Quyển : Ma cà rồng
Chương : Đứa con của quỷ dữ.
Spoiler: Chương : done!
Hoàng Tiểu Đào bắt đầu ra lệnh: "Những người chuẩn bị đến điều tra ở bệnh viện thì điều tra luôn loại bệnh Tống Dương vừa bảo nhé”.
"Đợi đã! Chút nữa tôi cũng muốn đến thăm cô nhi viện ở thành phố Nam Giang”.
“Tống Dương, cậu lại phát hiệ nđược thứ gì à?” Hoàng Tiểu Đào thắc mắc vì sao tôi lại muốn đến cô nhi viện.
"Không, mới chỉ là một vài suy đoán của tôi thôi. Nếu nhân lực thực sự không đủ, tôi sẽ đi một mình, nhưng trước hết tôi cần cô chuẩn bị cho tôi một tờ lệnh được phép điều tra vụ án”. Tôi nói với Hoàng Tiểu Đào.
“Tôi đi với cậu!” Sau đó, Hoàng Tiểu Đào yêu cầu mọi người bắt tay vào công việc.
Vương Đại Lực và tôi lập tức lên xe của Hoàng Tiểu Đào. Sau một lúc tra trên bản đồ GPS cô ấy nói, "Cô nhi viện gần nhất là cô nhi viện Từ Ái. Chúng ta sẽ đến đó”.
"Được rồi! Có lẽ tôi sẽ chợp mắt một lúc, buồn ngủ quá”. Nói xong, tôi hạ ghế phụ xuống, nhắm mắt lại chưa bao lâu đã đã ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, Hoàng Tiểu Đào gọi tôi: “Dậy đi, chúng ta đến rồi”.
Trước mắt tôi là một tòa nhà màu trắng với cửa sổ phủ đầy dây leo xanh mướt, trên cổng treo tấm biển “Cô Nhi Viện Từ Ái”, tôi ngáp một cái. Mặc dù mới chỉ chợp mắt được một lúc nhưng cũng giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hoàng Tiểu Đào lấy một chiếc khăn ướt đưa tôi lau mặt, tôi nói: "Cảm ơn".
Tôi vừa lau mặt vừa nói: “Làm cảnh sát thật khổ, chẳng bao giờ ngon giấc. Vậy mà da cô lúc nào nhìn cũng tươi trẻ. Cô làm cách nào vậy?”
Hoàng Tiểu Đào mở hộp đồ của cô ấy, tôi thấy có rất nhiều mặt nạ trong đó: “Lúc nào ngủ thì cứ đắp mặt nạ dưỡng ẩm thôi! "
“ Đại gia, toàn là mặt nạ nhập khẩu, tôi cảm giác lúc nào cô cũng vung tay quá trán, cuối cùng thì nhà cô là làm gì a?"Loại mặt nạ này đều là mấy trăm tệ một cái, tôi nhìn mà choáng váng.
Hoàng Tiểu Đào tinh quái cười: "Bí mật! Tập trung vào vụ án thôi, Đại Lực...”.
Tiếng ngáy phát ra ở ghế sau, khi chúng tôi quay lại thì thấy Vương Đại Lực đang nằm trên ghế sau ngủ ngon lành, Hoàng Tiểu Đào đang định lay cậu ta dậy thì tôi ngăn lại: “Bỏ đi, hai người chúng ta đi cũng được. Còn chưa biết có tìm được gì không đây”.
Chúng tôi bước vào cô nhi viện tìm hỏi người phụ trách xem trước giờ có nhận nuôi một đứa trẻ da xanh xao, sợ nắng, không hề có lông tóc hay không. Người phụ trách dẫn chúng tôi đến phòng y tế rồi đưa cho chúng tôi một tập hồ sơ bệnh án dày cộp, sau khi xem qua một lượt, cuối cùng chúng tôi xác định rằng chưa bao giờ có đứa trẻ nào như thế ở đây, chúng tôi cảm ơn và rời đi.
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi một cách khó hiểu: "Tại sao cậu lại quyết định điều tra từ cô nhi viện?"
Tôi trả lời:" Hiện tại tôi chưa thể nói được. Ở thành phố Nam Giang vẫn còn mấy cái cô nhi viện nữa. Cứ dạo qua những chỗ này trước đi, xong việc tôi sẽ nói cho cô sau”.
"Nếu không tìm thấy gì thì sao? ”Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Tôi mời cô ăn cơm!” Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào chọc tôi: “Một sinh viên nghèo như cậu mà đòi mời tôi ăn cơm?”
“Được mời cơm một nữ cảnh sát xinh đẹp như cô là vinh hạnh của tôi”. Tôi hơi nhếch môi lên.
