Sáng sớm thứ Hai, sau khi Tô Duyệt Duyệt đến văn phòng, trong lòng băn khoăn không biết có nên nhắc Shelly gửi thư cho mình hay không thì không thấy bóng dáng Shelly đâu, hỏi mấy người trong phòng Quản lý hợp đồng, chỉ có Vu Tiểu Giai nói là Shelly đã đi họp, còn họp ở đâu thì cô ta cũng không biết.
Tô Duyệt Duyệt đến phòng họp tìm một lượt nhưng cũng không thấy, nghĩ đến việc ngày mai đã phải đi Bắc Kinh, bèn lập tức sắp xếp công việc. Hỏi Tiểu Ngô đã nhận được bảng liệt kê mà bộ phận Dịch vụ thẩm định hay chưa, Tiểu Ngô bảo chưa, Tô Duyệt Duyệt không yên tâm, lại hỏi May bên bộ phận Dịch vụ nhưng May không nghe máy, sau đó mới biết May đang đi công tác ở Hàng Châu, mọi việc trong công ty liên quan tới bộ phận Dịch vụ đều do sinh viên thực tập Tiểu Diệp giải quyết. Tiểu Diệp đang là sinh viên năm cuối, nghe nói là người nhà của Giám đốc bộ phận Tài chính, vì vậy cô ta mới dễ dàng được nhận vào công ty thực tập. Trước đây khi Tô Duyệt Duyệt còn làm việc ở công ty tư nhân, cô đã rất quen với sự chuyên quyền của “mạng lưới thân thích”, vì vậy khi gặp Tiểu Diệp, cô cũng nói năng rất ôn hòa và cẩn thận. May mà Tiểu Diệp là một cô gái rất nhiệt tình, nói năng nhẹ nhàng, thân thiện, thấy Tô Duyệt Duyệt đến hỏi mình liền nhanh chóng đáp ứng tốt nhất yêu cầu của Tô Duyệt Duyệt, còn về chuyện việc nào cần gấp, việc nào làm từ từ thì bản thân cô ta cũng không được rõ. Tô Duyệt Duyệt nghĩ, dù sao cô cũng là chuyên viên Quản lý hợp đồng chứ không phải chuyên viên Kiểm soát hợp đồng, chỉ khác nhau bởi hai chữ thôi, Tiểu Ngô mới là người thẩm định bảng liệt kê rồi đưa cho cô.
Khi Tô Duyệt Duyệt ôm một tập tài liệu đi từ phòng Dịch vụ về giao cho Tiểu Ngô, Tiểu Ngô có vẻ hơi tức giận, cô đồng nghiệp “bốn mắt” này thật không hiểu đạo lý làm việc, ngay cả bộ phận Phục vụ “Thượng Đế” cũng chẳng bắt mình phải thẩm định gấp rút như vậy, thế mà tên “thái giám” Tô Duyệt Duyệt này giỏi thật, dám ôm cả một đống tài liệu về đây bắt mình phải làm. Tiểu Ngô tức nghẹn họng nhưng vẫn cứ cười xòa nói “cảm ơn” Tô Duyệt Duyệt, thầm nghĩ chẳng phải người ta có lòng tốt hay sao? Có điều, lòng tốt hơi quá đà, hôm nay đang có rất nhiều chương trình mua sắm online giảm giá, mình đang định tăm tia vài thứ, giờ bị cô ta mang một đống tài liệu đập vào mặt thế này, mà thôi kệ đi, đằng nào thì cũng bị kéo xuống nước rồi, có ướt cũng chẳng sao.
“Sue.”
Tô Duyệt Duyệt đang định cầm đơn xin đi công tác tới phòng Hành chính thì nghe thấy Tiểu Ngô gọi giật lại.
