—
Một ánh lửa sáng rực và lộng lẫy lóe lên ở họng súng, một luồng nhiệt lướt qua tai Giải Hằng Không, sau đó máu ấm bắn lên một bên mặt hắn.
Đối tượng thí nghiệm sau lưng hắn đã hoàn toàn đi đời nhà ma, trọng lực khi rơi xuống của cơ thể người đã kéo Giải Hằng Không ngửa ra sau, cổ tay bị thương của hắn không chịu nổi lực này nên cũng bị kéo theo.
Tiếng “tít tít” vang lên, tia hồng ngoại bắn ra từ phía sau hắn, tất cả đều bắn vào alpha đang được dùng làm lá chắn hình người.
“Tránh ra.” Quạ không biết ở đâu ra hét lớn một tiếng.
Giải Hằng Không nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc kệ xương cổ tay đau nhức, cố gắng kéo lá chắn hình người này định chống đỡ thêm một giây nhưng ngước mắt lên lại nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn đang nhanh chóng rút lui vào phòng mô phỏng cảnh tượng.
Thế này là không định cứu hắn à?
Cũng đúng, giúp hắn thủ tiêu “mối đe dọa” sau lưng hắn đây đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Giải Hằng Không nghĩ như vậy, lúc đang chuẩn bị tự cứu mình thì đột nhiên bị một lực mạnh khác kéo thẳng về hướng Tống Chiếu Ẩn biến mất.
Vào giây phút cánh tay robot bắt được Giải Hằng Không, cánh cửa kim loại đã chịu đựng gian nan vất vả kia cuối cùng cũng được đóng lại.
Quạ thở phào gấp gáp một hơi, rất muốn cà khịa sao K lại không cẩn thận để một củ khoai lang tím túm lấy, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Giải Hằng Không thì gã lại ngậm miệng lại.
Đôi lông mày luôn nhướn lên đầy phô trương của Giải Hằng Không lúc này đã nhuốm đầy máu, làm mất đi nụ cười mỉm đểu giả của hắn mà lộ ra bản tính hoang dã vốn có của sát thủ. Khi cánh tay robot thả hắn xuống, quần áo dính máu bay phấp phới như một vị sát thần ngạo nghễ.
Ngay khi sát thần bước vào cửa thì nhận ra ngay rằng mình đã hiểu lầm, niềm vui thoáng qua trong lòng khiến cho hắn không để ý đến cơn đau khi bị cánh tay robot túm lấy, lúc hạ xuống còn cố tình điều chỉnh phương hướng, lao về phía Tống Chiếu Ẩn đứng ở bên phải cửa. Tuy nhiên, Tống Chiếu Ẩn đang đứng đó dường như đã đoán trước được nên bước lên trước một bước, miễn cưỡng tránh được hắn nhào vào lòng mình.
“…”
Thế là sát thần chật vật bị cánh tay robot ném một cái ngã sấp xuống đất.
Bởi vì toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị chấn động do vụ nổ tác quai tác quái, Giải Hằng Không không nhịn được kêu rên một tiếng.
Quạ lập tức hỏi: “Không sao chứ?”
Giải Hằng Không ngước mắt lên, dùng ánh mắt oán giận nhìn Tống Chiếu Ẩn nhưng Tống Chiếu Ẩn đang dựa vào tường chỉ liếc hắn một cái, như thể vẫn rất ghét bỏ.
Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, tự chống tay lên tường đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Không chết được.”
Cánh cửa kim loại chặn đứng tiếng súng ồn ào và tiếng la hét bên ngoài. Ngược lại, bên trong phòng mô phỏng cảnh tượng vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của alpha và tiếng “bíp bíp bíp” phát ra từ máy móc.
Ngoại trừ Thịnh Mạc và Tống Chiếu Ẩn vẫn xem như còn nguyên vẹn ra, những người khác dù ít hay nhiều đều bị thương do đạn bắn, đặc biệt là A Kiếp, bị bắn vào lưng khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt, dù vậy thì hắn vẫn cố gắng cầm cự và thận trọng bảo vệ bên cạnh Thịnh Mạc.
Cho dù lúc này bọn họ có là châu chấu trên cùng một sợi dây thì vẫn phải đề phòng lẫn nhau.
Giải Hằng Không đi đến ngồi bên cạnh Tống Chiếu Ẩn, đột nhiên hỏi: “Anh thế nào rồi?”