Chúng tôi tiếp tục chạy thêm đến ba cô nhi viện nữa, nhờ chiếc xe của Hoàng Tiểu Đào mà mọi việc khá thuận lợi, nếu để tôi và Vương Đại Lực tự đi, phỏng chừng chúng tôi sẽ mất cả ngày.
Ba nơi này cũng không thu hoạch được gì, đến trưa Hoàng Tiểu Đào đậu xe trước một nhà hàng thức ăn nhanh và gọi hai suất, đang lúc gọi món thì Vương Đại Lực đột nhiên ngồi dậy và nói: “Tôi muốn cánh gà chiên, và một Coca lớn. Nhớ cho thêm đá viên. "
Hoàng Tiểu Đào trừng mắt nhìn cậu ta:" Mũi thính nhỉ? Đến giờ cơm liền dậy".
Vương Đại Lực tủm tỉm cười:" Đều nhờ vào đồng hồ sinh học của em đấy, cho dù là đêm trước ngủ sớm hay ngủ muộn thế nào đi nữa, tới ngày hôm sau cứ đúng giờ cơm là em sẽ dậy, chị thấy hay không? ”
“ Cái kiểu sống của cậu y như con lợn vậy! ”Hoàng Tiểu Đào trợn mắt, sau đó kêu người phục vụ thêm một phần ăn.
Sau khi ăn xong, Hoàng Tiểu Đào tiếp tục tra trên GPS nói: "Tống Dương, hiện tại thành phố Nam Giang chỉ còn lại một cô nhi viện. Nếu vẫn không tìm được, cậu biết phải làm gì rồi chứ”.
“Yên tâm!” Tôi gật đầu.
“Tuy nhiên, mấy quán ăn lề đường không có hợp khẩu vị với tôi đâu, chuẩn bị tinh thần đổ máu đi”. Nhìn nụ cười của Tiểu Đào tôi bỗng thấy có điềm chẳng lành.
Hơn một giờ sau, chúng tôi đến cô nhi viện cuối cùng là Cô nhi viện Thánh Tâm. Vị trí của cô nhi viện này tương đối xa, từ phía xa có thể nhìn thấy một tòa giáo đường đứng sừng sững trong rừng bạch dương, yên tĩnh và tịch mịch, trên nóc giáo đường có một cây thánh giá màu trắng.
“Đây không phải là nhà thờ sao?” Vương Đại Lực nói.
“Theo tôi biết cô nhi viện này do những người theo đạo Thiên chúa ở thành phố Nam Giang tặng cho, nên nó mới trông như thế này”. Hoàng Tiểu Đào giải thích.
Chúng tôi mở cửa bước vào, trong sân rất yên tĩnh, hàng cây bạch dương ven đường lá rụng đầy.
Người gác cổng là một bác gái đang đan một chiếc áo len. Khi nhìn thấy chúng tôi đến, bác gái bèn hỏi chúng tôi tới tìm ai. Hoàng Tiểu Đào giải thích ý định của cô, bác gái đột nhiên thốt lên: "Ah, là đứa nhỏ này sao? Có lẽ là tôi biết đấy!"
Tôi liếc mắt về phía Hoàng Tiểu Đào, xem ra chúng tôi đã tìm đúng chỗ!
Bác gái kể rằng đứa trẻ được nhận nuôi cách đây năm, khi đó nó mới tuổi, vì ngoại hình kỳ dị và không thể tiếp xúc với ánh mặt trời nên khi đó, một số nữ tu, linh mục và viện trưởng đã tranh cãi gay gắt, cho rằng đứa bé có thể là con của quỷ, không muốn nhận nuôi. Nhưng vị chủ nhiệm tốt bụng kiên quyết phản đối, ông cho rằng dù là con của quỷ nhưng dưới ánh hào quang của Chúa sẽ cảm hóa được đứa bé này nên ông đã đồng ý nhận nuôi.
Đứa trẻ này bình thường rất ít ăn thức ăn, từ sữa bò, thịt, đậu phụng cho đến những thức ăn khác đều không đụng vào, từ nhỏ đã vàng vọt xanh xao, gầy yếu, lâu ngày liền bị suy dinh dưỡng, có lần bị ngất do kiệt sức, một nữ tu đã tiêm một liều dinh dưỡng cho đứa bé, suýt chút nữa đã giết chết cậu ta, đứa bé bị một lớp phồng rộp khắp người, không ngừng gào thét lăn lộn trên mặt đất, dọa mọi người một phen khiếp vía.
