Âm Nữ

chương 4: hoàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

14.

Nhân lúc trời chưa sáng, tôi mò mẫm trong bóng tối, ra ngoài tìm chú Cửu.

Đến khi trở về, tôi tình cờ bắt gặp mẹ tôi đi tiểu đêm. Tôi liên tục ngáp, giả vờ mơ màng ngủ.

“Mẹ, cẩn thận, đèn phòng tắm hình như hư rồi, nhấp nháy hoài.”

Mẹ tôi buồn rầu nhìn tôi:

“Con vừa đi vệ sinh à?”

“Dạ.”

Tôi quấn áo trên người.

Mẹ tôi không nói gì, đoán chừng không nhịn nổi nữa nên đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Tảng sáng, tôi thay quần áo ra ngoài, đi chặt củi trên núi.

Lúc tôi quay về, trong nhà tôi có rất nhiều người. Mấy người như tên què họ Trương, Triệu cụt tay đều đến giúp đỡ.

“Phúc Oa Tử, con pha trà đi, mẹ đi làm bữa sáng cho họ.”

Mẹ tôi đang cho mì vào nồi.

“Dạ!”

Tôi đáp lời.

Sau khi pha trà xong, tôi đưa cho mẹ tôi một ly.

Bếp củi cháy hừng hực, hun người đến mức khó chịu.

Cả một ngày trôi qua, ai nấy đều rất vui vẻ.

Trong sân đặt một cái nồi lớn, một cái bếp đất lớn.

Chị tôi bị trói trong túi vải, cố ý để chị không nhìn thấy ai. Dù sao chị cũng sắp chet rồi, bị người như vậy nhìn thấy sẽ rất xui xẻo.

Đến mười hai giờ đêm, bất kể chị tôi vùng vẫy thế nào, mẹ tôi vẫn ra lệnh ném chị ta vào nồi hấp lớn.

“Đúng là béo quá đấy!”

Triệu cụt tay chửi rủa, gần như vặn cổ tay.

Tên què họ Trương khập khiễng nhưng động tác nhanh nhẹn, nham hiểm nói:

“Xuân Hà, củi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong hết rồi.”

Mẹ tôi cất tiếng, ánh mắt nhìn túi đen trong góc, bên trong hình như có người.

“Cứ ném luôn vào đốt đi, kẻo Phúc Oa Tử tỉnh dậy lại la hét giãy giụa.”

“Hiểu rồi.”

Tên què họ Trương li3m li3m môi.

Sau khi hấp gần hai tiếng, mùi thơm của thịt bắt đầu toả ra từ nồi hấp, dân làng ngửi thấy mùi thoang thoảng, không khỏi nuốt nước bọt.

Mẹ tôi xoa tay:

“Chuẩn bị mở nắp, bắt đầu bữa tiệc thôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói u ám vang lên:

“Xuân Hà ơi Xuân Hà, bữa tiệc âm nữ này, các người cũng xứng đáng được ăn sao?”

15.

Chú Cửu bước tới, thanh kiếm trong tay bay ra.

Thanh kiếm cực kì sắc bén, bay xuyên qua đám đông, sau khi xoay một vòng thì đâm thẳng vào ngực mẹ tôi.

Sắc mặt mẹ tôi biến đổi, bà ta nhấc xô nước dưới đất lên ném ra.

Bùm một tiếng.

Thanh kiếm bay đến, đụng phải thùng gỗ rồi vỡ thành mấy mảnh.

Xì xì!

Dân làng xung quanh ngã khuỵa xuống đất, máu chảy lênh láng, đầu lìa khỏi cổ.

Chú Cửu giơ tay lên, lau lau lưỡi kiếm:

“Đừng hòng ngăn cản ta.”

Ông ta vừa dứt lời, kiếm dài lại lần nữa bay lên.

Mẹ tôi bình tĩnh đến lạ, phun hạt ngọc trong miệng ra.

Giọng nói cất lên trẻ trung lạ thường:

“Phúc Oa Tử, mau lên!”

“Không đúng, mày không phải Xuân Hà!”

Đồng tử chú Cửu đột nhiên co rút, thế nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tôi nhanh như chớp lôi gương Càn Nguyên ra, luồng sáng chói lóa từ trong gương b ắn ra, đánh thẳng vào chú Cửu.

