—
Quạ giật mình trước suy nghĩ đột nhiên nảy ra này của mình.
Đây là K giết người không chớp mắt, cái gì mà tình cảm sâu đậm, đúng là còn nhảm nhí hơn vật thánh của Ouroboros.
Gã nhanh chóng nhìn đi nơi khác rồi lại chuyển sự chú ý sang A Kiếp đang bị bao vây——
“Nếu đã không nói thì giữ lại mạng mày cũng không có ý nghĩa gì cả.” Sắc mặt Sherley hơi lạnh đi, cô ngoắc ngón tay với cấp dưới rồi nói ra ba chữ.
“Giết luôn đi.”
“Đợi đã——”
Thịnh Mạc từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, cậu ta hít một hơi thật sâu, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn nhiều: “Nếu tôi nói cho chị biết bọn tôi lấy được tin tức từ đâu, chị có thể thả bọn tôi đi không?”
“Tiểu Mạc! Em định làm gì?!” A Kiếp cau mày nhìn cậu ta, cực kỳ bất mãn.
Sherley cười khẽ một tiếng: “Xem ra đám điên bọn mày cũng không phải đều không sợ chết.”
Mặc dù không có nhiều người trong tám khu vực lớn xem cái gọi là “ân huệ của thần linh” là thật nhưng độ nổi tiếng của chiếc mặt nạ này cũng không hề thấp. Truyền thuyết kể rằng một nhà thám hiểm đã tìm thấy nó ở khu 9, hơn nữa còn sống sót trở về từ cảnh hoang tàn ở khu 9 nhờ vào sự che chở của mặt nạ, sau đó Ouroboros càng coi nó như một vật thánh, dù là thật hay giả cũng đã bịa ra vô số câu chuyện truyền kỳ.
Nhờ đó mà tự nhiên cũng nhiều người ngấp nghé có được bảo vật bí ẩn.
Sau khi tin tức về vật thánh Ouroboros bị đánh mất cách đây bảy năm được tung ra, mọi thế lực đều cố gắng giành lấy nửa miếng mặt nạ này, ngài Hình cũng là một trong số đó.
Sherley hiểu rõ lúc đầu bọn họ đã bỏ ra không ít tiền mới có được chiếc mặt nạ, nếu không có sát thủ cấp A của Bồ Câu Trắng là Z đi lấy, bọn họ chưa chắc đã có thể thuận lợi cướp được miếng ăn từ miệng hổ.
Năm năm sau khi Donner có được chiếc mặt nạ, nghiên cứu về thuốc tăng cường đã tiến triển nhanh chóng. Viện nghiên cứu cũng chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ sự rò rỉ thông tin nào chứ đừng nói đến sự đột nhập của người ngoài. Tưởng chừng những người ngấp nghé chiếc mặt nạ năm đó đều đã từ bỏ, thế nhưng không ngờ lại thật sự để cho bọn chúng chạm đến được.
Với mức độ cuồng nhiệt của nhóm tín đồ điên dại Ouroboros đối với món vật thánh vứt đi kia, e rằng sau này viện nghiên cứu sẽ không yên ổn.
“Thả cậu đi thì không được nhưng giữ lại mạng cho hai người thì có thể cân nhắc.”Sherley mỉm cười đề nghị: “Một người làm ấm giường cho tôi, một người bổ sung thêm cho phòng thí nghiệm. Thế nào?”
Sắc mặt Thịnh Mạc trở nên khó coi, cậu ta ngước mắt nhìn A Kiếp đang bất mãn với việc cậu ta sắp sửa mách lẻo, sau đó lại nhìn đối tượng thí nghiệm máu bắn tung tóe cách đó ba mét, cuối cùng ánh mắt tập trung vào một bóng mờ hình gợn sóng ở góc hành lang phía trước bên phải.
“Anh Kiếp, em không muốn chết, cũng không muốn anh chết, anh đừng trách em.”
Quạ đang nấp ở góc hành lang nghe được câu này thì khịt mũi khinh thường một tiếng, thầm nghĩ thằng ngu A Kiếp này có mắt nhìn như rác, bán đứng gã vì một kẻ hèn nhát nhu nhược như vậy, đến mức lâm vào bước đường này.
