Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Chiếu Ẩn cũng không còn ở cái tuổi chưa trải sự đời, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, huống gì y còn cảm nhận được pheromone trong không khí đang dần dần bao vây lấy y, dục vọng sáng loáng trong đó vô cùng rõ ràng.

Nhưng biết thì cũng chỉ biết mà thôi, lần đầu gặp cảnh tượng này, y vẫn không biết phải làm sao mất một lúc, sự thất thố nhanh chóng biến thành cảm giác hoang đường.

Mãi cho đến khi nghe thấy Giải Hằng Không bất lực “chậc” một tiếng, Tống Chiếu Ẩn mới lấy lại tinh thần, buông lỏng thế giằng co với Giải Hằng Không, muốn đứng dậy tránh xa nguồn nhiệt đó.

Thế nhưng Giải Hằng Không lại không buông tay ra mà còn ấn y xuống, lực tác động này đã lập tức khiến cho y ngồi thụp xuống, phần cơ bắp ở đùi ngoài kề lên cơ bắp cũng đang căng chặt của Giải Hằng Không. Lông mày Tống Chiếu Ẩn hơi giật lên trong giây lát, lúc ngước mắt lên thì bắt gặp đôi mắt đen láy không có ánh sáng của Giải Hằng Không.

Alpha với khuôn mặt đẹp trai đang khẽ cau mày, vẻ mặt giống như vừa bất lực vừa khổ não, ánh mắt nặng trĩu như một cái đầm sâu, bình tĩnh nhưng lại khó đoán.

“Buông ra.” Tống Chiếu Ẩn trầm giọng nói.

Ánh mắt Giải Hằng Không tập trung vào y, đột nhiên nói: “Anh làm tôi rạo rực rồi này.”

Tống Chiếu Ẩn: “…”

Lần này y không có mất cảm giác, được chứ?

“Tại sao vậy?” Giải Hằng Không lại hỏi.

Tống Chiếu Ẩn: “…”

Pheromone băng tuyết trong không khí trở nên nồng nặc và mạnh mẽ, khi kích thích Tống Chiếu Ẩn, tuyến thể sau gáy y đột nhiên xuất hiện một sự bất thường rất nhỏ. Y không hề cảm nhận được nhưng tâm trạng lại trở nên hơi bực bội, thế là vòng tay ra sau giữ lấy cánh tay đang nắm lấy eo mình của Giải Hằng Không, sau đó hất ra.

Lần này y không giảm sức, Giải Hằng Không cũng không đánh trả, cuối cùng để cho y thoát khỏi vòng tay nóng bỏng của hắn.

Đợi đến khi Tống Chiếu Ẩn rời khỏi nơi này, pheromone băng tuyết lơ lửng trong không khí vẫn còn quanh quẩn rất lâu.

Giải Hằng Không vẫn ngồi ở chỗ cũ, hắn nhìn cánh tay đau nhức của mình rồi lại cụp mắt xuống nhìn nguồn nhiệt phía dưới người mình. Xúc cảm khi Tống Chiếu Ẩn cọ xát trong lòng hắn dường như vẫn còn đó, hơi nóng còn đọng lại rất lâu chưa tan.

Mấy phút sau, hắn mới nhếch khóe miệng, cười khẽ một tiếng rồi cầm ly sữa đã tan đá lên uống một ngụm.

Sau khi Tống Chiếu Ẩn rời khỏi biệt thự Ánh Dương, Giải Hằng Không chán nản đợi ở đó. Hắn lật hết sách trên kệ ra một lần rồi lại giở mấy tờ Sudoku ra một lần, chưa đợi được Tống Chiếu Ẩn quay lại mà lại đợi được nhà nghiên cứu đến gọi hắn đi làm kiểm tra.

Trong phòng thí nghiệm, Giải Hằng Không hợp tác đi ra đi vào các loại máy móc tinh vi, khi kiểm tra ngưỡng nhiệt độ của năng lượng pheromone, hắn đột nhiên lên tiếng hỏi Donner một câu.

