Âm Thanh Va Chạm Từ Linh Hồn

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“M001 vẫn đang hôn mê.”

“Sau khi đánh nhau với nhiều đối tượng thí nghiệm, M001 đã bị thương khá nặng. Ngoài cánh tay, thắt lưng và các vết thương ngoài da ra thì nội tạng cũng bị chấn động, phổi và dạ dày đều bị rách và có tình trạng xuất huyết…”

Trong phòng thí nghiệm trung tâm, một nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng đeo kính gọng đen đang đứng bên cạnh giáo sư Donner, nhìn vào màn hình hiển thị mô tả lại vết thương của Tống Chiếu Ẩn.

Trên màn hình hiển thị một trang thông tin liên lạc chính thức (*), một nam thanh niên mặc Âu phục đen, tóc vuốt ngược ra sau đang ngồi cụp mắt lắng nghe trên chiếc ghế xoay bọc da màu đen.

(*) bản gốc là 正联通通讯, cụm 联通này khi mình tra nó lại ra tên viết tắt của mạng China Unicom, một nhà khai thác viễn thông nhà nước Trung Quốc nhưng nếu dùng từ này thì không hợp với ngữ cảnh tương lai của bộ này lắm, nên mình xin phép dùng nghĩa đen của nó luôn là “liên kết, kết nối” và chữ 正mình đoán nó là viết tắt của “chính thức” nha. Mọi người có góp ý gì hay cảm thấy dịch ra sao hay hơn thì cứ để lại comment cho mình biết với nhennn

Từng thương tích chí mạng đủ để khiến người bình thường bỏ mạng được nói ra khỏi miệng nhà nghiên cứu nhưng đối với mọi người ở đây đều như thể đang nghe một báo cáo học thuật khô khan nào đó, ai nấy đều có sắc mặt bình tĩnh, Sherley đứng cách xa màn hình một chút thậm chí còn nghiêng đầu đi ngáp một cái.

Mãi cho đến khi người đàn ông trong màn hình giơ tay lên, nhà nghiên cứu im lặng ngay lập tức, ngước mắt nhìn lên màn hình.

Người trong màn hình vẫn cúi đầu nhưng dáng ngồi rất thẳng, có vẻ như đang đọc một tài liệu quan trọng trên thiết bị liên lạc cá nhân. Vì vậy chỉ có thể thấy được đôi lông mày dày cực kỳ sắc bén của gã, nếp nhăn không quá rõ ràng trên trán cùng với sống mũi thẳng tắp đi xuống như một thanh kiếm sắc bén, đè lên đôi môi đang mím lại của gã.

Chỉ cần nhìn một cái đã có thể cảm nhận được khí chất uy nghiêm khi ở trên cao đã lâu của gã, khiến người khác nhìn mà sợ.

Alpha này chính là ngài Hình, người đứng đầu viện nghiên cứu.

“Khi nào thì tỉnh lại?” Giọng nói cũng cực kỳ trầm và thấp, có một cảm giác trịnh trọng không phù hợp với tuổi của gã.

“Việc này thì không rõ lắm…”

Nghe được câu trả lời nước đôi này, ngài Hình đột nhiên ngước mắt lên nhìn nhà nghiên cứu, ánh mắt không có cảm xúc đó khiến cho nhà nghiên cứu sững sờ, vô thức nuốt một ngụm nước bọt nhìn về phía giáo sư bên cạnh, trái tim Lâm Na cũng khiếp sợ, nhìn về phía người đưa ra chủ kiến là Donner.

Donner tiến lên một bước, lên tiếng: “Tình huống lần này của M001 khá đặc biệt, thể chất hợp nhất hoàn hảo với virus gamma của cậu ta khác với người bình thường, các vết thương trên cơ thể đã được chữa trị kịp thời thì không có gì đáng ngại. Chỉ là tổn thương tuyến thể lại khá nghiêm trọng, có lẽ là đã bị tổn thương trong lúc chống lại tác dụng gây tê của con chip, thậm chí còn xuất hiện một vài hiện tượng đột biến kỳ lạ, là tốt hay xấu thì tạm thời chưa thể kết luận.”