Tống Chiếu Ẩn nghe vậy thì nhìn sang, Giải Hằng Không nói tiếp: “Không phải tín hiệu đã khôi phục rồi à?”Tín hiệu đã được khôi phục cũng có nghĩa là con chip sau gáy y lại trở thành điểm yếu của y.
Đôi mắt cụp xuống của Tống Chiếu Ẩn dường như hơi cử động, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng “bíp” dài. Quả cầu ở chính giữa sảnh lớn lóe lên một quầng sáng màu xanh lam, các bức tường ở bốn phía dường như được mở công tắc, phóng ra vô số mạng lưới laser.
“Đệt.” Mọi người đang sẵn sàng chiến đấu đều giật mình, Giải Hằng Không vẫn nhìn Tống Chiếu Ẩn, như thể chuẩn bị cắn y một miếng để cắt đứt liên lạc bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Tống Chiếu Ẩn rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào Thịnh Mạc đang ngồi trước màn hình điều khiển chính với vẻ mặt nghiêm túc và mười ngón tay đang nhảy múa.
Hai ba giây sau, những tia laser đó nhanh chóng vụt tắt và biến mất trước khi kịp đến gần bọn họ.
“Cái này lại là chuyện gì nữa đây?” Quạ hỏi.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì thiết bị ở đây đã từng bị hư hỏng, chưa sửa chữa được hoàn toàn nên tín hiệu bị chậm. Tôi vừa mới chặn liên lạc giữa máy chủ và hệ thống chính nhưng tối đa chỉ có thể tranh thủ được mười phút.” Thịnh Mạc nói.
“Bớt nói nhảm đi, mày mau nói xem lối ra rốt cuộc ở đâu.” Quạ mất kiên nhẫn ngắt lời cậu ta.
Thịnh Mạc lạnh lùng liếc gã một cái, sau đó lại nhìn Tống Chiếu Ẩn: “Lối ra ở ngay đây, tôi cần giải mã hệ thống của máy chủ này để mở lối đi.”
Tống Chiếu Ẩn: “Mất bao lâu?”
“Hai mươi phút.” Thịnh Mạc nói.
Cũng có nghĩa là bọn họ phải chống đỡ ít nhất mười phút sau khi tín hiệu được khôi phục.
Tống Chiếu Ẩn hơi cau mày, nếu là ở ngoài phòng mô phỏng, mười phút thật ra cũng không phải là dài.
Nhưng phòng mô phỏng ba chiều giống như một sào huyệt khổng lồ và nguy hiểm, là khu vực thử nghiệm chiến đấu, nơi đây ngoài các loại vũ khí mang tính sát thương ra còn có những dạng mô phỏng cảnh tượng không đoán trước được, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.
“*** con mẹ nó, không phải mày giỏi lắm à, không nhanh hơn một chút được sao?!” Quạ mất kiên nhẫn gầm lên, vừa dứt lời đã bị một cục đá đỏ đập vào sau đầu, nghe thấy hai tiếng mất kiên nhẫn của Giải Hằng Không: “Câm mồm.”
Quạ: ……
Được thôi, ai bảo gã không hiểu công nghệ, đành phải dựa dẫm vào omega yếu như gà này vậy.
Thịnh Mạc cũng không lãng phí thời gian với Quạ nữa mà đưa ống thuốc chữa trị cuối cùng mình có cho A Kiếp: “Anh Kiếp, anh ráng kiên trì nhé, em nhất định sẽ đưa anh ra ngoài.”
Quạ cười giễu một tiếng, cứ nhìn hai kẻ này là gã đã tức điên lên được, thế là quay đầu đi về phía cửa, nhận ra Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không đã không còn ở đó nữa mà đang đi về phía quả cầu màu xanh ở chính giữa sảnh lớn.
Ngay khi Giải Hằng Không cảm nhận được hành động của Tống Chiếu Ẩn thì lập tức đi theo y sang đó, tưởng là y tới lấy súng trong tủ kính, thế là giơ khuỷu tay định húc vào tủ kính nhưng đã bị một cánh tay mạnh mẽ chặn lại.
Giải Hằng Không nghiêng đầu đối diện với ánh mắt hơi nghi hoặc của Tống Chiếu Ẩn.
“Tôi lấy giúp anh.” Giải Hằng Không mỉm cười nói: “Anh bị thương rồi thì đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn hơi di chuyển.
Bị thương rồi.
Thật ra cũng không tính là gì cả, chỉ là hiệu quả gây tê liệt khi y cưỡng ép đột phá con chip rõ ràng đã gây ra tổn thương nghiêm trọng cho tuyến thể của y, nếu không thì khi vừa tỉnh lại cũng sẽ không có chuyện không nhả pheromone ra được.