“Ông đồng ý với điều kiện gì của Tống Chiếu Ẩn?”“Cái gì?” Donner không ngờ người này lại hỏi thẳng mình như vậy, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được hắn đang nói chuyện gì.

“Sao cậu lại muốn biết điều này?” Donner vừa bảo nhà nghiên cứu dán dụng cụ thu thập lên sau gáy Giải Hằng Không vừa hỏi.

Giải Hằng Không thuận miệng trả lời: “Tò mò.”

Donner nói: “Lòng hiếu kỳ quá lớn không phải là chuyện tốt.”

Máy móc kết nối thành công, chỉ đang đợi Giải Hằng Không nhả pheromone ra nhưng Giải Hằng Không lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Donner: “Trả lời tôi.”

Donner bất đắc dĩ nhìn hắn, sau khi suy nghĩ hai giây mới nói: “Cậu ta muốn hiểu về quá trình thí nghiệm và kết quả nghiên cứu.”

Giải Hằng Không: “Chỉ vậy thôi?”

Donner gật đầu, thấy hắn khẽ cau mày với vẻ mặt bất ngờ thì chợt nhớ đến câu “Có gì quan trọng đến mức phải lấy tôi ra để đổi” mà tối qua hắn nói, trong lòng ông đột nhiên cảm thấy hình như hắn đang ghen nhưng đã mau chóng xóa bỏ suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu.

Tuy nhiên, lần này Donner đã nghĩ sai, sự bất ngờ của Giải Hằng Không quả thật có vài phần là vì không vui, nhưng phần lớn lại là nghi hoặc.

Hắn không hề nghi ngờ Donner lừa hắn bởi vì không cần thiết, chỉ là Tống Chiếu Ẩn đã ở đây năm năm, từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến tiến độ nghiên cứu của virus gamma, đột nhiên đưa ra yêu cầu này nhất định là có nguyên nhân nào khác.

“Tôi đã nói với cậu rồi, cậu cũng nên hợp tác với tôi đi.” Donner nhắc nhở.

Giải Hằng Không cười một tiếng, bắt đầu nhả pheromone ra.

Pheromone lạnh lẽo tràn ngập trong máy thu thập, cổng trong suốt chẳng mấy chốc đã bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh, biểu đồ dữ liệu trên màn hình thiết bị bắt đầu thay đổi, trong đầu Giải Hằng Không vẫn đang suy nghĩ.

Hắn đột nhiên nhớ đến “kiểm tra tiềm năng” mà Tạ Hình đã đích thân đến xem trước đó.

Mặc dù lúc đó vì bị thương nên hắn không tham dự toàn bộ quá trình nhưng cũng biết rằng cuộc kiểm tra này là để nghiên cứu những đột biến trong tuyến thể của Tống Chiếu Ẩn. Và chính trong ba ngày hắn trở thành M002 này, Giải Hằng Không cũng đã đoán ra được loại đột biến này tồn tại tính ngẫu nhiên từ nhiều dữ liệu khác nhau, cách thể hiện ra cũng có điểm tương tự như cách mà pheromone của hắn có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ.

Với tư cách là người trong cuộc, Tống Chiếu Ẩn đương nhiên hiểu rõ sự thay đổi của chính mình hơn ai hết.

Phải chăng thái độ của y thay đổi từ bị động chấp nhận sang chủ động tìm kiếm, chứng tỏ rằng sự thay đổi xảy ra trên chính y đã nằm ngoài tầm kiểm soát của y, hoặc là đã gây ra mối đe dọa.

Cho nên Tống Chiếu Ẩn ắt phải để ý đến.

Dù sao thì cơ thể của Tống Chiếu Ẩn cũng là sản phẩm nhân tạo đã trải qua cải tạo, không giống “quái vật bẩm sinh” như hắn đây.