“Chuyện gì thế?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
“Ủa, cô sắp đi Bắc Kinh à?” Tiểu Ngô đang đọc hợp đồng, vậy mà đôi mắt sắc nhọn vẫn tia thấy hai chữa “Bắc Kinh” trên đơn xin đi công tác của Tô Duyệt Duyệt.
“Đúng thế, Shelly bảo tôi tới Bắc Kinh nhận bàn giao công việc từ Emma.”
“Emma sắp nghỉ việc à?!”
Tiểu Ngô kinh ngạc kêu lên, tất cả mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn về phía này, không ai nói một tiếng nào, ngay cả Như An Tâm, suốt ngày chỉ gục đầu vào chiếc máy tính cũng ngẩng lên nhìn. Tô Duyệt Duyệt bị vây chặt bởi rất nhiều ánh mắt, như thể cô vừa gây ra một chuyện tệ hại nào đó, Emma sắp nghỉ việc, đây là việc hết sức bình thường, và có lẽ việc mình tới Bắc Kinh để nhận bàn giao công việc cũng chẳng phải là chuyện gì quá to tát cả.
“Ừ!” Tô Duyệt Duyệt gật đầu. Tiểu Ngô sửng sốt kêu lên, cảm thấy mọi ánh mắt xung quanh đang đổ dồn lại phía mình, liền lập tức ho hai tiếng, rồi lái sang chủ đề khác: “Cô phải đi Bắc Kinh, vậy thì mau chóng chuẩn bị đi. Mọi việc ở bộ phận Dịch vụ để tôi lo, hôm nay cho dù có muộn thế nào tôi cũng phải giải quyết cho xong, sau đó để cô mang tới Bắc Kinh.”
“Vì chuyến công tác của tôi mà cô phải làm thêm giờ, thật ngại quá!” Mặc dù trước đây, Tiểu Ngô làm việc không chăm chỉ nhưng sau khi biết cô đi Bắc Kinh công tác, đã vui vẻ giúp đỡ, khiến Tô Duyệt Duyệt bỗng thấy cảm động. Tiểu Ngô vẫn quan tâm vồn vã: “Mau đi nộp đơn đi, ngày mai lên đường may mắn nhé, nhớ đặt vé máy bay và khách sạn.”
“Ừ, ừ.”
Tô Duyệt Duyệt vẫn đang cảm động, lại nghe thấy Tiểu Ngô nhắc nhở, sự cảm động lập tức biến thành động lực khiến cô đi thẳng lên bộ phận Hành chính ở tầng trên, phía sau chỉ còn lại nụ cười khinh khỉnh của Tiểu Ngô và tiếng bàn tán rôm rả của mọi người.
“Emma thất sủng rồi à?”
“Liệu có trở thành A Kiều ở trong Kim Ốc[] không nhỉ?”
[] Kim ốc: một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng ở Trung Quốc. A Kiều là Trần A Kiều, nhân vật nữ chính có số phận hẩm hiu.
“Không biết.”
“Còn không mau gọi điện tới Bắc Kinh hỏi rõ xem sao.”
“Đúng thế!”
…
Tô Duyệt Duyệt không nghe thấy gì cả, cô chỉ chuyên tâm cầm tờ đơn xin đi công tác đứng đợi ở bên ngoài cửa phòng Hành chính, Hành chính là một bộ phận đặc biệt của công ty, mọi nhân vật cấp cao đều ở đây, mặc dù công việc của họ không liên quan đến hoạt động của công ty, nhưng hằng ngày phải giải quyết vô số các loại đơn từ khác nhau. Bất kể là giám đốc bộ phận hay nhân viên bình thường, lúc nào cũng phải vui vẻ tươi cười với bộ phận Hành chính.
“Joyce, đây là đơn xin công tác của tôi.”
Joyce là người phụ trác vé máy bay và khách sạn trong bộ phận Hành chính, công việc của cô ta rất nhàn rỗi, không cần động não quá nhiều nhưng cho dù như vậy, cô ta cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp một trường đại học danh giá, không những vậy, cô ta cũng phải đạt tiêu chí “ngoại hình chuẩn” mới được tuyển vào đây.