Chú Cửu bị đánh văng ra.

Ông ta lăm trên đất hai vòng, miệng phun đầy máu tươi.

Ông ấy chỉ tay vào mẹ tôi, vẻ mặt kinh hãi:

“Rốt cuộc mày là ai?”

“Mẹ tôi” đưa tay lên mặt, bỗng nhiên lột da mặt xuống.

Thứ lộ ra là một gương mặt khác, khuôn mặt của chị tôi.

Trong lúc đó, cơ thể chị ta vặn vẹo, không ngừng phì ra, một khối mỡ lớn xuất hiện.

“Âm nữ!”

Mặt chú Cửu tái nhợt, run rẩy đưa tay chỉ về phía nồi hấp:

“Vậy bên trong… là…”

Túi vải rơi xuống đất, tôi cởi dây ra, lạnh lùng nói:

“Chú Cửu, không có thịt âm nữ đâu, chỉ có thịt của mẹ cháu thôi, chú còn muốn ăn không?”

16.

Trong túi vải, ngoại trừ hai miếng thịt lớn, ở giữa còn có thi thể một người phụ nữ trung niên gầy gò.

Chính là mẹ tôi, Xuân Hà!

“Kế hay! Kế hay!”

Chú Cửu ngã gục xuống đất:

“Mày nghi ngờ tao từ khi nào?”

“Nghi ngờ?”

Tôi lắc đầu:

“Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ tin tưởng chú hoàn toàn!”

“Nhưng mà, đều nhờ có "bột chống cháy" của chú đấy, tác dụng tốt lắm.”

Nói đến đây, tôi nhìn vào bếp đất vẫn đang cháy lửa, bên trong có một cục than đen hình người đang sôi sùng sục.

“Tôi cho cả Tài Quý ăn nó, thế mà đến giờ thằng ngu đó vẫn chưa tỉnh lại.”

Tôi mỉm cười:

“Bị bỏng mà nó vẫn không nhúc nhích.”

Chú Cửu thở dài:

“Tuổi tác mới bao lớn, thế mà tâm tư lại sâu như thế.”

“Nếu không tâm cơ thì tôi đã sớm chet trong cái thôn này rồi.”

Tôi cười khẩy.

“Đừng nói nhảm với ông ta, giết ông ta rồi chúng ta đi thôi!”

Chị tôi lấy ra một cái lưỡi liềm, chạy nhanh tới, trực tiếp đâm vào cổ chú Cửu.

Sau khi làm xong, chị ta mò mẫm trên người chú Cửu, hẳn là muốn xem thử xem có thứ gì hữu ích hay không.

“Chị, bây giờ người trong thôn gần như đã chet hết rồi, chúng ta đi đâu đây?”

Tôi đột nhiên hỏi.

“Đi đâu?”

Chị tôi chẳng thèm quay đầu lại:

“Đất trời rộng lớn, chỉ cần ra khỏi cái thôn quỷ quái này thì đi đâu mà chẳng được!”

Tôi cầm chặt gương Càn Nguyên trong tay:

“Nhưng mà, chị, cho dù là chị hay em thì đều sống không được bao lâu đâu.”

“Âm nữ nữ và đồng tử dương, mặc dù trời sinh thần thông thế nhưng mệnh cách khiếm khuyết, không thể sống qua hai mươi tuổi.”

“Em muốn có cơ thể âm dương, em không muốn chet!”

Chị tôi đột nhiên quay đầu:

“Phúc Oa Tử, em…”

Bang!

Tôi lại kích hoạt Kính Càn Nguyên đánh vào sau lưng chị ta.

Chị tôi lập tức ngã gục xuống đất, cơ thể bị xuyên thủng một lỗ máu cực kì lớn.

“Tại sao.. khụ khụ…”

Vẻ mặt chị tôi phức tạp:

“Tại sao em lại vội vàng như vậy? Nếu muốn sống tiếp thì không chỉ có một cách mà.”

17.

“Ý chị là gì?!”

Tôi nhanh chóng chạy tới, trong lòng không hiểu sao bỗng tràn đầy sự bất an.

