, sao cậu lại cảm thấy Elise dường như không hề quan tâm đến 40 triệu kia chút nào chứ đừng nói đến an toàn tính mạng của K.
Quả nhiên, sát thủ luôn thay đổi thất thường, bạc tình máu lạnh.
Giải Hằng Không cũng nghĩ như vậy, nếu không thì tại sao hôm qua Tống Chiếu Ẩn còn chia bánh cho hắn mà lúc này đây lại hoàn toàn coi như hắn không tồn tại. Giải Hằng Không ngồi ở đây sắp một tiếng rồi mà ánh mắt của Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn tập trung vào trò Sudoku trước mặt, không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái chứ đừng nói là nói chuyện với hắn.
Lần đầu tiên Giải Hằng Không bị xem như không khí nhưng vẫn cảm thấy khá mới lạ, người này bơ hắn thì hắn lại cứ hưng phấn đấy, nhất quyết muốn gây ra ít tiếng động nên cầm đàn organ bên cạnh lên, bắt đầu ấn lên đó lách ca lách cách. Những âm staccato không tạo thành giai điệu vọng lại ngắt quãng trong phòng quan sát.
(huhu thấy đoạn này cuti vãi á như kiểu cha Không chơi với con nít z =)))) )
Lúc này đây, Tống Chiếu Ẩn rõ ràng đã ‘lớn lên’ rất nhiều so với lúc mới tỉnh lại, không những vừa bất động mà còn có thể giải được những câu Sudoku với độ khó cao trong sự quấy nhiễu của tạp âm.
Hai người một tĩnh một động, trong tiếng đàn lộn xộn lại có sự hòa hợp kỳ lạ, khiến cho Lâm Na nhìn mà không khỏi bật cười.
Chứng suy giảm trí tuệ này dường như sẽ lây lan.
Khi cô bưng bữa trưa đi vào, Giải Hằng Không cuối cùng cũng ngừng tạo ra tạp âm nhưng điều hắn không ngờ là Tống Chiếu Ẩn lại không hề kháng cự sự tiếp cận của Lâm Na, thậm chí còn nói “Cảm ơn” với cô.
Giải Hằng Không nheo mắt lại, đột nhiên cảm thấy hơi không vui, như thể một món đồ vốn dành cho hắn đột nhiên bị lấy đi và trao cho người khác.
Rất nhanh sau đó, hắn đã nhận ra thì ra Tống Chiếu Ẩn đang không vui, còn thái độ dễ gần của y đối với Lâm Na là do Lâm Na đã đồng ý sẽ đưa y ra khỏi phòng quan sát này.
Vì bước đột phá quan trọng của thuốc thử EVO, giáo sư Donner đã bổ sung thêm một loạt thể dự bị mới là người sống để kiểm tra tính tương thích của thuốc. Loạt đối tượng thí nghiệm vừa được tiêm thuốc thử EVO này đang tạm thời được lưu trữ tại khu vực quan sát số 1 bên ngoài khu vực cấm, sau khi ổn định và sống sót qua ba ngày sẽ được chuyển đến khu vực quan sát của phòng thí nghiệm để tiến hành giám sát toàn diện.
Vì vậy Tống Chiếu Ẩn, người đang ở trong giai đoạn bình tĩnh sẽ trở về sống trong toà nhà nhỏ có bãi cỏ kia. Thế nhưng trước khi chuyện đó xảy ra còn phải cho y làm một bài kiểm tra toàn diện chi tiết hơn, vậy nên Tống Chiếu Ẩn cực kỳ hợp tác.
“Hiện tại năng lực trí tuệ của anh ấy đã đạt đến độ tuổi đi học, có thể kiểm soát cảm xúc một cách ổn định.” Lâm Na đứng bên cạnh giáo sư Donner, nhìn đồ thị hiển thị não bộ trên màn hình của dụng cụ đo lường, trong mắt hiện lên ý cười hân hoan, dựa theo tốc độ phục hồi này, quá trình bước sang tuổi trưởng thành sẽ không quá ba ngày.