Thịnh Mạc: “Chúng tôi có thể tìm đến nơi này là nhờ có Ngải Thuỵ Lâm.”
“Ngải Thuỵ Lâm? Kỹ sư trưởng phụ trách xây dựng viện nghiên cứu?” Sherley chế nhạo: “Ông ta đã chết cách đây 5 năm rồi, là tôi tự mình ra lệnh.”
“Không sai.” Thịnh Mạc bình tĩnh nói: “Nhưng trước khi chết, ông ấy đã để lại một bản thảo thiết kế dự phòng, bản thảo đó nằm trong tay tôi.”
Có lẽ là bởi vì nhìn thấy hy vọng sống sót, sự đau đớn trong mắt cậu ta đã tiêu tan, hiện lên một chút ánh sáng, trông có vẻ không còn yếu đuối và bất lực như vừa rồi nữa.
“Trong tay cậu?” Sherley hỏi ngược lại.
Thịnh Mạc gật đầu: “Ông ấy là ông cố nội của tôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, ngoại trừ Quạ. Bởi vì gã nhận ra omega nhỏ này đang nói dối, thay vì mách lẻo để bảo toàn mạng sống, cậu ta giống như đang câu giờ hơn.
Tin tức về viện nghiên cứu Mạn Đức ở bang Eraska, Mông Thành khu 2 thật ra đến từ web đen, xuất hiện gần như một trước một sau với lệnh treo thưởng 80 triệu trên web nội bộ của Bồ Câu Trắng.
Khi đó, Quạ quyết định hợp tác với A Kiếp, một mặt là vì gã không có đủ nhân lực trong tay, hơn nữa trong lòng cảm thấy bất an khi biết tin sau khi K vào viện nghiên cứu đã bặt vô âm tín, mặt khác là bởi vì A Kiếp chính là người đã bắt được nhân vật chủ chốt – Grave.
Mặc dù Grave tự nhận mình tham gia vào việc xây dựng viện nghiên cứu lần thứ hai nhưng lại không đưa ra bất kỳ bản vẽ thiết kế nào mà chỉ đưa có một bản đồ đường đi đại khái.
Cũng không hẳn, nếu như mục đích của A Kiếp ngay từ đầu đã không đơn thuần thì việc thông tin cung cấp cho gã là giả là điều có khả năng.
Lòng người khó đoán, Quạ chỉ cảm thấy đầu óc mình rối bời, càng nghĩ càng bực bội nhưng lại nhanh chóng nhận ra điểm mâu thuẫn trong đó.
Điều đó có nghĩa là người của Ouroboros đã ngấp nghé Mạn Đức từ lâu, nếu đã có thể mua được thông tin vị trí cụ thể từ web đen, lại có Grave là người biết chuyện trong tay, vậy thì tại sao còn phải hợp tác với gã?
Là để che giấu thân phận dưới vỏ bọc của lệnh treo thưởng, hay là tính toán sử dụng người của gã như sức chiến đấu miễn phí?
*** mẹ nó, đám cháu chó đẻ này.
“***——”
Câu chửi thề quốc dân của Quạ còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên nghe thấy Giải Hằng Không vẫn luôn im lặng ở bên cạnh nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tống Chiếu Ẩn.”
Alpha được gọi không hề bị lay động, trên mặt thậm chí còn hiện lên một chút đau đớn.
Kể từ khi nghe Sherley nói về miếng mặt nạ, Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn giữ nguyên trạng thái này.
Đủ kiểu hình ảnh về miếng mặt nạ lần lượt hiện lên trong đầu y, trong khi ký ức dần cuộn trào, tận sâu trong đầu cũng như bị điện giật, cơn đau lan đến từng dây thần kinh trong não——
Hộp ngọc một tấc vuông tạo hình theo phong cách cổ xưa được mở ra, miếng mặt nạ màu vàng không hoàn chỉnh lộ ra hình dáng thật sự.
