Âm Phu

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thỏ

Trần Lập Châu thu xong nam quỷ kia, ngay cả tôi cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp đứng trước thi thể của mình.

“Run xong thì lại đây.”

Tôi cố ổn định tâm trạng, miễn cưỡng duỗi hai chân vốn đã nhũn ra, lết đến bên cạnh Trần Lập Châu.

“Lấy dạ minh châu trong miệng ta.”

Tôi vội vàng khom người xuống. Nương theo ánh trăng, tôi thấy Trần Lập Châu khép mắt như đang say ngủ. Nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng chút đẩy môi y ra. Chỉ thấy một làn khói trắng phảng phất lượn lờ, một trứng chim bồ câu to tròn lẳng lặng nằm trong miệng y.

Tôi ngó vẻ mặt vô cảm của y, bèn cúi đầu tập trung vào chuyên môn. Viên ngọc kia rơi vào tay tôi lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp lạ thường, cầm trên tay vô cùng thoải mái. Tôi cẩn thận dâng nó cho Trần Lập Châu.

“Trần ca, đây nè.”

“Em cầm lấy.”

Tôi kinh ngạc trợn to hai mắt: “Thật hả?”

Trần Lập Châu liếc tôi một cái, nét mặt y tựa hồ mất kiên nhẫn.

Tôi vội vàng ôm viên ngọc vào lòng, cái này ít nhiều tương đương với kho báu dưới biển luôn! Tâm trạng đang vui thì thấy Trần đại thiếu đem một viên thuốc màu đỏ nhét vào trong miệng thi thể, sau đó y nằm chồng lên thi thể kia. Tôi trố mắt nhìn quỷ hồn Trần đại thiếu và thân xác chồng lên nhau, biến thành một vị Trần đại thiếu.

Tôi há hốc mồm kinh ngạc, đây chính là mượn xác hoàn hồn?

Chờ giây lát, Trần đại thiếu nằm bên dưới bỗng nhiên mở mắt ra. Tôi sợ đến ngã ngửa trên đất.

Trần đại thiếu chậm rãi ngồi dậy, quay đầu nhìn tôi. Trần đại thiếu có hai mắt đỏ ngầu khi nhập vào thân thể cũng khôi phục đôi con ngươi màu đen. Ngoài trừ nước da tái nhợt, môi mỏng phiếm xanh thì chẳng khác nào người sống. Nếu lúc này nói Trần đại thiếu là một người vừa ốm dậy ai cũng sẽ tin, làm sao họ biết được kỳ thực y chính là xác chết?

“Trần, Trần ca?”

“Dìu ta lên.” Trần Lập Châu hé môi.

Tôi luống cuống tay chân muốn đi dìu y, nhưng chân nhũn không nghe lời, cứ thế vấp phải chân y ngã sấp trên đất.

“Ui da…” Dập cả mồm ông rồi.

Tôi ôm miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Trần đại thiếu. Trần Lập Châu cau mày liếc tôi như thể tôi là một thằng thiểu năng vậy.

Chậm trễ một lúc lâu, tôi xuýt xoa môi, lần nữa đi dìu y. Trần Lập Châu nâng cằm của tôi: “Há mồm.”

Tôi không biết y suy nghĩ gì, chỉ cẩn thận từng chút hé ra miệng vết thương. Vừa rồi té ngã, răng cắn trúng môi, bên trong nhất định chảy máu, vì tôi ngửi được mùi máu tanh.

Trần Lập Châu vươn ngón tay, nhẹ nhàng kéo xuống môi dưới, quan sát vết thương. Còn chưa đợi tôi phản ứng, y bỗng nhiên cúi đầu, hé miệng ngậm môi tôi. Đầu lưỡi mang theo khí lạnh nhẹ nhàng liếm mút chỗ đau, vết thương vốn đang nóng rát cũng trở nên không đau nữa.

Tôi ngạc nhiên mở to đôi mắt, toan đưa tay đẩy y, cuối cùng lại thành vòng qua cổ y, ôm lấy.

“Ưm…” Tôi thoải mái rên một tiếng.

Trần đại thiếu hôn đến cả người tôi mềm nhũn.

