—
Thấy Giải Hằng Không vẫn còn sống khỏe mạnh, Tống Chiếu Ẩn không hề có chút kinh ngạc nào mà chỉ có thể cảm thán rằng người này tuy làm việc điên rồ nhưng thật ra lại rất thông minh.
Bây giờ Tống Chiếu Ẩn đã không còn bị con chip quấy nhiễu nên mạch suy nghĩ hoàn toàn tỉnh táo, ngẫm nghĩ một chút cũng sẽ hiểu được rằng, trong lúc cuộc hỗn loạn xảy ra, mỗi một việc mà Giải Hằng Không làm đều thể hiện rằng hắn là một người biết sử dụng thủ đoạn và chu toàn mọi mặt.
Vừa bận rộn trốn thoát cùng bọn họ nhưng cũng vừa bận rộn giữ lại lớp da nguỵ trang của mình, không hề để cho mình rơi vào đường cùng trong tình thế hỗn loạn đó.
Cho nên hắn mới dám cắt đứt đường ra khỏi viện nghiên cứu đang ở ngay trước mắt, bởi vì cho dù hắn có ở lại thì vẫn còn một lớp da giả bao bọc, chỉ cần không bị vạch trần thì hắn sẽ có thể an ổn chờ cơ hội rời đi.
Còn việc bây giờ hắn đến cầu hoà, thật ra cũng dễ hiểu thôi.
Hai người đã trở mặt với nhau vào giây phút cuối cùng, Tống Chiếu Ẩn nổ súng với hắn, còn hắn thì cũng cắt đứt cơ hội có thể trốn thoát của Tống Chiếu Ẩn.
Lúc Thịnh Mạc leo lên tàu ngầm, Tống Chiếu Ẩn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất vì cơn chóng mặt trong chốc lát, còn Giải Hằng Không thì có cơ hội ngăn cản nhưng hắn đã không làm, chẳng những hắn không ngăn cản mà còn còn ngăn cản Quạ đang định ngăn cản Thịnh Mạc, đến nỗi khiến cho cả hai người bọn họ đều phải ở lại.
Tống Chiếu Ẩn, người biết thân phận giả của hắn rất có thể sẽ trả thù hắn vì đã cắt đứt đường sống của mình, vạch trần thân phận của hắn và nhìn hắn rơi vào đường cùng.
Nhưng trên thực tế, Tống Chiếu Ẩn không hề có ý định làm như vậy.
Dù sao thì lúc đó suy nghĩ không rõ ràng, y là người đã phán đoán sai trước.
Vì thế khi nghe được ba từ này, y chỉ hơi nhướn mí mắt, yên lặng chờ đợi hắn nói tiếp.
“Tôi không trách anh.” Giải Hằng Không hào phóng nói.
Tống Chiếu Ẩn nghe mà sững sờ, chưa kịp phản ứng lại đã nghe hắn nói tiếp: “Phát súng này coi như tôi trả lại anh, chúng ta hòa nhau.”
Cho dù Tống Chiếu Ẩn đã nhớ ra thằng nhãi con Giải Hằng Không này hành động không như người bình thường nhưng khi nghe hắn nói câu này vẫn thật sự cạn lời. Y nhìn Giải Hằng Không một cách vô cảm, trên mặt viết đầy mấy chữ “bệnh thần kinh”.
Đây là trò chơi con nít gì hay sao?
Anh giết tôi một lần, tôi giết anh một lần. Mỗi người một phát súng là hoà nhau.
Khoan hẵng nói đến chuyện năm đó y quay trở lại Đỉnh Tuyết Xám làm sĩ quan huấn luyện, đã có vô số lần Giải Hằng Không đến thăm nhà gỗ nhỏ vào ban đêm, không ít lần là lén lút tập kích, đánh úp vào ban đêm, phục kích, …
Giải Hằng Không đã nói muốn giết y không dưới một lần.
