ÂM THANH LỌT VÀO TAI
Tác giả: LeU
Editor: Cherry
CHƯƠNG : CÒN ANH
Đến khi bộ phim kết thúc, lòng bàn tay Bạch Chi Yến toàn là mồ hôi, khiến cho bàn tay khô ráo của Tạ Dung cũng ướt đẫm mồ hôi.
Tạ Dung tiến đến bên tai Bạch Chi Yến trêu đùa: “Học trưởng ra nhiều mồ hôi như vậy.
Căng thẳng sao?”
“Cái rắm, anh đây dễ ra mồ hôi, trời nóng.”
Hai người đón xe trở về khách sạn.
Trước đó, Bạch Chi Yến hăng hái đến siêu thị lấy một chai Giang Tiểu Bạch, rót một nửa và đưa phần còn lại cho Tạ Dung, Tạ Dung không uống.
江小白 (Giang Tiểu Bạch):
Khi ở trên xe, Bạch Chi Yến đã say.
Tạ Dung ngồi bên cạnh nhắm mắt lại mở mắt, cảm giác được bên cạnh truyền đến ánh mắt nóng rực như có như không, lại không mở mắt.
Đến khách sạn, Bạch Chi Yến đang quẹt thẻ mở cửa phòng, đột nhiên nghe người bên cạnh hỏi một câu “Còn anh?”
Đầu óc Bạch Chi Yến bị cồn làm cho căng lên, phản ứng còn nhanh hơn bình thường một chút, lập tức hiểu Tạ Dung hỏi cái gì nhưng lại không trả lời.
Vào phòng vẫn thuận lợi mở đèn, lúc xoay người lại đóng cửa thì bị người khác áp trên cửa.
Hai tay của đối phương lần lượt túm lấy hai tay của anh, nghiêng người về phía trước ghé vào gần tai anh: “Học trưởng, anh thích em không?”
Tim Bạch Chi Yến bỗng nhiên đập nhanh, cả trái tim dường như bị bỏ vào giữa núi lửa cuồn cuộn, sẽ cùng núi lửa bùng nổ.
Có lẽ do say, thái độ của Bạch Chi Yến khác thường mà không cúi đầu, mặt không đỏ, anh ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tạ Dung.
Cặp mắt kia đen nhánh sắc sảo, lúc này càng thêm thâm trầm, ngắm một cái tựa như rơi vào vách núi sâu không thấy đáy.
Anh chợt cười cười, trong đôi mắt cong cong lóe lên tia sáng không có ý tốt: “Em không biết sao?” Anh cố ý dừng lại, hai tay thoát khỏi sự ràng buộc rồi vòng quanh cổ Tạ Dung, “Muốn nghe anh nói à?”
Đối phương không nói gì, chỉ là giật giật hầu kết, Bạch Chi Yến liền sát lại gần tai cậu thở ra: “Thích em.”
Hơi thở của người trước mặt chợt nặng nề hơn, Bạch Chi Yến thấy tai cậu có chút đỏ, đầu óc nóng rực vươn đầu lưỡi liếm liếm, “Lỗ tai đỏ rồi.”
Bạch Chi Yến tuy rằng uống say nhưng cũng không phải là vô ý thức, làm xong động tác này cũng có hơi thẹn thùng, đang muốn buông bàn tay vòng quanh cổ Tạ Dung ra thì bị véo eo.
“Có thể hôn anh không, Tiểu Bạch?”
Tạ Dung hỏi như vậy nhưng không chờ trả lời, tay phải nắm lấy cằm Bạch Chi Yến, “Ngẩng đầu.”
Sau khi đối phương ngẩng đầu đáp lại, Tạ Dung đưa tay phải ra phía sau đầu Bạch Chi Yến, luồn vào mái tóc ngắn vừa cắt, chậm rãi kề khuôn mặt đến gần, dùng mũi cọ cọ Bạch Chi Yến.
Bạch Chi Yến thở hổn hển, siết chặt vai Tạ Dung, lúc này Tạ Dung mới hôn lên.
Đầu tiên cậu hôn ở khóe miệng Bạch Chi Yến một cái, sau đó chậm rãi hôn môi.
Hôn một chút đủ rồi mới ngậm môi dưới của Bạch Chi Yến, gặm gặm, lại buông ra, “Anh, anh gọi em một tiếng.” Nói xong môi kề môi không động đậy.
“...!Ừm, bé cưng.
Em tiếp tục hôn đi.”
“Cái khác, hôm nay lúc thu âm gọi những thứ này, tùy tiện chọn một cái.”
Bạch Chi Yến đẩy Tạ Dung ra, tách khỏi cậu: “Không biết xấu hổ hả?”
Tạ Dung lại quay về dán vào người Bạch Chi Yến, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi của anh.
Đối phương rất phối hợp mở miệng, thè lưỡi ra chạm vào đầu lưỡi của cậu.
Đầu lưỡi Tạ Dung chiếm đoạt thành công luồn vào miệng Bạch Chi Yến, sau khi rút về thì đầu lưỡi Bạch Chi Yến đuổi tới, Tạ Dung lại né tránh.
Bạch Chi Yến hừ hừ hai tiếng: “Anh trai tốt, cho em.” Tiếng xưng hô này gọi trong lúc chủ nhà nhỏ và người thuê nhà thân mật.
Hô hấp của Tạ Dung trở nên nhanh hơn rất nhiều, lập tức đến gần thỏa mãn Bạch Chi Yến.
Sau khi hôn xong Bạch Chi Yến ghé vào vai Tạ Dung thở dốc, khàn giọng nói: “Bé cưng, tiếng thở của em rất êm tai, lúc thu âm anh thiếu chút nữa đã cứng.”
“Thật không? Còn bây giờ thì sao?” Tạ Dung thẳng lưng tiến về phía trước, Bạch Chi Yến liền cảm nhận được có thứ gì đó động đến bụng của anh.
Bạch Chi Yến cúi đầu nhìn thân dưới của mình, đỏ tai trả lời, âm thanh có chút buồn bực: “Hình như anh không có cứng lên.”.