“Lên.” Bỗng y thì thào nói.

Tôi vẫn đang mơ màng: “Sao cơ?”

“Dìu ta đi vào.” Trần Lập Châu buông bàn tay đang nắm chặt cằm tôi, khoát lên vai tôi.

“Vâng.” Tôi chép miệng một cái, sau đó đỡ y chậm rãi về phòng.

“Trần ca, anh không sao chứ?”

Trần Lập Châu cau mày, từ từ mở hai mắt ra: “Không sao, do thân thể này không hoạt động quá lâu nên chưa kịp thích ứng.”

Tôi nằm nhoài bên cạnh y: “Trần ca, lần nữa anh nhập vào thân thể mình, có phải mượn xác hoàn hồn hay không?”

“Không. Nó chỉ có thể sử dụng vào buổi tối, rồi cũng phải xuất ra.” Trần Lập Châu hơi uể oải đáp.

Tôi nghe gì cơ, buổi tối? Ông đây mẹ nó nghi ngờ nghiêm trọng mục đích mượn xác hoàn hồn của tên này!

Tôi nuốt nước bọt hỏi: “Vậy ban ngày tính sao?”

“Thi thể cứ đặt ở đây, phòng của em không được.” Trần Lập Châu ngước mắt nhìn tôi, trầm thấp nói.

“Vâng.”

“Mỗi ngày phải dùng cành liễu nhún nước tắm rửa cho ta.”

“Vâng.”

“Ban ngày bỏ dạ minh châu vào miệng ta.”

“Tại sao?”

“Viên ngọc này có tác dụng ngăn ngừa da thịt thối rữa.”

Tôi quay phắt nhìn y, ông đây còn tưởng rằng mi cho ông đó. Náo loạn nửa ngày thì ra là muốn tôi giữ của thay.

Thấy trên mặt tôi thất vọng tràn trề, Trần Lập Châu bèn nói: “Em muốn cũng được, ta cho em thêm một viên.”

Tôi nghe xong gật mạnh đầu: “Cám ơn Trần ca!”

Trần Lập Châu liếc tôi một cái: “Quần áo ngày hôm qua em mua cho ta đâu? Sao chưa đốt?”

Tôi sững sờ: “Em thấy nhà anh đem nhiều đồ tốt quá nên đã cất lên rồi.”

“Cất chỗ nào?”

“Trong tủ quần áo. Em định chờ em cao hơn sẽ mặc luôn.” Tôi chỉ chỉ tủ, vô tư nói.

Vừa quay đầu đã thấy sắc mặt Trần Lập Châu không tốt lắm.

“Lấy hết ra đây.”

Trần Lập Châu nói một câu, tôi đã chạy như điên đi lấy quần áo, cẩn thận dâng đến trước mặt y.

Trần Lập Châu một tay cầm lấy y phục, một tay tóm lấy tôi, đẩy tôi nằm xuống dưới. Tôi trợn to mắt, cảm thấy gai gai cổ họng. Y đè bên trên tôi, lộ ra răng nanh trắng: “Nếu em muốn mặc thì ta sẽ giúp em.” Nói xong cởi quần áo mà tôi vừa mặc lúc nãy xuống.

Tơ lụa tốt nhất bị y xé nát, tật xấu gì đây, thật là có tiền nên làm phiền thiên hạ!

Tôi cuống quýt nhìn Trần Lập Châu, nhưng cơ thể lại theo bản năng dán vào người y. Trần Lập Châu cầm xường xám phủ lên người tôi, chất vải lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng ma sát da thịt khiến cả người đều run rẩy. Y kéo hai tay tôi lên đầu, đem xường xám xỏ vào nhưng không thắt nút. Nói trắng ra là ngoại trừ hai cánh tay, cả thân tôi đều trần như nhộng.

Bộ đồ này dựa theo vóc của Trần Lập Châu mà mua, tôi mặc vô rộng hơn một đoạn, ống tay áo dài quá tay. Trần Lập Châu lôi đôi tay tôi từ trong áo ra, trói chặt. Tôi ngước mắt nhìn y, chỉ thấy đôi con ngươi đen kia dường như ửng đỏ. Y nhìn chằm chặp tôi, từ đầu đến đuôi không buông tha một tấc.