“Bổ sung mệnh cách, chỉ là cách làm cực đoan thôi…”

Chị tôi thảm thương mỉm cười:

“Vẫn còn một số phương pháp khác mà, chúng ta có thể từ từ thử…”

“Đừng tưởng em không biết chị định làm gì, em không giết chị thì người chet sẽ là em!”

“Thôi bỏ đi, chuyện cũng đến đây rồi.”

Chị ấy thoải mái mỉm cười, toàn bộ âm khí trong cơ thể cô ấy điên cuồng tràn vào cơ thể tôi, ngay cả những hạt ngọc bản mệnh cũng hóa thành chất lỏng chảy vào cổ họng tôi.

“Có lẽ vận mệnh chị nên như vậy, chị sẽ giúp em được như ý nguyện…”

Khí âm dương lưu chuyển trong cơ thể tôi, toàn thân tôi bỗng chốc cảm thấy cực kì khoan khoái.

Mệnh cách không trọn vẹn đã được bổ sung.

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.

Tôi đờ đẫn quay đầu, nhìn thấy những người trong thôn bị chặt đầu đang nhặt đầu lên, lắp trở lại trên cổ.

Mẹ tôi bò từ trong bao tải ra ngoài…

Tài Quý phủi phủi đám tro đen trên người, cười toe toét với tôi.

Tay chân chú Cửu vặn vẹo một cách kỳ lạ, miệng cười lạnh lùng:

“Bây giờ bữa tiệc mới chính thức bắt đầu!”

18.

“Làm sao có thể! Làm sao các người có thể còn sống!”

Tôi hét lớn.

Chú Cửu sờ lên vết máu trên cổ:

“Có thể gì chứ, chúng tao chet từ lâu rồi.”

Nghe thế, tôi ngẩn ra, như bị sét đánh ngang tai.

Tôi bất chợt nhìn xung quanh, không khí ảm đạm, ma quỷ tràn lan.

Cái thôn này là thôn ma!

Chẳng trách, tôi vẫn luôn cảm thấy hành động của tất cả những người trong thôn đều vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không giống như người sống!

Đầu óc tôi choáng váng:

“Là các người, đều do ông bày trò!”

“Chị mày đối xử tốt với mày đấy chứ.”

Chú Cửu cười giễu cợt:

“Đáng tiếc, với kẻ ích kỷ từ nhỏ như mày, làm sao mày có thể tin con bé được đây?”

“Diễn suốt mười năm, chúng mày muốn bày trò gì thì chúng tao biết tỏng hết.”

Vẻ mặt mẹ tôi thù hằn:

“Tất cả cũng tại cơ thể âm dương của mày, nếu không tao sẽ không chet! Ăn thịt của mày rồi, vừa hay giúp tao bồi bổ lại!”

Món chính của bữa tiệc âm nữ, thế mà lại là cơ thể âm dương!

Tôi loạng choạng lùi về phía sau.

Chú Cửu cười điên cuồng:

“Cơ thể âm dương, thịt trường thọ, đảo ngược âm dương, rất nhanh thôi, chúng tao đều sẽ sống lại!”

“Mọi người, khai tiệc thôi!”

Dân làng bao vây tôi, tôi hoảng sợ muốn kích hoạt gương Càn Nguyên thì phát hiện, bởi vì đã sử dụng quá nhiều lần nên gương đã sớm nứt vỡ rồi.

Cả người tôi lạnh ngắt, không còn sức chống cự, mặc cho bọn họ cắn xé cơ thể, nuốt chửng máu thịt của tôi.

Sự hối hận bao trùm lấy tôi.

Là do tôi đã hại chị gái mình… Tôi đáng bị như vậy.

Ý thức tôi dần dần biến mất, muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã nghẹn lại.

“Tôi chỉ là một con chim bị nhốt trong lòng…”

Trong tiếng gặm nhấm, thế giới của tôi chìm vào bóng tối.

Không lâu sau đó, một người kiểm lâm bỗng nhiên phát hiện ra thôn làng nọ. Ngôi làng này rất kì quái, trước đây rõ ràng anh ta chưa từng thấy nó, cứ như thể nó đột nhiên xuất hiện từ trong không khí vậy.

Có rất nhiều người sống trong ngôi làng này.

Nhưng mà, anh ta nhớ, nơi này trước kia là nghĩa địa cơ mà?