“Đột biến?” Ngài Hình hỏi.

Donner gật đầu, ra hiệu cho nhà nghiên cứu mở một bản báo cáo kiểm tra tuyến thể của M001 ra: “Vào lần đầu tiên tác dụng gây mê của con chip được kích hoạt, M001 không có biểu hiện phản kháng mà hôn mê ngay lập tức, nhưng chưa đến mười phút sau, cậu ta đã lấy lại ý thức. Đây chắc hẳn sự phát triển đột phá thuộc phạm vi bản năng sinh tồn trong tinh thần của cậu ta để thoát khỏi sự gây tê của con chip.”

“Lần thứ hai thì cậu ta không rơi vào trạng thái hôn mê ngay, một mặt là do tinh thần của cậu ta đang tập trung cao độ, khiến cho cậu ta có thể giữ tỉnh táo được, mặt khác là vì con chip chịu tác động của một sóng năng lượng tương tự, gây ra trục trặc tạm thời. Dựa vào thời gian bị hư hại để ước tính thì chính là lúc M001 thoát khỏi trạng thái hôn mê và tỉnh lại.”

“Ý của ông là khi M001 ở trong trạng thái hôn mê, một năng lượng nào đó đã làm hỏng con chip trong tuyến thể của cậu ta, kích thích cậu ta tỉnh lại?” Ngài Hình suy đoán.

Donner nghe vậy thì lắc đầu: “Nên nói là việc cậu ta tỉnh lại đã kích thích một loại năng lượng nào đó, làm hỏng con chip.”

Ngài Hình nghe vậy thì khẽ cau mày, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, đến khi nghe câu tiếp theo của giáo sư Donner thì nghi hoặc lại chuyển sang kinh ngạc.“Dựa trên nghiên cứu và so sánh của chúng tôi, về cơ bản có thể chắc rằng năng lượng này đến từ pheromone của chính cậu ta.”

“Ông chắc chứ?”

Nói nghiêm túc thì thứ vô hình nhưng lại có mùi và bay lơ lửng trong không khí như pheromone lại không khác không khí là mấy. Khi pheromone của giới tính khác nhau gặp nhau, ngoại trừ việc có ham muốn thể xác ra thì không có tác dụng nào khác, còn đối với những người đồng giới thì chỉ có giữa alpha với nhau mới tồn tại cảm giác đối kháng, nhưng chỉ là về mặt khí thế mà thôi.

Một trăm năm trước, Liên minh Quốc tế đã phân cấp bậc cho pheromone và xác định cấp bậc dựa trên nồng độ tối đa mà AO giải phóng ra trên một mét vuông, nồng độ càng cao thì áp lực sinh ra càng mạnh, cấp bậc càng cao.

Sau khi liên minh được chia thành chín khu vực lớn, chín khu vực lớn vẫn sử dụng bộ tiêu chuẩn này.

Cho đến nay khu 9 đã bị tiêu diệt, trải qua trăm năm, cho dù có là năng lượng được tạo ra bởi pheromone cao cấp nhất thì cũng chỉ có thể sản sinh ra kích thích với tuyến thể A/O của con người chứ chưa từng xuất hiện việc pheromone sản sinh ra tác động về năng lượng lên các vật thể không phải tuyến thể.

Vì vậy, sự cố xảy ra bên trong tuyến thể của M001 khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ, thông tin này thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn cả việc xuất hiện tình trạng virus gamma duy trì ổn định trên các đối tượng thí nghiệm khác.

Dù sao thì nếu pheromone của con người thật sự có thể đột phá giới hạn, sản sinh ra năng lượng có thể ảnh hưởng đến các vật thể khác, thế thì sẽ có thể được sử dụng như một vũ khí thực thụ, không khác gì khả năng sử dụng ý niệm trong thần thoại và truyền thuyết từ xa xưa.

Cộng thêm tác dụng tăng cường của virus gamma đối với các alpha, bọn họ thậm chí có thể dựa vào việc này để tạo ra một siêu chiến binh.