Nghĩ đến đây, cảm xúc phức tạp trong lòng Giải Hằng Không lắng lại, hắn đột nhiên không còn trách Tống Chiếu Ẩn vì đã lấy bí mật của hắn ra để đánh đổi điều kiện này nữa.

Giải Hằng Không nhìn dữ liệu trên dụng cụ kiểm tra bên cạnh một cái, con số thể hiện nhiệt độ đã ổn định ở mức -20. Hắn ngừng giải phóng pheromone, nhìn Donner đang nhìn chằm chằm vào màn hình ở bên cạnh một cái.

“Tôi vẫn còn một câu hỏi muốn hỏi ông.”

Donner: “Câu hỏi gì?”

“Các người đã nghiên cứu lâu như vậy, có hiểu vì sao Tống Chiếu Ẩn lại có thể hợp nhất hoàn hảo với loại thuốc EVO gì đó không?” Giải Hằng Không hỏi: “Cơ thể anh ấy rốt cuộc có gì đặc biệt?”

Donner lắc đầu tiếc nuối, bùi ngùi nói: “Đợi khi nào tôi tìm được thứ này, thuốc EVO mới thật sự thành công.”

Im lặng mấy giây, Giải Hằng Không đột nhiên nói: “Cũng có nghĩa là trong năm năm lấy được mặt nạ, các người chưa phát hiện ra được gì cả?”

Nghe hắn nhắc đến “mặt nạ”, Donner đột nhiên ngước mắt lên nhìn chằm chằm hắn: “Cậu biết về mặt nạ?”

Giải Hằng Không cười nhạt, không tỏ rõ ý kiến: “Tôi còn biết các người có thể lấy được miếng mặt nạ này là nhờ Tống Chiếu Ẩn kìa.”

Sắc mặt Donner hơi thay đổi nhưng không phải là vì hoảng sợ do bí mật bị lộ mà là một cảm xúc phức tạp, vừa ngạc nhiên vừa sáng tỏ.

“Người ta có lòng tốt giúp các người cướp mặt nạ đi, các người thì hay rồi, giữ người ta lại làm đối tượng thí nghiệm.” Ánh mắt Giải Hằng Không tập trung vào biểu cảm của Donner, trầm giọng nói, sau đó hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Sát thủ của Bồ Câu Trắng, muốn bắt được anh ấy chắc là phải lãng phí không ít công sức nhỉ.”

Donner không nói gì, tập trung lại suy nghĩ vài giây mới nói tiếp: “Cậu không cần thăm dò tôi. Ngoài thí nghiệm ra, những gì tôi biết chưa chắc đã nhiều hơn cậu.”

Ồ, cũng có nghĩa là hắn đã đoán không sai.

Việc bắt Tống Chiếu Ẩn làm đối tượng thí nghiệm quả thật là một cái bẫy, căn nguyên có thể đến từ nhiệm vụ cướp mặt nạ từ tay Ouroboros lần đó.

“Không biết nhiều, thế thì chắc chắn vẫn biết.” Giải Hằng Không mỉm cười dịu dàng: “Ông cứ nói cho tôi biết những gì ông biết đi.”

Donner do dự vài giây, cuối cùng đã thật sự nói ra một ít.

“Quả thật là M001 đã giúp tôi lấy được mặt nạ từ tay Ouroboros, cũng chính vì nhiệm vụ lần đó mà tôi mới phát hiện ra điểm đặc biệt của cậu ta và có kết quả nghiên cứu hiện tại.”

Nếu mặt nạ đã được Ouroboros tôn thờ là một vật thánh thì giá trị của nó không cần nói cũng hiểu, mặc dù không có năng lực thần kỳ khiến cho con người mạnh lên, hoá thân thành sứ giả thần thánh như trong truyền thuyết nhưng quả thật khi đeo nó lên, hoặc có thể nói là những alpha đến gần nó đều sẽ trở nên phấn khích.