Mặc dù Tống Chiếu Ẩn không định tính toán đến những chuyện đã qua đó nhưng giữa bọn họ dù thế nào cũng không thể quên đi thù cũ và vui vẻ chân thành với nhau chỉ vì một câu “hoà nhau” của Giải Hằng Không.
“Tôi biết anh muốn ra ngoài, tôi vẫn có thể giúp anh.” Giải Hằng Không không cảm thấy gì cả, tự mình nói: “Ở đây hình như cũng chỉ có mình tôi giúp được anh.”
Tống Chiếu Ẩn kéo suy nghĩ chạy đi mất của mình trở về, cười khẽ một tiếng, hỏi lại: “Cho nên cậu đang hối hận à?”
Giải Hằng Không hơi nhíu mày, như thể đang suy nghĩ xem có phải mình hối hận hay không, hoặc là hối hận là gì, một giây sau hắn đã lắc đầu.
Hắn nhìn vào mắt Tống Chiếu Ẩn, dùng âm lượng còn nhỏ hơn vừa rồi, chậm rãi nói: “Tôi chỉ nghĩ… thế này có vẻ thú vị hơn một chút.”
Thú vị?
Tống Chiếu Ẩn cười khinh một tiếng trong lòng, y không thể hiểu được mạch não của một tên thần kinh, nhưng kỳ lạ thay, y lại không hề rời mắt đi, thậm chí còn nhìn thấy trên đôi lông mày sâu thẳm của Giải Hằng Không hiện lên một chút tình cảm dịu dàng trong chốc lát.“Chỉ có anh và tôi.”
Giọng nói trầm thấp của Giải Hằng Không vang lên, sau đó hắn lại mỉm cười: “Chỉ cần anh không chọc giận tôi, tôi chắc chắn sẽ không phản bội anh.”
Trái tim Tống Chiếu Ẩn chợt ngừng lại, như thể bị nụ cười của hắn làm cho hoa mắt, rời mắt đi ngay sau khi hắn nói xong lời đảm bảo cuối cùng, không nhìn hắn nữa.
Chờ hai giây không nhận được câu trả lời, Giải Hằng Không lại hỏi: “Anh không tin hả?”
Hôm nay Giải Hằng Không cực kỳ chủ động, hắn giống như một thằng quỷ nhỏ không ngừng quấy rầy, có lý lẽ của riêng mình, sau khi nói một tràng dài thì cuối cùng cũng nhớ tới việc suy nghĩ cho cảm xúc của đối phương.
Tống Chiếu Ẩn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Câu bảo đảm của một tên thần kinh thì có thể giữ lời được bao nhiêu?
Còn cái gì mà “không chọc giận hắn”.
Có vẻ như từ đầu đến cuối Giải Hằng Không đều đang thách thức giới hạn dưới của y, bạ đâu nói đấy, động tay động chân.
Giải Hằng Không nhìn vào gương mặt của Tống Chiếu Ẩn, như thể có thể hiểu được ẩn ý của y.
“Tôi nghĩ anh có thể tin tưởng, dù sao thì mạng sống của tôi cũng đang nằm trong tay anh, không phải sao?”
Câu nói hơi mập mờ này vẫn không làm cho Tống Chiếu Ẩn xúc động, chỉ cảm thấy quả nhiên là vậy. Sự bày tỏ thiện chí này của Giải Hằng Không cũng chỉ là để bảo toàn mạng sống.
Đúng như hắn đã nói, ở đây chỉ có bọn họ biết rõ thân phận và mục đích của nhau, đều nắm bắt được nhu cầu quan trọng nhất trước mắt của đối phương.
Tống Chiếu Ẩn biết việc giúp đỡ lẫn nhau với Giải Hằng Không là một biện pháp không tệ nhưng Giải Hằng Không quá khó khống chế, khó khống chế tức là khó nắm bắt, khó nắm bắt tức là nguy hiểm.
Tống Chiếu Ẩn không sợ nguy hiểm, y chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi.