“Tốc độ sửa chữa phục hồi của vỏ não trước trán của anh ấy nhanh hơn trước, hơn nữa tế bào nguyên bản cũng được đột biến và tăng cường dưới sự kích thích của virus gamma, bất kể là năng lực kiểm soát hay năng lực phản ứng đều sẽ được tăng cường, cụ thể đến được bước nào vẫn cần phải tiến hành kiểm tra tấn công lần nữa.”
Trong mắt giáo sư Donner cũng tràn đầy hân hoan như vậy, liên tục gật đầu: “Việc này không cần gấp, việc cập nhật hệ thống mô phỏng cảnh tượng trong khu vực kiểm tra vẫn chưa hoàn thành, trước mắt cũng chưa có đối tượng thí nghiệm có thể khống chế được nào có thể dùng để kiểm tra năng lực của cậu ta cả.”
Nói đến đây, giữa hai đầu lông mày của giáo sư Donner trở nên nghiêm nghị, do dự nói: “Bảo A Xuân tăng cường hệ thống phòng ngự của biệt thự Ánh Dương (*), kỳ mẫn cảm sẽ xảy ra chuyện gì vẫn chưa dự đoán được.”
(*) bản gốc là Dương Quang Tiểu Trúc (阳光小筑), “dương quang” là ánh mặt trời nên mình xin phép sửa lại thành “ánh dương” cho thuần Việt hơn, còn “tiểu trúc” mình tra tiếng Việt không ra, tiếng Anh thì nó để là small house hoặc villa nên mình để là “biệt thự” cho mọi người dễ hình dung nhaaa
Kỳ mẫn cảm ở alpha không liên quan đến đặc tính thể chất như kỳ động dục của omega mà giống một căn bệnh nhẹ hiếm gặp và không ảnh hưởng hơn. Chỉ khi rơi vào kỳ mẫn cảm, lúc nổi giận alpha mới trở nên nhạy cảm, mong manh, tâm trạng thất thường và sức tấn công cũng yếu đi mà thôi. Đây có thể xem như một trong những điểm yếu của alpha với thể trạng mạnh mẽ, không thường thấy và cũng không xảy ra thường xuyên.
Trước khi tiêm thuốc EVO, Tống Chiếu Ẩn chưa từng xuất hiện triệu chứng của kỳ mẫn cảm, đây cũng được coi là một trong những tác dụng phụ của virus gamma, khiến cho y có một thể chất vượt trội so với một alpha bình thường nhưng cũng đồng thời có điểm yếu đau khổ như vậy.
Nhưng trong kỳ mẫn cảm, y lại không trở nên nhạy cảm và mong manh mà lại đau đớn và hung ác, bất kể là đối với y hay với những người khác đều là sự tra tấn, nhưng may mắn thay thường chỉ kéo dài trong một ngày.
Tống Chiếu Ẩn đã được chuyển đến biệt thự Ánh Dương được canh gác chặt chẽ hơn cũng là vì y sắp tới thời kỳ mẫn cảm. Dù sao y cũng đã sống ở đó được vài năm, môi trường quen thuộc sẽ khiến cho y bình tĩnh vượt qua giai đoạn đau đớn này hơn.
“Khi cấy ghép chip phải cẩn thận không kích thích đến tuyến thể của cậu ấy, nhất định phải thu thập dữ liệu dao động của tuyến thể trong kỳ mẫn cảm của cậu ấy.” Giáo sư Donner lại dặn dò một câu.
Giải Hằng Không chính thức được chuyển đến nhóm A và trở thành trợ lý của Lâm Na, cho nên ngoại trừ một vài dữ liệu bí mật ra thì bọn họ cũng không đề phòng hắn nhiều, Giải Hằng Không nghe thêm mấy câu đã hiểu được nguyên nhân kết quả.