Sau đó, cảm giác tê liệt của tuyến thể được pheromone lạnh lẽo của Giải Hằng Không làm cho biến mất, mặc dù đã có thể giải phóng pheromone ra nhưng khả năng kiểm soát lại giảm đi đáng kể, thậm chí tâm trạng của y cũng bị sẽ bị pheromone ảnh hưởng, lên xuống không ngừng.
Và vừa rồi khi đối đầu với Sherley, việc cưỡng ép giải phóng một lượng lớn pheromone cũng ảnh hưởng đến cơ thể y, ngoài việc đầu óc đau nhức ra thì tay chân thậm chí còn trở nên mềm nhũn mất sức, nhưng vì y không hề thể hiện ra ngoài nên hơi bất ngờ khi bị nhận ra.
Nhưng người nhận ra lại là Giải Hằng Không, điều này có vẻ lại không có gì đáng bất ngờ.
Dù sao thì từ nhiều năm trước y đã biết Giải Hằng Không thông minh hơn những người khác, năng lực quan sát còn đáng kinh ngạc hơn.
“Không cần.”
Mặc dù Tống Chiếu Ẩn nói như vậy nhưng rõ ràng là Giải Hằng Không không nghe, khuỷu tay nện thẳng vào kính vang lên “rầm” một tiếng, cửa kính không sứt mẻ gì, không hư hại gì nhưng bản thân hắn lại nhăn mặt vì đau.
Tống Chiếu Ẩn không bỏ qua cái cau mày thoáng qua này của hắn, khóe miệng hơi cong lên một chút: “Đây là thủy tinh mật độ cao, ngay cả đạn cũng chưa chắc xuyên qua được.”
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, mùi băng tuyết tràn ngập trong không khí, vô số bông hoa tuyết lóng lánh không nhuốm bụi trần từ từ nở rộ trên bề mặt kính không tì vết. Giải Hằng Không cụp mắt xuống, giơ khuỷu tay lên lần nữa, “rầm” một tiếng, tủ kính vỡ tan.
“Thật hả? Tôi thấy cũng không ra gì lắm.” Hắn nói.
Tống Chiếu Ẩn mím môi, không để ý đến sự đắc ý của hắn, cũng không nhận lòng tốt lấy súng thay của hắn mà xoay người ấn nút trên bảng điều khiển dưới quả cầu pha lê, sau đó, một cabin trong suốt cao ngang người đột nhiên xuất hiện từ bức tường bên phải, là một cabin y tế.
Giải Hằng Không: “…”
Vậy nên anh qua đây để làm việc này à?
Tống Chiếu Ẩn nhìn hắn một cái không rõ ý tứ, sau đó đi tới mở cabin y tế ra.
Ngoại trừ một số loại thuốc cầm máu, thuốc tác dụng mạnh, thuốc ức chế và các loại thuốc cơ bản khác ra còn có băng gạc và quần áo sạch. Những thứ này hẳn là dùng để chữa trị cho đối tượng thí nghiệm khi kết thúc bài kiểm tra.
Trước khi Tống Chiếu Ẩn đưa tay ra, Giải Hằng Không đã lấy một lọ thuốc quen thuộc trong đó ra đưa cho y.
Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn hắn một cái, cũng không từ chối ý tốt của hắn.
Mặc dù Tống Chiếu Ẩn không nói gì cả nhưng vừa rồi Giải Hằng Không đã có thể đọc được ẩn ý của Tống Chiếu Ẩn từ trong mắt y.
Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa bọn họ đã không phải là quan tâm và chăm sóc lẫn nhau gì cả.
Sau khi lời nói dối bị vạch trần, hắn rõ ràng là đang lấy lòng.
Đúng là khá buồn cười.
Độ cong khoé miệng của Giải Hằng Không trở nên cao hơn, cười khẽ một tiếng, hỏi: “Miếng mặt nạ đó là do anh cướp về cho Mạn Đức phải không?”
Tống Chiếu Ẩn cắm ống thuốc kích thích đó vào cẳng tay, không phủ nhận.
Dựa vào chỉ số IQ của Giải Hằng Không, không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn đoán được đại khái dựa trên một vài câu đối thoại giữa Thịnh Mạc và Sherley.
“Bảo sao anh lại đột nhiên lấy lại trí nhớ vào lúc này, còn nhớ ra tôi.” Giải Hằng Không nói, trong mắt hắn thế mà lại loé lên một chút tiếc nuối.