(…)

Phiên ngoại Lục Cửu.

Mười tám năm trước, Tây Bắc bỗng nhiên xuất hiện một lăng mộ lớn.

Bán kính mười dặm quanh lăng mộ ấy bao trùm trong luồng năng lượng âm dương dày đặc, nghe đồn đây là cung điện dưới lòng đất của một hoàng tử thời cổ đại, bên trong chắc chắn sẽ có rất nhiều báu vật.

Tôi và sư đệ tìm một vài người bản địa thông thạo đường sá, dự định đến đó khám phá.

Ban đầu, mọi chuyện rất thuận lợi. Thế nhưng càng đi vào sâu thì tình huống lại càng không ổn.

Đây nào có phải lăng mộ của hoàng tử, đây rõ ràng là [Mộ âm nữ] cổ xưa!

Ngôi mộ này hung hiểm lạ thường, chỉ còn hai chúng tôi sống sót sau chặng hành trình.

Sau khi gian khổ chật vật mãi, chúng tôi mới tiến vào gian mộ chính.

Còn chưa kịp thu hoạch gì, tôi đã bị sự đệ đâm sau lưng, chet ngay trong cung điện dưới lòng đất.

“Sư huynh à, những đồ vật trong ngôi mộ này, càng ít người biết càng tốt mà.”

Đây là câu cuối cùng hắn ta nói với tôi.

May thay, số trời phù hộ, tôi được âm khí trong [Mộ âm nữ] nuôi dưỡng, biến thành ma quỷ, tạm thời chưa bị câu hồn xuống địa phủ.

Trong đầu tôi bấy giờ chỉ có một suy nghĩ, tôi phải báo thù!

Khi tôi tìm thấy sư đệ, hắn ta đang sống ở một thôn làng trong ngọn núi xa xôi, còn mua về một người vợ.

Tôi còn chưa kịp hành động thì hắn ta đã bỏ độc vào nguồn nước, giết sạch dân làng.

Vợ hắn mang thai, sau mười tháng, cô ta sinh ra một bé gái đúng vào ngày âm tháng âm năm âm.

Quá kỳ lạ, tôi đoán chừng điều này chắc chắn có liên quan đến ngôi mộ lớn kia.

Thấy sự việc chuyển biến, tôi lặng lẽ dùng cách nuôi ma, nuôi oan hồn của những người bị hại trong thôn, ngày qua ngày chờ đợi một cơ hội báo thù.

Chưa đến vài năm, sư đệ tôi lại có thêm một đứa con trai.

Lần này, đứa trẻ được sinh vào ngày dương tháng dương năm dương.

Ngày hôm đó, sư đệ bóp cổ người vợ vừa sinh con cho hắn đến chet.

Tôi lại vận dụng sức mạnh, triệu hồn linh hồn của người phụ nữ đó, sau cùng mới lấy được một vài thông tin hữu ích.

Hóa ra, sư đệ tôi tình cờ lấy được một cuốn sách cổ. Trong sách viết về cách để trường sinh bất tử, đó là: Ăn thịt của cơ thể âm dương.

Cần có một âm nữ và một đồng tử nam, để người này nuốt chửng người kia thì mới có thể tạo ra cơ thể đó.

Thế nhưng khi thực hiện, cả hai đều phải tự nguyện thì việc biến đổi mới thành công.

Thịt của cơ thể âm dương còn có một rất nhiều khả năng thần thông. Nếu ma quỷ ăn xương trắng và thịt của họ vào thì có thể đảo ngược âm dương, hồi sinh trở về từ cõi chet.

Tôi biết, đã đến lúc mình cần hành động.

Tôi hợp sức với đám oan hồn trong làng, thao túng vợ sư đệ tôi là Xuân Hà giết chet hắn. Sau đó, chúng tôi hợp sức tạo ra một ngôi làng ma.

Việc nuôi nấng âm nữ và đồng tử dương đều nằm trong kế hoạch của chúng tôi. Từ đầu đến cuối, cả làng vẫn luôn diễn kịch.

Chúng tôi kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi thời điểm mà cả hai bọn chúng đều tự nguyện… nuốt chửng, hoặc bị nuốt chửng.

(Hết.)

Truyện Chữ Hay