Cần biết rằng, hằng năm có không ít cô gái ban đầu phải làm công việc thấp kém trong bộ phận Hành chính này, nhưng sau đó lại được lên làm thư ký riêng cho lãnh đạo chóp bu hoặc lãnh đạo của các chi nhánh khác. Công ty này mặc dù còn rất nhiều việc Tô Duyệt Duyệt chưa hiểu biết hết nhưng cái “tổ phượng hoàng kỳ lạ” này, từ lâu Vu Tiểu Giai đã nói cho cô và Như An Tâm biết rồi.
Joyce đặt chiếc gương trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Duyệt Duyệt, cầm lấy đơn, liếc qua một cái, mặt lạnh tanh trả lại ngay: “Phần trên không có phê chuẩn của lãnh đạo, tôi không thể đặt vé máy bay và khách sạn cho cô được.”
“Kevin đi công tác rồi, tôi lại không liên lạc được với Shelly, ngày mai tôi đã phải lên đường rồi, nếu không đặt e rằng sẽ không kịp mất.”
“Ngày mai lên đường, bây giờ mới mang đến đâysao? Bộ phận Quản lý hợp đồng xưa nay đâu có làm ăn tắc trách như vậy chứ?” Joyce cằn nhằn mấy câu nhưng trong đầu đã tính toán, vị trí của bộ phận Quản lý hợp đồng không hề thấp, đặc biệt là vị giám đốc đẹp trai tên Tống Dật Tuấn đó lại như cá gặp nước trong JSCT, điều quan trọng nhất là anh ta có “kháo sơn” vô cùng vững chắc, nếu cố tình làm khó cho cô gái tên Tô Duyệt Duyệt này, con đường trải thảm đỏ của mình sau này tất sẽ gặp khó khăn. Khẽ thở dài một tiếng, Joyce nhấc điện thoại gọi cho Shelly, sau khi nghe điện, sắc mặt cứng nhắc khó coi lúc nãy lập tức trở nên vui vẻ lạ thường.
Tô Duyệt Duyệt nhìn bộ mặt xinh đẹp biến đổi nhanh chóng đó chỉ còn biết cười cười.
“Ok, không vấn đề gì.” Sau một phút gọi điện thoại để hỏi cô rõ tình hình, Joyce đã nhận tờ đơn xin công tác của Tô Duyệt Duyệt nói: “Lần sau nhớ nộp sớm một chút, nếu không phải Shelly đã đồng ý thì tôi không thể giúp cô được đâu.”
“Cảm ơn!”
“Đọc số chứng minh cho tôi!”
Joyce ngại phải tra hệ thống, liền hỏi trực tiếp Tô Duyệt Duyệt, đã phải đi nhờ người ta nên Tô Duyệt Duyệt cũng vui vẻ đọc số. Loáng một cái Joyce đã đặt xong vé máy bay, nhưng việc đặt khách sạn thì gặp chút rắc rối, sau khi sốt ruột gọi mấy cuộc điện thoại, cô ta nói với Tô Duyệt Duyệt: “Khách sạn tổ chức họp nên đã hết phòng rồi.”
“Hả, đã hết phòng rồi à? Làm thế nào bây giờ?”
Joyce buông hai tay, nhún vai nói: “Cô đưa đơn cho tôi muộn như vậy, đặt được vé máy bay đã là tốt lắm rồi, còn về khách sạn, cô hãy nghĩ cách đi, dù sao chi phí công tác cũng được sáu trăm tệ. Cô có thể tự lên mạng đặt.”
“Vậy cô có thể đặt giúp tôi không?”