Có một lần bác gái đang đi tuần đêm thấy đàn gà trong chuồng gà đã chết hết, bà nghĩ có thể do con cáo lẻn vào, nhưng bỗng nhiên bà thấy đứa bé ngồi xổm trong góc chuồng gà, miệng đầy máu. Hai mắt chớp u quang, khiến bà sợ chết khiếp!
Sau đó vụ việc đến tai mọi người, đứa bé bị giam ba ngày, nhưng bản tính từ bé đã sống cô độc, nên việc giam giữ không có tác dụng trừng phạt đối với nó, thay vào đó, nó lại tỏ ra khá hưởng thụ cái loại cảm giác trong bóng tối này.
Sau đó, lại có một lần nó cắn vào cổ một nữ tu, suýt chút nữa giết chết cô ấy, mọi người thấy không thể chịu đựng được nữa, họ hù dọa nghỉ việc ép viện trưởng đuổi đứa bé đi. Có người còn nói rằng đứa trẻ này là hậu duệ của Cain nên để ánh mặt trời giết chết nó.
Vị viện trưởng kiên quyết không đồng ý, ông nói rằng đứa trẻ này rất đáng thương, nó không thể sống sót quá một ngày nếu bị đuổi ra ngoài, ông còn nói rằng khi Chúa trục xuất Cain đã từng nói: "Phàm là kẻ giết Cain sẽ bị trừng phạt gấp bảy lần”. Nếu quả thật đứa bé này là hậu duệ của Cain, giết nó chắc chắn sẽ dẫn đến thảm họa!
Vì vậy, viện trưởng đã đưa đứa trẻ đến phòng chuộc tội và chỉ dạy nó cả ngày, dùng Kinh thánh để cảm hóa nó.
Viện trưởng là một người giàu lòng nhân ái. Ông ấy luôn là một vị thánh trong mắt mọi người. Đứa trẻ này đã thực sự bị cảm hóa và chưa bao giờ cắn thêm một ai. Tất nhiên, mọi người vẫn luôn cảnh giác và không cho phép nó đến gần những đứa trẻ khác. ...
Cho đến năm mười tám tuổi, hắn bỏ trốn khỏi cô nhi viện, sau đó không còn tin tức gì nữa, đối với mọi người trong cô nhi viện, ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi nghe lời kể của bác gái, tôi vô cùng chắc chắn rằng người này chính là hung thủ, kẻ mà chúng tôi đang truy tìm!
“Hắn tên gì? Bác có thêm thông tin gì về hắn không?” Hoàng Tiểu Đào sốt sắng hỏi.
"Ôi tôi làm sao mà biết được! Theo tôi! Tôi sẽ đưa cô cậu đến gặp viện trưởng”. Bác gái nói.
“Vậy thì tốt, phiền bác quá!” Hoàng Tiểu Đào gật đầu.
Trên đường đi, Đại Lực tò mò hỏi tôi: “Hậu duệ của Cain là có ý gì?”
“Cain là một nhân vật trong“ Kinh thánh ”và là tổ tiên của ma cà rồng. Sau này cái gì mà bá tước ma cà rồng, nữ hoàng ma cà rồng đều thuộc dòng họ Cain. "Tôi giải thích.
Góc phổ cập kiến thức: (thông tin sai sót chỗ nào các thím ới e nhé)
Cain: Trong các tôn giáo Abraham, Cain và Abel là hai người con trai đầu của Adam và Eva, cặp vợ chồng đầu tiên trong câu chuyện Kinh thánh. Họ làm lụng cung cấp thực phẩm cho gia đình: người anh Cain trồng trọt, còn người em Abel chăn nuôi súc vật. Khi hai người hiến tế lên Chúa Trời, Đức Chúa Trời không hài lòng và ưu ái Abel hơn Cain. Sau đó vì ghen tị, Cain đã giết Abel, gây nên cái chết đầu tiên của toàn nhân loại. Chúa đày ải Cain, trục xuất anh ta khỏi Eden nhưng sau đó đã giảm nhẹ hình phạt khi Cain kêu than rằng hình phạt của mình quá nặng. Cain là người đầu tiên được thai nghén sinh ra, còn Abel là người đầu tiên chết đi.
Lời nguyền của Cain - dấu ấn của Cain: là những cụm từ có nguồn gốc trong Sáng thế (Cain và Abel), nơi Thiên Chúa tuyên bố Cain (con trai đầu lòng của Adam và Eva) sẽ bị nguyền rủa vì tội giết em trai Abel. Dấu ấn được dùng để cảnh báo những người khác rằng giết Cain sẽ kích động sự báo thù của Chúa, và nếu ai đó dám hãm hại Cain sẽ phải chịu tổn hại gấp bảy lần.