“Tình trạng hôn mê của M001 chắc hẳn có liên quan đến loại đột biến này, vậy nên tôi cũng không thể chắc chắn khi nào cậu ta sẽ tỉnh lại. Loại đột biến này sẽ kéo dài bao lâu và sẽ có những ảnh hưởng tiêu cực nào khác cũng cần phải nghiên cứu thêm. Nhưng không nghi ngờ gì, đây là một bước tiến trọng đại trong lịch sử của nhân loại.”

Donner vừa nói, trong mắt vừa xuất hiện những tia sáng lấp lánh, khóe miệng mím lại của ngài Hình cũng hơi nhếch lên.

Đây quả thật một bước tiến trọng đại, nếu như thành công thì thậm chí có thể chi phối cục diện nhiều tranh chấp ở tám khu vực lớn hiện tại.

Những đám mây u ám tụ lại trên đầu mọi người vì cuộc tập kích lần này cũng đã chuyển từ âm u sang quang đãng với những tin vui liên tiếp. Giáo sư Donner cũng đưa ra một báo cáo ngắn gọn về tình trạng duy trì ổn định của virus gamma ở một vài đối tượng thí nghiệm, ngài Hình càng vui vẻ và yên tâm hơn, vung tay cấp thêm cho viện nghiên cứu 20 triệu ngân sách nghiên cứu, hơn nữa còn bảo sau vài ngày nữa gã sẽ đích thân đến đó một chuyến để kiểm tra tiến độ thí nghiệm.

Điều đáng tiếc là những đối tượng thí nghiệm xuất hiện tình trạng duy trì ổn định đều đã chết dưới tay M001, ngoại trừ một số dữ liệu thu thập được từ con chip trong cơ thể bọn họ để cung cấp cho việc nghiên cứu ra thì không có bất kỳ tin tức nào khác.

Tình huống cụ thể lúc đó cũng vì tín hiệu trong phòng mô phỏng cảnh tượng bị chặn nên không lưu được hình ảnh và video hoàn chỉnh. Bọn họ chỉ có thể nỗ lực hết sức đối với M001 còn sống sót, và cả Tần Không còn sống sót.

Lúc này, tên vô danh tiểu tốt kia mới được những người bận rộn này nhớ đến. Donner bảo Lâm Na đi hỏi thăm tình hình lúc đó của Tần Không nhưng Sherley lại đột nhiên lên dây cót tinh thần, nói rằng cô sẽ đi cùng.

Ngài Hình khẽ gật đầu xem như ngầm đồng ý, hai người cùng nhau bước ra ngoài. Donner lại nói với nhà nghiên cứu kia: “Thái Húc, cậu đi gọi qua đây đi.”

Thái Húc, cũng chính là nhà nghiên cứu nam trước đó đã báo cáo về tình trạng thể chất của M001, hiểu rõ trong lòng rằng giáo sư đang muốn nói việc gì quan trọng với ngài Hình nên cũng ra ngoài theo.

“Tôi đoán giáo sư lại muốn nhắc đến chuyện ‘Trò chơi tử vong’ kia nữa.” Thái Húc đi bên cạnh Lâm Na, nhỏ giọng nói với cô.

Nghe thấy câu này, Lâm Na liếc nhìn Sherley đang đi phía trước một cái, sau đó lại quay đầu nhìn giáo sư Donner đang nói chuyện với ngài Hình, mơ hồ nghe thấy phía bên đó truyền đến một vài câu như “virus gamma”, “đối tượng thí nghiệm không đủ tỉnh táo”, “ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm”, …

Ở trong phòng nghiên cứu lâu như vậy, Lâm Na đương nhiên biết ‘Trò chơi tử vong’ là gì.

Thật ra đây là một thí nghiệm về việc kích thích tiềm năng của đối tượng thí nghiệm. Các đối tượng thí nghiệm đã được tiêm thuốc sẽ bị đưa vào một hoàn cảnh nhất định phải chết, hoặc để cho bọn họ giết chóc lẫn nhau, kích thích tiềm năng và tiến hóa ngoài mức quy định dưới tác động của ý chí sinh tồn.