Nhưng điều này không có nghĩa là y sẽ hoàn toàn “đóng cửa không tiếp” Giải Hằng Không.
Y không đồng ý cũng không từ chối, thậm chí còn kéo dài một cách hơi thờ ơ, như thể muốn xem xem mà Giải Hằng Không còn có thể đưa ra những quân bài nào khác.
Sau đó, Giải Hằng Không đưa cho y một thiết bị liên lạc, nói rằng có thể liên lạc với Elise.
Nghe thấy cái tên này, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Tống Chiếu Ẩn cuối cùng cũng có một chút thay đổi.
Giải Hằng Không mỉm cười hiểu ý, đơn phương đàm phán hoà bình thành công với y, rời khỏi phòng sinh thiết trước khi nhân viên y tế quay lại.
Sau trận chiến này, Mạn Đức đã tăng cường phòng thủ nghiêm ngặt hơn, các tháp tín hiệu cũng gia cố thêm một vài lưới phòng ngự nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, nếu không thì khi xảy ra náo loạn cũng không thể kịp thời truyền thông tin ra ngoài, càng không thể liên lạc với ngài Hình.
Nhưng nếu như Tống Chiếu Ẩn muốn dùng máy liên lạc cá nhân của tiến sĩ Trần để liên lạc với thế giới bên ngoài thì thật ra hoàn toàn không có cơ hội.
Giải Hằng Không đưa món đồ này cho y không phải là để y thật sự thử liên lạc với Elise mà chỉ là để y biết rằng mình đã từng liên lạc được với Elise.
Một mặt là giả vờ uyên thâm, mang đến cảm giác rằng hắn có biện pháp dự phòng, hơn nữa còn đưa biện pháp dự phòng này cho Tống Chiếu Ẩn;
Mặt khác là vì từ lúc gặp nhau đến nay, Elise là người duy nhất Tống Chiếu Ẩn chủ động hỏi đến, ít nhất chứng tỏ y có để tâm. Xem như nể mặt Elise, khả năng Tống Chiếu Ẩn làm lành với hắn sẽ nhiều hơn một chút.
Giống như những gì Giải Hằng Không nghĩ, vào giây phút tiến sĩ Trần liên lạc được với Tiểu Minh, Doug, người vẫn luôn theo dõi mạng lưới liên lạc đã nhận ra cuộc gọi này, hơn nữa còn lần theo manh mối để định vị được tọa độ cụ thể.
Sau khi lệnh treo thưởng cao ngất trời kia được công khai, Doug đã nghe lời Elise đăng ẩn danh tin tức của Mạn Đức lên web đen, điều đáng ngạc nhiên là có rất nhiều người đã trả tiền để mua tin tức, trong đó có một sát thủ của Bồ Câu Trắng với mật danh là P.
Sau khi mua đứt tin tức, Doug đã chú ý đến khu vực xung quanh Mông Thành vô cùng cẩn thận, ngoại trừ yên lặng ra thì vẫn là yên lặng.
Mãi cho đến khi cuộc gọi này xuất hiện, Doug gần như đã chán đến mọc tóc cuối cùng cũng lên dây cót, chặn tiếng khóc của đứa trẻ lại, thậm chí còn kết nối tạm thời được với một thiết bị liên lạc khác cùng tài khoản với tài khoản liên lạc cá nhân của tiến sĩ Trần, nhận được một số hồ sơ khiến cậu bị sốc.
Trên màn hình là từng trang tập tin ảo và các dữ liệu thí nghiệm khác nhau, Doug đọc không hiểu lắm nhưng cũng có thể cảm nhận được hẳn là không quan trọng lắm, cậu chán nản vừa lật vừa chửi, còn vừa chuyển các tập tin đó vào trang web cá nhân của mình.
Trong lúc đó, cậu còn lật đến hồ sơ của Tần Không, từ đó đoán được chắc là K vẫn còn sống, chỉ là chưa thể hoàn thành nhiệm vụ.