Vào nhiệm vụ lần đó, năm alpha tham gia dù ít dù nhiều đều chịu những ảnh hưởng nhất định nhưng Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn rất bình tĩnh, ban đầu bọn họ chỉ cho rằng sát thủ cấp A của Bồ Câu Trắng có quyết tâm rất mạnh, dù sao thì y cũng trông rất “lạnh”.

Lúc đó Donner không hề hay biết sự việc. Ông đã dành hơn nửa năm để chiết xuất virus gamma, sau khi chế tạo thành thuốc EVO, tất cả các alpha được tiêm thuốc đều rơi vào trạng thái phát điên rồi nổ tung mà chết.

Cho đến khi một trong năm alpha đã nói ra sự bất thường của Tống Chiếu Ẩn, và rồi ba tháng sau, y bị Tạ Hình bắt về trở thành đối tượng thí nghiệm.

Ngoại trừ công dụng thần kỳ của miếng mặt nạ đó ra, những thứ khác đều đúng như Giải Hằng Không suy đoán. Về phần tại sao Tống Chiếu Ẩn có thể không bị ảnh hưởng thì vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải.

“Hiện tại anh ấy đang ở đâu?” Sau khi xét nghiệm kết thúc, Giải Hằng Không hỏi.

“Cơ sở dữ liệu của phòng thí nghiệm trung tâm.” Donner trả lời.

Giải Hằng Không hơi kinh ngạc nhìn Donner, nơi đó được xem là khu vực cấm cấp cao nhất ở Mạn Đức, toàn viện trên dưới năm trăm người nhưng số người có quyền hạn lại không quá mười người, ngay cả Lâm Na cũng không được tùy ý ra vào.

“Những dữ liệu thí nghiệm quan trọng đều được lưu trữ ở đó, đây là điều kiện mà tôi đã đồng ý với cậu ta.” Donner giải thích.

Sau khi rời khỏi phòng xét nghiệm, Giải Hằng Không đi thẳng tới cơ sở dữ liệu.

Nơi này là địa điểm quan trọng nhất ở Mạn Đức nên có nguồn tín hiệu và nguồn điện độc lập, chỉ mỗi cửa ra vào thôi đã có ba lối, ngoài nhận dạng bằng mống mắt ra còn có quét gen. Mỗi cửa chỉ có hai lính canh nhưng mỗi hai bên lối đi cứ cách một bước là có một vũ khí hồng ngoại mật độ cao, chỉ cần không được phép thì một con ruồi cũng không thể bay vào. Đương nhiên là Giải Hằng Không không được vào, vậy nên hắn chỉ có thể chờ ở cửa.

Một tiếng sau, cửa mở ra. Tống Chiếu Ẩn vừa bước ra ngoài thì có một cái bóng màu trắng trực tiếp bổ nhào vào cẳng chân y. Y dừng bước, cúi xuống thì nhìn thấy bên cạnh chân mình có một… con thỏ đang ngồi xổm.

Còn Giải Hằng Không thì ngồi ở bên còn lại, dựa vào tường, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn y.

“Tặng anh đấy.”

Tống: Rốt cuộc vì sao cậu lại cảm thấy tôi thích thỏ?

Không: Không thích sao? Thế thì vì sao lần đầu tiên gặp đã tặng tôi thỏ?

Tống: …Trùng hợp.

Không: Tôi không tin.

Gin: Ở ngay khúc đầu chương này có 1 câu là “Lần này y không có mất cảm giác, được chứ?”thìmình nhớ mang máng có 1 đoạn lúc chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm ở quyển 1 GHK cũng từng “cứng” với TCÂ mà lúc đó TCÂ bị mất cảm giác nên không nhận ra nên khúc đó TCÂ mới nói câu đó, hoặc ngược lại người mất cảm giác là GHK cơ nhưng mình lại không nhớ rõ lắm, mọi người nhớ thì cmt cho mình biết với nha)

Truyện Chữ Hay