Loại virus tiến hóa có thể đột phá tiềm năng của tế bào con người như virus gamma cũng đã được khai quật từ một đối tượng thí nghiệm đặc biệt nào đó cách đây hai mươi năm nhờ vào phương pháp thử nghiệm cực đoan này.

Lúc đó giáo sư Donner là trợ lý của một tiến sĩ, hai mươi năm kể từ đó, ông đã dốc hết sức cho việc nghiên cứu loại virus này, tìm kiếm loại virus có thể khiến cho tế bào tiến hóa bằng việc tiến hành ‘Trò chơi tử vong’ với từng đợt đối tượng thí nghiệm.

Mãi cho đến bảy năm trước, ông vô tình biết được truyền thuyết về vật thánh của Ouroboros ở Vùng đất Tội ác, nghe nói chiếc mặt nạ có thể ảnh hưởng đến tinh thần của alpha, khiến cho alpha có được thần lực. Tất cả những alpha tiếp xúc với mặt nạ đều có biểu hiện điên cuồng, các triệu chứng cũng tương tự như virus gamma, thế là người ta suy đoán rằng nguồn gốc của virus có liên quan đến mặt nạ.

Ông đã đoán không sai, sau khi có được mặt nạ, bọn họ cũng thật sự đã thành công trong việc tách rời được virus gamma ra khỏi mặt nạ một cách hoàn chỉnh, sau khi nghiên cứu chế tạo được thuốc tăng cường EVO thì đã không còn áp dụng phương pháp cực đoan như ‘Trò chơi tử vong’ nữa.

Hai năm trước, khi M001 cực kỳ không hợp tác với việc thí nghiệm, giáo sư Donner đã từng đề xuất tiến hành kiểu kiểm tra này nhưng lúc đó đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dường như M001 đã mất đi ý thức sinh tồn trong phút chốc, suýt thì bỏ mạng nên thí nghiệm đã bị ngài Hình cho dừng lại.

Mặc dù vậy nhưng ý nghĩa của nó vẫn rất trọng đại, tế bào đột biến dùng để nghiên cứu và phát triển thuốc thúc đẩy phân hoá FAC cũng đến từ đó.

Lâm Na khẽ cau mày: “Bởi vì lần này M001 muốn trốn thoát nên ý chí sinh tồn mạnh mẽ sao? Nhưng ở giai đoạn hiện tại dường như cũng không cần thiết…” Cho việc nghiên cứu đột phá tiến hóa trong cơ thể M001.

Thái Húc lắc đầu: “Tôi đoán lần này không liên quan gì đến M001, có lẽ là giáo sư muốn chứng minh tính duy trì ổn định của virus bên trong các đối tượng thí nghiệm khác có liên quan đến môi trường hiện tại đang ở.”

“Cô không biết à? Đối tượng thí nghiệm alpha với số hiệu SB945 vẫn luôn trốn trong phòng mô phỏng cảnh tượng lúc mới đầu vẫn ở trong trạng thái ý thức không tỉnh táo, ngay cả việc trốn vào đó lúc nào mà người của chúng ta cũng không hề hay biết, nhưng việc này không quan trọng. Điều quan trọng là sau khi M001 và những kẻ đột nhập trốn vào trong đó mới xuất hiện tình trạng ổn định, thoát khỏi cơn động dục giả và trở nên tỉnh táo. Giáo sư suy đoán rằng khi hắn bị M001 giết chết đã kích thích ra tiềm năng, mới duy trì được tinh thần tỉnh táo.”

Lâm Na đương nhiên biết rằng sau khi cuộc náo loạn kết thúc, ngoài việc thu thập dữ liệu về các đối tượng thí nghiệm xuất hiện hiện tượng ổn định ra, cô và Annie còn tham dự vào việc “dọn dẹp sau chiến tranh” của phòng mô phỏng cảnh tượng…

Bao gồm nhưng không giới hạn việc thăm dò năng lượng còn sót lại và phân tích thiệt hại trong trận chiến, việc cô hỏi thăm Tần Không về tình hình cụ thể lúc đó cũng là một bước trong đó. Chỉ là mấy ngày trước Tần Không vẫn còn hôn mê, sau khi tỉnh lại thì cô lại đang bận việc khác nên mới gác lại cho đến bây giờ.

