—
Khi Giải Hằng Không tỉnh lại, đầu tiên là cảm thấy cổ đau nhức như bị kim châm, sau đó có một cơn gió bão nổi lên trong đầu hắn, một cảm giác kích động điên cuồng đang kích hoạt ý thức của hắn.
Trong cơn hoa mắt có vài bóng người mờ ảo lóe lên, còn có quả cầu màu da toả ra ánh sáng lạnh lẽo, vừa mở mắt ra đã hoàn toàn trắng xóa, bóng người trở nên rõ ràng.
Đứng trước mặt hắn là một alpha đầu trọc, A Xuân.
Xung quanh là những bức tường khép kín màu trắng lạnh lẽo, hai bên là những máy móc mà hắn quen thuộc dùng để thẩm vấn đang sáng đèn, hơn nữa còn nối với thái dương của hắn.
Hai tay hắn dường như bị treo lên trên một giá đỡ nào đó, áo ở nửa người trên đã không cánh mà bay, ngoại trừ băng gạc quấn quanh vết thương ra còn dán vài miếng điện cực, phân bổ trên ngực và dưới xương sườn, mơ hồ có một dòng điện siêu nhỏ truyền tới.
Cuộc sống mũi dao lúc nào cũng dính máu quanh năm đã để lại trên cơ thể hắn rất nhiều vết sẹo nhưng lại trông không hề đáng sợ, băng gạc thấm máu rất tương xứng với cơ bắp cường tráng của hắn, ngược lại trông có chút hoang dã bướng bỉnh. Lúc này cơ thể nối với miếng điện cực bằng sợi dây màu đỏ quấn quanh ngoằn ngoèo càng có thêm một chút cảm giác gợi tình, phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ này của Giải Hằng Không có thể xem như một bữa tiệc thị giác.
Tuy nhiên, đứng trước mặt hắn lại là một alpha đầu trọc không hiểu phong tình, ánh mắt nhìn hắn không khác gì nhìn một người chết.
“Tao còn sống à?” Khoé miệng Giải Hằng Không hơi nhếch lên, giọng nói yếu ớt: “Xem ra tao vẫn còn một ít tác dụng.”
A Xuân: “Có tác dụng hay không thì phải xem xem mày có thể nói ra những gì.”
Giải Hằng Không mỉm cười, gật đầu phối hợp: “Mày muốn biết gì?”
“Thân phận, mục đích của mày và cả làm thế nào mà mày thay thế Tần Không lẻn vào đây.” Giọng điệu của A Xuân lúc nói chuyện không hề có sự lên xuống.
“Người không có tóc trí nhớ cũng không tốt sao?” Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng: “Không phải tự mày cho tao vào à?”Đúng vậy, lúc mới đầu người dẫn đầu đưa tiến sĩ Trần vào viện nghiên cứu chính là A Xuân, cũng chính gã là người đưa “Tần Không” vào khi kết quả máy dò gen không khớp.
A Xuân đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, ngay cả khi phải đối diện với sự chế giễu và khiêu khích của alpha mà biểu cảm của gã cũng không hề thay đổi.
Khi biết “Tần Không” là alpha, sự trục trặc của máy dò gen lúc mới đầu đã trở nên rõ ràng. Bởi vì thân phận của tiến sĩ Trần thì không còn nghi ngờ gì nữa, vậy nên “Tần Không” đã sử dụng một phương pháp nào đó, khiến cho máy dò gen đưa ra kết quả sai sót khi xét nghiệm cho tiến sĩ Trần, các xét nghiệm sau đó đều sẽ trở nên đáng ngờ, không thể tin tưởng hoàn toàn.
Và kẻ thật sự “xét nghiệm không khớp” là hắn đây lẫn vào trong đó sẽ trở nên an toàn.
Lúc đó “Tần Không” đã giở trò như thế nào, nhưng việc giở trò thế nào hoàn toàn không quan trọng nữa, vậy nên A Xuân cũng không tiếp tục tranh luận với hắn về câu hỏi với đáp án rõ ràng này nữa.
“Thân phận của mày là gì, có mục đích gì?”
“Tiến sĩ Trần không nói với bọn mày sao? Thẩm vấn bà ta chắc là sẽ dễ hơn tao nhiều.” Giải Hằng Không nói.
A Xuân chẳng nói chẳng rằng.
“À đúng rồi, bà ta không biết thân phận của tao.” Giải Hằng Không nói tiếp: “Nhưng thân phận của tao chắc là cũng không đủ quan trọng đến mức bọn mày để lại cho tao một mạng, cho nên bọn mày không giết tao là vì định để tao thành đối tượng thí nghiệm luôn nhỉ? Muốn lợi dụng triệt để luôn?”
Nói đến đây, Giải Hằng Không nở một nụ cười hưng phấn trên môi, hắn thở dài một hơi: “Mặc dù tỷ lệ tử vong khá cao nhưng vận may của tao vẫn luôn không tệ, nói không chừng sẽ trở thành M001 thứ hai kìa! Số hiệu… ừm… M002? Ha, cũng xứng đôi phết.”
A Xuân: “…”
Sau khi nhận được chỉ thị của Tạ Hình, Sherley đã đến thẩm vấn tiến sĩ Trần ngay, đúng như Giải Hằng Không nghĩ, tiến sĩ Trần đã kể hết tất cả, bao gồm cả việc Giải Hằng Không bắt con trai bà để uy hiếp bà và sau đó mình đã giúp Tần Không che giấu thân phận như thế nào.