Chỉ cần bị y ngắm như vậy, ông đây cũng cứng rồi.

Trần Lập Châu nhẹ nhàng xoa nắn đầu nhũ tôi, vừa tê vừa ngứa, khiến tôi không kìm được run lên.

“Có muốn ta làm em hay không?” Trần Lập Châu hôn một chút lên môi tôi, trầm giọng hỏi.

Chất giọng trầm thấp mang theo hơi gió thổi bên tai khiến cơ thể tôi nóng ran, hạ thân không kìm được cũng co lại. Tình dục ấp đến thật vội vã, trên người tôi bị che kín bởi một tầng mồ hôi mỏng manh.

“Muốn.” Tôi khẽ đáp.

Trần Lập Châu cởi y phục, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Tôi nuốt nước bọt, bàn tay sờ loạn một trận phía trên. Y vừa hôn lấy cổ tôi, vừa đưa tay xoa nắn đồ vật của tôi bên dưới quần lót.

“A.”

Trần Lập Châu bỗng ôm hờ tôi, cậu em đặt ở sau mông, đỉnh đầu chảy ra chất lỏng khiến mông tôi ướt dầm dề.

Thành thật mà nói nếu y không cởi quần trước, tôi không ngờ cậu em đó lại thô như vậy. Y đặt sau mông tôi, giống như đang ngồi lên cây côn. Tôi bỗng nhiên có chút sợ sệt, to như thế, ông đây có phải tàn phế hay không.

“Trần ca, anh to thế này, em có chết không chứ?” Tôi trừng y, nuốt nước bọt, tâm lý có phần e ngại.

“Ta sẽ cẩn thận thêm.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, thật khó tin khi Trần ca còn có một mặt dịu dàng như thế.

“Trần ca, đừng nói đây là lần đầu giống em nha?”

Tay y khẽ dừng lại, chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt kia tựa lang sói khiến tôi run cầm cập.

Một phát thúc vào.

Tôi há to miệng, đau đến mẹ nó nước mắt đều chảy ra.

“Đệch mợ, cứu mạng a.”

Trần Lập Châu căn bản không cho tôi lối thoát, y đè lấy eo tôi, mãnh liệt xỏ xuyên.

“Anh, anh của em, van anh, chậm chút.”

Mồ hôi dưới thân làm xường xám ướt đẫm, tôi ôm chặt lấy cổ Trần Lập Châu, chỉ sợ va chạm hăng quá tôi văng hẳn ra ngoài.

Trần Lập Châu sức lực không nhỏ, làm đến ông đây đầu váng mắt hoa, cậu em chôn trong thân thể tôi, một lần lại mạnh bạo hơn một lần, hận không thể đem hai trứng đẩy vào nốt.

“A.” Eo tôi mềm nhũn, bất giác rên lên một tiếng.

Cậu em đó không biết ở trong người tôi thúc đến chỗ nào, tôi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, so với mẹ nó tự mò đều sung sướng hơn.

“Trần ca, đúng đó, làm mạnh hơn.” Rốt cuộc không còn thống khổ hành hạ, tôi ghì cổ y, hét to lên.

Tôi lắc mông, một chân quấn trên eo người đàn ông, một chân cong lên dán chặt vào y, có tách cũng tách không rời.

“Thoải mái quá, Trần ca, nhanh lên, đừng-ngừng-lại!”

Trần Lập Châu vừa đẩy vừa bóp mông tôi, hồn tôi sung sướng mà lạc trôi rồi.

“Trần ca, mạnh quá, bà nó, sướng chết mất!” Tôi sảng khoái gào thét lung tung.

Một người làm một người rên cũng có cảm giác cậu em kia cứng hơn mấy phần, y thúc tôi đến chảy ròng nước.

“Trần ca, nghỉ một chút, em chịu hết nổi rồi.” Ngay cả nước bọt trong mồm tôi cũng cạn, cổ họng khàn như nuốt phải cát.

“Đệch, tại sao anh lại lớn hơn!”

“Trần Lập Châu, anh là người sao?”

“A a a, anh, em sai rồi, anh tha cho em đi.”

Truyện Chữ Hay