“Tôi không thể giúp cô được, tôi chỉ phụ trách những khách sạn có trong hợp đồng làm việc với công ty, những khách sạn không thuộc diện này cô phải tự đặt.” Joyce nói với Tô Duyệt Duyệt bằng vẻ mặt thông cảm nhưng hết cách, Tô Duyệt Duyệt biết Joyce đang khéo léo từ chối, có điều cô ta đã nói vậy, cô cũng phải đồng ý: “Thôi cũng được.”
“Đã có mail thông báo về chuyến bay rồi này, cô tự đọc đi.”
Đúng là quá đáng! Chẳng phải Joyce vẫn đang làm công việc của mình hay sao? Tô Duyệt Duyệt không muốn gây mâu thuẫn với cô ta, mà quả thực cô cũng chẳng có thời gian mà gây sự. Khi về tới văn phòng, mọi người đang tập trung bàn tán gì đó, thấy cô về liền lập tức tản ra trở về vị trí của mình, như thể cô là sếp vậy.
Tô Duyệt Duyệt nở một nụ cười gượng gạo, trở về vị trí của mình, mau chóng gọi điện tới khách sạn đặt phòng, có điều đặt phòng khách sạn qua mạng rất bất tiện, đặt mãi mà chẳng được phòng nào. Công việc phía bên kia Tiểu Ngô cũng lần lượt được chuyển đến, những người nhàn rỗi trong phòng đang tán chuyện về con vật cưng của mình, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt vốn đang tập trung bỗng nhiên nhớ đến Bồn tắm nhỏ, không biết một tuần tới nó sẽ sống thế nào, muốn lên mạng tìm kiếm một nơi gửi động vật nuôi ở gần vườn hoa Mỹ Lệ nhưng tốc độ mạng lại chậm chạp tới phát bực, trong khi, chức năng gửi và nhận tài liệu trong công ty lại nhanh tới chóng mặt, điều này khiến cô có cảm giác như cả tay lẫn chân đều đang hoạt động hết công suất.
STENT:
Hận thời gian trôi qua quá nhanh.
Cô bực tức cắn chặt răng.
“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào…”
Chuông điện thoại bỗng reo lên, vừa nãy Tô Duyệt Duyệt đã để lại số điện thoại của mình cho bên khách sạn để họ liên lạc nếu có phòng trống, nghĩ rằng họgọi tới, cô vội vàng ấn nút xanh hỏi: “Có phải đã có phòng rồi không?”
“Phòng… phòng nào?”
“Á!”
Tô Duyệt Duyệt đưa điện thoại xuống nhìn, sao lại là số của anh ta chứ? Vừa mới mở miệng đã “phòng phòng”, giống như trai gái hẹn hò vậy. Tô Duyệt Duyệt đỏ ửng, may mà đang đối diện với máy tính của mình chứ không phải là anh ta, Tô Duyệt Duyệt mím môi, ngược ngùng hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”
Cố tình lái sang chủ đề khác, không muốn để người đàn ông đầu dây bên kia hiểu lầm.
“Ồ, cô ăn, ăn trưa chưa?’
“Chưa, mà tôi không ăn đâu. Tôi bận quá không có cả thời gian ngẩng mặt lên đây. Tại sao thời gian hành chính chẳng lúc nào đủ dùng vậy chứ? Ngay cả khách sạn ở Bắc Kinh cũng không đặt được, còn nữa, Bồn tắm nhỏ cũng không biết phải làm thế nào. Hôm nay Tiểu Ngô phải làm thêm để chuẩn bị tài liệu cho tôi, tôi cũng không biết khi nào mình mới được về đây. Đúng rồi, đúng lúc này thì anh gọi điện cho tôi, tối nay tôi phải làm thêm giờ, anh không cần đợi tôi đâu. Trời ơi, sao mà nhiều việc như vậy, tôi phải làm thế nào đây?”