“Nếu thật sự đúng như giáo sư nghĩ, đối tượng thí nghiệm trong lúc cận kề cái chết có thể kích thích tiềm năng khôi phục lại tỉnh táo, vậy thì việc phát triển ra thuốc tăng cường ổn định cũng không phải là không có khả năng.” Lâm Na nói.

“Đúng vậy.” Mặt Thái Húc hiện lên vẻ vui mừng nhưng cũng có chút chua xót nói: “Nhưng tôi nghe nói thuốc thúc đẩy phân hoá của về cơ bản đã ổn định rồi, ngài Hình muốn gặp bà ấy chắc hẳn cũng là vì việc này. Chúng ta cũng không thể lạc hậu so với bọn họ quá nhiều.”

Lâm Na nở một nụ cười nhạt trên môi, tuy rằng mọi người cùng nhau làm việc nhưng cũng có không ít sự cạnh tranh cả công khai lẫn bí mật.

Đúng lúc đi ngang qua một phòng chứa đối tượng thí nghiệm, thấy khoang sinh học bên trong gần như đã trống hơn một nữa, Thái Húc đột nhiên lại nhỏ giọng cảm thán: “Lần này người chết cũng nhiều quá đi. Nếu như tiến hành ‘Trò chơi tử vong’, có lẽ lại phải chết thêm một số lượng lớn nữa.”

Lâm Na nhìn những khoang sinh học trống huơ trống hoác kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi thất vọng trong chốc lát. Cô cũng nhớ lại sự kinh ngạc và phẫn nộ lúc mới đầu khi biết nơi này đang làm các thí nghiệm trên cơ thể người, cũng nhớ rằng mình đã kinh hãi đến mức nôn mửa khi lần đầu nhìn thấy một người sống đã co giật đến chết sau khi bị tiêm thuốc.

Nhưng bây giờ lại có thể nói về ‘Trò chơi tử vong’ mà không hề thay đổi sắc mặt.

“Tiến hóa có nghĩa là đào thải, không phải sao?” Lâm Na nhỏ giọng nói, cũng không biết là đang nói cho ai nghe.

Thái Húc mỉm cười: “Cô nói đúng, cặn bã không theo kịp làn sóng tiến hóa mà có thể trở thành bàn đạp cũng xem như chết đúng chỗ.”

Trọng lúc hai người bọn họ đang trò chuyện, Sherley đi phía trước cũng không hề giảm tốc độ, như thể hoàn toàn không muốn nghe nội dung trò chuyện của bọn họ, bỏ lại bọn họ phía sau và đi ra rất xa. Cô không đến phòng y tế thăm Tần Không mà bảo Lâm Na đưa hắn đến phòng quan sát số 1 khu A để gặp cô.

Thế nhưng khi Lâm Na đến phòng y tế lại không thấy Tần Không đâu.

Châu: “Tần Không à, cậu ấy mới nói ra ngoài hít thở không khí, vẫn chưa quay lại.”

Lâm Na khẽ cau mày: “Anh ấy vẫn chưa khoẻ, sao lại để anh ấy ra ngoài vậy.”

“Cậu ấy hồi phục khá tốt, cô đừng lo lắng nữa.” Châu mỉm cười mập mờ, vừa nói vừa nháy mắt với cô.

Lâm Na coi như không nhìn thấy, nói rõ rằng mình tìm hắn có công chuyện, sau đó mở vòng tay gửi tin nhắn cho Giải Hằng Không nhưng không nhận được câu trả lời. Thế là cô đành phải dùng quyền hạn trợ lý đặc biệt của mình để tìm định vị của hắn, thấy chấm nhỏ màu xanh lá đại diện cho Tần Không lúc này hiện đang ở trong biệt thự Ánh Dương.