Khi nghe đến câu ba ngày nữa sẽ khôi phục lại bình thường, cảm xúc trong lòng hắn đột nhiên hơi phức tạp, có mong đợi và có một chút tiếc nuối, nhưng sự chú ý của hắn đã nhanh chóng bị tình huống trong phòng kiểm tra thu hút.
Sau khi kiểm tra cơ bản xong, Tống Chiếu Ẩn được tiêm một lượng thuốc an thần vừa đủ, vậy nên khi kim tiêm của dụng cụ cấy ghép cắm vào tuyến thể, y cũng chỉ khẽ cau mày nhưng đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Sau khi cấy ghép chip thành công, Donner đi kiểm tra các đối tượng thí nghiệm khác, còn Lâm Na thì đi gặp A Xuân để sắp xếp vấn đề an ninh cho biệt thự Ánh Dương.
Giải Hằng Không nhìn y qua tấm kính một lúc rồi bước vào.
Vì đang kiểm tra nên Tống Chiếu Ẩn không mặc áo, trên ngực còn dán mấy miếng kim loại nối với những sợi dây.
Khoảng thời gian này, Tống Chiếu Ẩn đã ăn uống bình thường trở lại, cộng thêm khả năng sửa chữa phục hồi mạnh của y mà gò má đã có thêm chút da thịt, không gầy trơ xương như lần đầu gặp mặt nữa nhưng làn da vẫn tái nhợt và vẫn còn một chút cảm giác bệnh tật.
Trên ngực y có một lớp cơ mỏng đang phập phồng theo hơi thở, mơ hồ có thể nhìn thấy xương sườn dưới da, tổng thể vẫn trông như một con ma ốm yếu ớt.
Giải Hằng Không cũng không biết thân hình gầy yếu này có gì đẹp nhưng hắn lại không thể rời mắt, thậm chí còn bước tới, bóc từng miếng kim loại ra, như thể chê chúng cản trở tầm nhìn.
Miếng kim loại cuối cùng nằm ở ngực trái, khi Giải Hằng Không bóc ra, ngón tay cái vừa vặn chạm vào da thịt của y. Cảm giác thô ráp ở ngón tay khiến cho động tác của hắn khựng lại một lát, ánh mắt hơi co rút lại nhìn chằm chằm vào vết sẹo to bằng móng tay ở đó, là một vết thương do đạn bắn.
Giải Hằng Không nhìn nó, đột nhiên nở một nụ cười, đây là kiệt tác của hắn.
Sáu năm trước, trong bài kiểm tra cuối cùng của Bồ Câu Trắng, hắn đã bắn một phát súng vào Tống Chiếu Ẩn đang không chút đề phòng, một phát là trúng, ngay chính giữa tim.
Mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa quên được vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tán thưởng của Tống Chiếu Ẩn lúc đó, nhiều năm sau đó hắn cũng không quên được, thỉnh thoảng sẽ nhớ lại sự kinh ngạc và vui mừng của mình khi biết được trái tim của Z nằm ở bên phải (*).
Con người thật kỳ lạ, người nổ súng giết y là mình, người sợ y chết thật cũng là mình. Mãi cho đến hôm nay, Giải Hằng Không cũng chưa hiểu rõ vì sao.
Cơn đau đột nhiên truyền đến từ cổ tay đã kéo suy nghĩ của Giải Hằng Không trở lại, hắn vừa nghiêng đầu liền cảm nhận được một cơn gió mạnh ập đến, Tống Chiếu Ẩn đã tỉnh lại đột nhiên xoay người nhấc chân đá hắn ra xa ba mét.
—
Đoản mệnh!
Giải Hằng Không: Đột ngột thật đấy.
(*) trái tim bên phải là một dị tật bẩm sinh do đột biến gen, tuy nhiên không phải vấn đề hệ trọng. Với những người này, không chỉ có tim bên phải mà còn nhiều phủ tạng khác cũng bất thường như gan, lách, dạ dày. Tỷ lệ người có sự bất thường này tương đối thấp, khoảng 1/ người, hay gặp ở nam giới.