Doug còn đang lẩm bẩm không biết đối tượng thí nghiệm M001 này có thật sự rất cừ hay không mà K ẩn náu cho đến nay vẫn chưa được suôn sẻ. Đang lúc suy nghĩ trong lòng như vậy, ngay giây tiếp theo, một trang thông tin về đối tượng thí nghiệm kèm với ghi chép thí nghiệm hiện lên trên màn hình:
【Số hiệu: M001
Họ tên: Tống Chiếu Ẩn
Giới tính: Alpha nam
Tuổi xương: 25
Giai đoạn: Tiêmthuốc thử EVO-1 lầnthứ tư
Tình trạng: Ngủ say ổn định
Quá trình cải tạo: Lần tiêm thuốc thử EVO thế hệ đầu tiên được thực hiện vào ngày 20 tháng 11 năm 1078,…
……
……】
Có thêm một bức ảnh đối tượng thí nghiệm được đính kèm, người đàn ông trong ảnh có mặt mũi tuấn tú, đôi mắt xanh xám bình tĩnh không gợn sóng, mái tóc nhạt màu khiến cho y trông giống như một cỗ máy không hề có hơi ấm.
Đôi mắt của Doug mở to vì kinh ngạc, thậm chí còn không nhịn được la lớn một câu “Đậu má!!”
Cho dù không cần tìm ảnh của Z nhưng cậu vẫn có thể khẳng định rằng đối tượng thí nghiệm M001 này chính là Z đã mất tích nhiều năm.
Bảo sao đã nhiều năm như vậy vẫn bặt vô âm tín.
“Làm ầm ĩ cái gì đấy?!” Giọng nói của Elise vang lên từ phía sau, Doug giật mình sợ hãi, hoảng loạn thu nhỏ trang tải lên lại: “Chị, hình như em đã phát hiện ra một điều kinh khủng.”
Elise nghi hoặc đi tới, khi nhìn rõ bức ảnh trên màn hình thì vẻ mặt cô cũng thay đổi, đó là sự thận trọng và phẫn nộ mà Doug chưa từng thấy trước đây, có lẽ trong đó còn xen lẫn một chút vui sướng.
Cô cũng không ngờ mình đoán đại mà đúng thật, việc Z mất tích thật sự có liên quan đến Mạn Đức.
Kể từ ngày hôm đó, trạng thái bình thường của Elise đã thay đổi, cô cho người ngày đêm theo dõi tọa độ mà Doug tra ra được, hơn nữa còn bắt đầu điều tra những thông tin liên quan đến Mạn Đức.
Doug cũng nhận ra rằng so với bạn cộng tác K, cô rõ ràng quan tâm đến bạn cộng tác cũ Z nhiều hơn.
Sau một tuần giám sát bất kể ngày đêm, thế mà bọn họ đã thật sự phát hiện ra một số biến động nhỏ. Khoảng thời gian gần đây có một nhóm những kẻ khả nghi xuất hiện trên sông Liszó (*) hiếm khi có dấu vết của con người, thậm chí còn xảy ra xung đột với một đội ngũ những người được huấn luyện bài bản.
(*) bản gốc ở đây là 伊索, mình tra thì thấy nó là âm tiếng Trung của chữ Aesop nhưng lại thấy hơi lạ vì dòng sông mà Mạn Đức ở là sông Liszó cơ (âm tiếng Trung là 利索) nên có thể tác giả gõ nhầm. Mình xin mạn phép sửa lại ở đây cho hợp lý vì nếu để là Aesop thì chi tiết này không thấy xuất hiện lại ở đoạn sau nên không liên quan lắm.
“Cô Sherley lại đi đến sông ngầm rồi, hình như lại phát hiện kẻ khả nghi, mấy ngày nay thật sự rất không yên ổn.”
Viện nghiên cứu Mạn Đức.