Lâm Na khẽ cau mày, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ——

Hắn có vẻ cực kỳ để tâm đến M001.

Lúc đầu Giải Hằng Không thật sự định ra ngoài hít thở không khí nhưng hắn cũng không biết làm sao mà mình lại vòng qua vòng lại đến được biệt thự Ánh Dương.

Ba ngày sau khi tỉnh lại hắn vẫn luôn ở trong phòng y tế, không được đi đâu hết, một phần là vì cơ thể bị hạn chế, phần còn lại là do thân phận bị hạn chế nên vẫn luôn nghe được tình trạng của Tống Chiếu Ẩn từ miệng người khác, biết y vẫn còn sống, cũng biết y bị thương rất nặng.

Lúc đầu Giải Hằng Không còn suy nghĩ với chút tâm tư xấu xa rằng Tống Chiếu Ẩn cũng không mạnh đến thế, chẳng phải cũng bị đánh cho bị thương nặng hay sao. Nhưng sau đó chút tâm tư xấu xa này cũng biến mất gần hết trong sự không có gì làm buồn tẻ và vô vị của hắn, trở thành một cảm giác nhạt nhẽo không có nơi thuộc về.

Giống như một chiếc lá rơi đung đưa, nhìn ai cũng mới mẻ nhưng nhìn gì cũng thấy nhàm chán, chỉ có thể lơ lửng không thể đáp xuống, không có nơi nào để đặt chân.

Đêm thứ ba, hắn tiện tay lấy một chiếc xe lăn điện từ phòng bên cạnh, vốn định nhân lúc tín hiệu được sửa chữa phục hồi thì thử liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng khi đang tìm điểm tín hiệu cũng không biết vì sao lại lăn tới biệt thự Ánh Dương.

Mặt trời giả treo trên đỉnh đầu không nghỉ ngơi vào ban đêm nên miễn cưỡng cũng có thể đảm nhiệm thay cho mặt trăng. Vầng sáng màu trắng sữa chiếu lên tấm lưới sắt, che đi cảm giác uy nghiêm giam cầm của chiếc lồng nhưng lại không che đậy được sự hiu quạnh của tòa nhà nhỏ.

Giải Hằng Không biết Tống Chiếu Ẩn không có ở trong đó, hắn không đi vào, cũng không rời đi mà nhìn toà nhà nhỏ trong bóng tối cách hàng rào sắt, giống như tám năm trước, hắn ở trên mái nhà phủ đầy tuyết của căn cứ huấn luyện Bồ Câu Trắng nhìn khoảng sân nhỏ sau rừng thông, ánh trăng luôn treo trên cao.

Lúc này là “ban ngày”, “mặt trời” đang ở trên không, liếc mắt đã có thể nhìn thấy toàn bộ biệt thự Ánh Dương. Khi Giải Hằng Không nhận ra mình lại tới đây thì chỉ liếc nhìn bãi cỏ xanh tươi được giữ gìn hoàn hảo sau trận náo loạn thêm một lần nữa rồi quay đầu đi về.

Vừa đi chưa được mười mét đã gặp phải một vài alpha đang đi về phía này, có cả nhà nghiên cứu lẫn lính canh.

Giải Hằng Không đi ngang qua bọn họ mà không buồn liếc mắt, lúc đi lướt qua khoang sinh học kia, đuôi mắt của Giải Hằng Không đột nhiên cụp xuống, che đi biểu cảm trong đôi đồng tử nhưng bước chân lại đột nhiên dừng lại.

Lần này, cho dù chỉ là liếc qua khóe mắt một cái thôi mà hắn cũng có thể nhận ra thanh niên tóc đen đang nhắm mắt nằm bên trong chính là Tống Chiếu Ẩn.

Giải Hằng Không quay đầu lại, ánh mắt theo dõi sát sao chuyển động của khoang sinh học, những tâm tư vẫn luôn không ổn định dường như đột nhiên đã có nơi để đặt chân.

Truyện Chữ Hay