Sau khi thuốc được tiêm vào máu, cảm giác yếu ớt trong cơ thể Tống Chiếu Ẩn lập tức thuyên giảm. Y ném kim tiêm đi rồi bắt đầu cởi miếng gạc quấn quanh tay mình ra.
Giải Hằng Không hơi nhíu mày: “Làm gì vậy?”
Tống Chiếu Ẩn: “Bẩn.”
“…”
Miếng gạc dính máu của hai người bọn họ bị vứt sang một bên. Tống Chiếu Ẩn lấy một miếng gạc sạch ra rồi băng bó lòng bàn tay lại lần nữa.
Cho dù chỉ dùng một tay nhưng kỹ thuật băng bó của Tống Chiếu Ẩn vẫn rất thành thạo, hiển nhiên đã quen làm như vậy suốt nhiều năm.
Đôi mắt Giải Hằng Không luôn dán chặt vào tay y, chợt nhớ đến cảnh tượng hắn tập tháo lắp súng trước mặt Tống Chiếu Ẩn nhiều năm trước trên Đỉnh Tuyết Xám.
Khi nhìn thấy một sự kinh ngạc loé lên trong mắt Tống Chiếu Ẩn, thật ra trong lòng hắn lại rất bình tĩnh, hắn đã nhìn thấy ánh mắt như vậy của các sĩ quan huấn luyện khác nhiều lần rồi.
Z không khác gì bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ là trông đẹp hơn một chút, mùi trên người thơm hơn một chút.
Những cảm xúc như ngạc nhiên và khen ngợi thật ra còn không bằng lúc hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt Z, cảm xúc trong lòng đã dao động ngay lập tức.
Hồi còn nhỏ, hắn vẫn chưa phân biệt rõ đó là cảm xúc gì, sau này vẫn không thể nhưng đến nay hắn vẫn nhớ được cảm giác khi được đôi bàn tay đó nắm lấy.
Như thể có một dòng điện cực nhỏ truyền từ đầu ngón tay, men theo máu chảy khắp hai bàn tay hắn, tạo thành một từ trường đặc biệt, sau đó được bịt kín bằng gạc trắng và dần dần lan ra khắp cơ thể.
Không gây ra tổn thương gì lớn cho hắn nhưng vẫn luôn ở đó, sẽ hiện lên trong tâm trí hắn vào một số khoảnh khắc kỳ diệu, làm xáo trộn tâm trí hắn.
Tống Chiếu Ẩn nhanh chóng băng bó tay mình xong, sau đó y lại lấy một ống thuốc cầm máu khác ra, tiếng sột soạt cuối cùng cũng khiến cho Giải Hằng Không tập trung lại tinh thần, sau đó hắn nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn ném ống thuốc cầm máu đó về phía Quạ đang nhìn về phía này.
Quạ sửng sốt, sau khi thấy rõ đó là gì thì cực kỳ mất tự nhiên nói với Tống Chiếu Ẩn một câu: “Cảm… cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Tống Chiếu Ẩn nói, y không để ý đến vẻ mặt bất mãn của Giải Hằng Không mà lại lên tiếng hỏi: “Lệnh treo thưởng bảo các cậu giết tôi đến từ đâu?”
Không ngờ y lại thẳng thắn đến vậy, bàn tay đang xử lý vết thương do đạn bắn trên cánh tay Quạ hơi run lên, đau đến mức khiến cho gã phải hít một hơi.
Tống Chiếu Ẩn: “Web nội bộ của Bồ Câu Trắng?”
Sau khi biết được thân phận của Tống Chiếu Ẩn, Quạ không hiểu sao lại cảm thấy sợ y. Mặc dù lúc gã vào Bồ Câu Trắng thì Z đã mất tích rồi nhưng gã đã nghe được không ít truyền thuyết về Z.
Dù sao thì bị vạch trần rồi cũng không cần giấu diếm thêm làm gì, Quạ gật đầu nói toạc ra hết nội dung của lệnh treo thưởng, còn đề cập đến chuyện tin tức của viện nghiên cứu Mạn Đức cũng xuất hiện cùng lúc đó.
Ngay khi Tống Chiếu Ẩn rơi vào trầm tư, Giải Hằng Không vẫn luôn im lặng không biết đã bước đến bên cạnh y từ bao giờ, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Làm thế nào mà anh phát hiện ra thằng ngu này là người của Bồ Câu Trắng vậy?”