Vừa kết thúc thí nghiệm phân tích khôi phục trạng thái cũ của phòng mô phỏng cảnh tượng, Lâm Na và Annie vừa lật xem báo cáo vừa nói chuyện phiếm.
Sau khi trải qua náo loạn lại phải làm việc với cường độ cao, sắc mặt cả hai đều trông rất mệt mỏi, dưới mắt Annie thậm chí còn có quầng thâm rất đậm.
“Kể từ hôm đó em đều không được ngủ ngon, đúng thật là…” Annie vừa nói vừa nghĩ lại còn rùng mình, nhớ lại sự hỗn loạn hôm đó, trong lòng cô không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
“Em phải đến phòng y tế lấy ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ đây.” Cô nói.
Nghe vậy, Lâm Na cũng đi cùng cô về hướng phòng y tế, còn không quên an ủi bông hoa trắng nhỏ lần đầu trải qua phong ba: “Không sao đâu, ngài A Xuân cũng sẽ sớm quay lại thôi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.” Annie cười khổ, nói tiếp: “Hình như vẫn có kẻ đột nhập trốn thoát được. Trong báo cáo phân tích vừa rồi có hai năng lượng pheromone không đối chiếu được, cũng không biết cô Sherley có bắt được người không, nếu không lỡ như những người đó quay về thì chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao.”
“Sẽ không đâu, ngài Hình lại đã phái thêm lính canh tới đây rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, em cứ yên tâm đi.” Lâm Na nói.
Hai người nói chuyện một hồi đã đến bên ngoài phòng y tế, lúc đi qua hành lang dài, Lâm Na nhìn thấy trong khoé mắt có một bóng lưng quen thuộc ở chỗ rẽ gần phòng sinh thiết.
Cô nhìn thêm vài lần nữa, còn chưa kịp nhìn rõ xem có phải người đó hay không thì chiếc vòng bạc trên cổ tay cô khẽ rung lên, có tin nhắn đến, yêu cầu cô đến phòng thí nghiệm một chuyến.
Lâm Na bèn bảo Annie đi vào một mình, tiện thể giúp cô lấy một lọ thuốc hỗ trợ giấc ngủ.
Khi Annie lấy thuốc xong đang chuẩn bị đi thì bắt gặp Tần Không đang quay lại. Mặc dù Annie không thích hắn lắm nhưng dù sao cũng là học sinh cùng một thầy, thế là lịch sự chào hỏi hắn một câu, bất ngờ thay, Tần Không lại đáp lại cô bằng một nụ cười mỉm.
Có vẻ tâm trạng rất tốt.
Bởi vì bị thương nên hắn không còn sự sắc bén khiến người khác nhìn mà sợ hãi như thường ngày nữa, nụ cười mỉm đó còn cuốn trôi đi vẻ bệnh tật không cần thiết, khiến cho hắn có một cảm giác tươi sáng ấm áp.
Annie nhìn Giải Hằng Không đi xa, trong lòng thầm nghĩ đúng là rất đẹp trai, bảo sao Lâm Na lại để ý tới hắn.
Ngay lúc cô đang mê trai thì một omega nữ trong phòng y tế gọi cô một tiếng, nhờ cô mang một ít thuốc đến phòng bệnh số 109.
“Của chàng trai vừa rồi ấy, cô quen anh ấy thì tốt quá rồi.” Omega rụt rè nhờ vả cô: “Không biết vì sao nhưng hình như tôi lại hơi sợ anh ấy.”
Annie nghi hoặc trong lòng nhưng suy nghĩ một lát thì thấy Tần Không trông có vẻ khó tiếp cận thật, omega còn nhát gan bẩm sinh nữa.
Cô không từ chối, nhận lấy thuốc xong cũng đi qua đó luôn, thế nhưng khi cụp mắt xuống nhìn rõ tên thuốc thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Lọ thuốc này chuyên dùng cho alpha.
Không nên được dùng cho beta.