Mặt nạ, Ouroboros, nhiệm vụ, ủy thác, nhân viên liên lạc Elise… Những alpha với khuôn mặt quen thuộc lần lượt hiện lên trong tâm trí Tống Chiếu Ẩn——
“Địa điểm là phòng đấu giá Al-Nassr ở Vùng đất Tội ác, mục tiêu nhiệm vụ là món đồ đấu giá cuối cùng. Là cái gì thì không biết, cậu đi rồi sẽ biết thôi.”
“Bên uỷ thác thì sao?”
“Bên uỷ thác… Ồ, là một viện nghiên cứu? Những nhà khoa học chỉ biết học hành này cũng biết lên web đen à.”
“Làm xong đơn hàng này, cậu thật sự định ở ẩn sao? Miles sẽ đồng ý chứ?”
Miles…
Cậu bé tóc vàng đã lớn lên thành một alpha cao lớn nhưng đôi mắt nhìn về phía y vẫn giữ lại cảm giác của thiếu niên.
“Tống, anh thật sự muốn rời xa tôi ư?”
Những hình ảnh vỡ vụn đó trở nên rõ ràng, Tống Chiếu Ẩn chỉ cảm thấy ngột ngạt trong lòng, thất vọng và tức giận đan xen, thậm chí trong giây lát còn cảm thấy một cơn đau chịu không thấu.
“Không cần cậu ấy đồng ý.”
“Cũng đúng, cậu làm việc có bao giờ cần người khác phải gật đầu đâu, chuyện đột nhiên chạy về Đỉnh Tuyết Xám làm sĩ quan huấn luyện cũng vậy, nhưng sao cậu lại có thể bị một thằng nhãi con làm cho bị thương được chứ?
“Cũng may mà ngay cả trái tim của cậu cũng khác với bọn tôi. Tôi nghe nói thằng nhãi con đó còn được đánh giá là sát thủ cấp A vì là trường hợp đầu tiên giết sĩ quan huấn luyện, cũng thú vị thật… Ha ha, tôi không có ý cười nhạo cậu đâu.”
“Nhiệm vụ kết thúc nhớ quay lại uống một ly nhé…”
Elise… Đỉnh Tuyết Xám… Sát thủ cấp A… Thằng nhãi đã nổ súng với y…
Những điều đã bị y lãng quên trong quá khứ dâng lên như một con suối, trở nên rõ ràng hơn và hoàn chỉnh hơn từng chút một. Cơn đau trên đầu Tống Chiếu Ẩn cũng nghiêm trọng hơn, thậm chí tuyến thể sau gáy cũng bắt đầu đau châm chích. Những cảm xúc như nghi hoặc, tiếc nuối, thất vọng, tức giận, … đan xen vào nhau, như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
“Tống Chiếu Ẩn.”
“Tống Chiếu Ẩn.”
Từng tiếng gọi trầm thấp đột nhiên vang lên, suy nghĩ hỗn loạn của Tống Chiếu Ẩn trở nên rõ ràng. Vào giây phút mở mắt ra, y liền túm lấy cổ tay đang đưa ra của Giải Hằng Không, quăng hắn vào tường.
Ngay cả pheromone rò rỉ ra ngoài cũng chứa đầy sát khí ẩn sâu bên dưới sự nổi điên.
Đây là sự phản kháng trong vô thức dưới sự kích thích bẩm sinh của pheromone, trong nháy mắt đã trở thành một cuộc vật lộn qua lại, hai loại pheromone âm thầm va chạm và giằng co xung quanh hai người.
Quạ ở bên cạnh bị doạ một trận, nhìn đám lính canh đang bày binh bố trận sẵn sàng ở bên kia một cái, vội vàng nhỏ giọng nói: “K… Không phải, này này này, đang làm gì thế này? Hai ông lớn ơi, bây giờ…”
“K?”
Tống Chiếu Ẩn liếc Quạ một cái, “con chim” biết điều ngậm miệng lại trong sự cuống quýt.
“Vẫn là Tần Không sao? Hay tôi nên gọi cậu là…” Ánh mắt Tống Chiếu Ẩn khoá chặt vào khuôn mặt cũng đang cau mày của alpha, nói từng chữ một: “Giải, Hằng, Không.”