Tiến sĩ Trần quả thật không biết danh tính thật của Giải Hằng Không, thậm chí ngay cả việc làm thế nào mà Giải Hằng Không tìm đến mình còn không rõ.
Cuộc thẩm vấn này không nhận lại bất kỳ thông tin có ích nào, bao gồm cả việc biết được mục đích của “Tần Không” chắc hẳn là mang M001 đi.
Bởi vì cái lần ở con đường tẩu thoát kia, có thể thấy rõ mục đích của Tần Không không chỉ có mỗi việc mang M001 đi, nếu không thì hắn cũng sẽ không tạm thời giở chứng, ăn phải một phát súng của M001 rồi mà vẫn phải ngăn M001 lại.
Vì vậy, so sánh với chuyện này, bọn họ càng thiên về hướng “Tần Không” là người của Ouroboros hơn và việc hắn ở lại là vì thân phận giả của mình vẫn còn hữu dụng, muốn tiếp tục ở ẩn tìm kiếm cơ hội.
Nhưng thật ra thì bất kể mục đích của hắn có là gì, bây giờ đều không còn quan trọng nữa.
Ở đây một tháng mà hắn cũng không tìm được thông tin gì, bây giờ cũng đã trở thành một con cá chờ giết thịt, chẳng lẽ còn có thể gây ra thêm sóng gió nữa sao?
Vì vậy khi thấy “Tần Không” đoán ra được mình sắp sửa trở thành đối tượng thí nghiệm mà vẫn tỏ ra hưng phấn, trong lòng A Xuân đã loé lên một suy nghĩ—— Người của Ouroboros đúng thật đều là những kẻ điên.
Thật sự không cần phải thẩm vấn người này, bảo sao Sherley thẩm vấn tiến sĩ Trần xong đã ra lệnh ném thẳng hắn vào phòng thí nghiệm.
Nếu không phải vì “Tần Không” là do chính tay mình đưa vào thì hắn cũng sẽ không đi đến bước đường này. Bây giờ xem ra phán đoán của Sherley rất đúng.
A Xuân cũng không lãng phí thêm nước bọt với hắn nữa, ra lệnh đưa hắn vào phòng tiêm rồi rời khỏi đây.
Sau khi A Xuân rời đi, nụ cười trên mặt Giải Hằng Không biến mất, mặc dù hắn vẫn luôn sống theo phương châm thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng nhưng lúc này đây cũng phải cau mày.
Khả năng sống sót khi làm đối tượng thí nghiệm không cao, Giải Hằng Không không hề sợ nhưng trước mắt vẫn chưa thể đi tới bước này. Dù sao hắn cũng đã bị Tống Chiêu Ẩn lây nhiễm rồi, vận may bây giờ không tốt lắm, nếu chẳng may biến thành khoai lang tím thì quá xấu.
Dựa vào tầm quan trọng của tiến sĩ Trần thì Tạ Hình không thể giết bà, tính toán thời gian thì lúc này hẳn là đang đưa bà ra khỏi viện nghiên cứu.
Người thẩm vấn hắn là A Xuân đã quay trở lại, hơn nữa lính canh dọc đường đều là những người mặc quần áo màu xanh, vậy nên chắc là Sherley cũng đã rời đi cùng.
Hiện tại không có quá nhiều lính canh, nếu như bắt được A Xuân thì sẽ có thể rời khỏi đây.
Khi thuốc mê hết tác dụng, cơn đau ở các bộ phận trên cơ thể Giải Hằng Không có lẽ sẽ dần dần hồi phục, hắn cụp mắt xuống nhìn vết thương trên tay phải của mình một cái.
Vết thương bị Tống Chiêu Ẩn bắn gần như đã lành nhưng vì hắn dùng sức không đúng cách nên đã xé toạc vết thương đã lành ra, không chảy nhiều máu nhưng rất đau. Cổ tay gãy xương cũng chưa lành, muốn dùng sức vẫn còn hạn chế, nếu không thì cũng đã không đến mức không giải quyết được Annie trước khi Lâm Na xuất hiện và đẩy mình vào tình cảnh như vậy.
Sau đó, phát súng của Lâm Na còn khiến cho vết thương trên tay phải hắn trở nên nặng hơn.
Viên đạn găm vào phía trên cẳng tay, xuyên qua da thịt và để lại vết bỏng rộng cỡ một ngón tay. Hắn của bây giờ không phải nhà nghiên cứu nên đương nhiên không có ai xử lý vết thương cho hắn, may là vết thương này đã không còn chảy máu nữa nhưng máu thịt lẫn lộn, trông cực kỳ đáng sợ.
Chậc, lẽ ra lúc đó không nên mềm lòng.
Giải Hằng Không chỉ phiền muộn trong lòng một lát rồi lại bắt đầu động não về tình huống hiện tại.
Bây giờ hắn chỉ là một người bị thương đã gãy tay, muốn bắt được A Xuân và đột phá vòng vây thì khó khăn biết bao nhiêu. Còn trợ thủ duy nhất của hắn, Tống Chiếu Ẩn cũng bị thương nặng chưa khỏi, thậm chí còn không biết tình hình của hắn.
Cho dù có biết thì bây giờ hắn cũng không mang lại lợi ích gì, Tống Chiếu Ẩn có giúp hắn hay không vẫn còn chưa biết.
Nghĩ đến đây, Giải Hằng Không thở ra một hơi rất khẽ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực không biết đi về đâu.
Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn vẫn còn một tia mong đợi muốn thử xem sao.