Tô Duyệt Duyệt nói liền một mạch, nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng dâng cao tới mức nước mắt bắt đầu ứa ra. Bắc Kinh là thủ đô, nhưng đối với Tô Duyệt Duyệt đó lại là một nơi xa lạ, ngay cả khách sạn cũng không đặt được thì cô phải làm sao đây? Lang thang ngoài phố chắc? Hay là ở phòng chờ nơi bến tàu, bến xe? Như vậy không thể đảm bảo được an toàn. Còn nữa, Bồn tắm nhỏ mới về ở với cô được hai ngày, giờ cô lại phải đi Bắc Kinh một tuần, vậy Bồn tắm nhỏ phải làm thế nào đây? Cô không thể trả lại nó cho Mèo con được! Làm như vậy không thỏa đáng và đó cũng không phải tính cách của Tô Duyệt Duyệt. Còn nữa, Tiểu Ngô nói sẽ làm thêm giờ để chuẩn bị tài liệu cho cô, cô không thể cứ thế phó mặc cho cô ta. Sắp tới Bắc Kinh nhận bàn giao công việc, không hiểu việc ở đây có thể làm từ từ được không? Giờ làm được bao nhiêu thì cứ làm ngần ấy đã. Nói tới hai tiếng “ăn cơm”, bụng cô lại réo sôi ùng ục nhưng cô chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới ăn uống.
“Cô đừng lo, đừng lo.”
Nghe giọng nói nghèn nghẹn tắc tịt của cô, anh cũng thấy lo lắng nhưng hai từ “đừng lo” liên tiếp của anh khiến cô căng thẳng hơn. Những giọt nước mắt kìm nén đã lâu bỗng rơi lách tách trên bàn phím, Doanh Thiệu Kiệt đã đoán ra mọi chuyện, lập tức nói: “Khách sạn ở Bắc Kinh để tôi lo, Bồn tắm nhỏ tôi sẽ nhờ bạn trông hộ một ngày, sau đó tôi sẽ đưa về nhà chăm sóc. Còn công việc cô, cô không phải lo.”
“Anh nói gì?”
Tô Duyệt Duyệt sợ mọi người nhìn thấy mình khóc lóc ủy mị trước công việc không mấy áp lực này nên đã đặt điện thoại xuống bàn, đưa tay lau nước mắt, đến khi nhấc điện thoại lên thì Doanh Thiệu Kiệt đã nói xong.
“Tôi nói, cô còn có, còn có tôi.”
Doanh Thiệu Kiệt vốn chỉ định nói ngắn gọn, nhưng câu này nói ra lại dài dằng dặc, và cũng chẳng biết tại sao lại nói ra lời này, nhưng người nói vô ý, người nghe lại dậy sóng trong lòng.
Anh ta nói vậy là có ý gì?
Tô Duyệt Duyệt quệt nhẹ đầu mũi, nói: “Tôi bận rồi, anh cũng làm việc của anh đi.”
Doanh Thiệu Kiệt tự biết mình đã nói lỡ lời, “ừ” một tiếng đồng ý, thấy Tô Duyệt Duyệt cúp máy thì nhìn điện thoại một lúc. Cô gái ngốc nghếch này chắc chắn đã bị người trong JSTC bắt nạt rồi. Lúc trước đã nhắc nhở cô ấy phải yêu cẩu Shelly gửi thư xác nhận, cũng không biết cô ấy đã nhận được bức thư đó hay chưa. Rõ ràng đặt phòng khách sạn là việc của bộ phận Hành chính, sao bây giờ lại trở thành việc của cô ấy chứ? Còn về chuyến công tác Bắc Kinh, phải đến tám phần là cô ấy bị người ta ép đi.
Hôm nay anh đã đợi ở nhà ăn rất lâu mà vẫn chưa gặp được cô, một rưỡi rồi mà vẫn không thấy cô xuất hiện, lòng nghĩ liệu có phải cô đã ăn rồi không? Có điều không ăn cơm ở nhà ăn mà lại ăn ở nơi khác có vẻ không phải là tác phong của cô. Cô vốn rất tiết kiệm, còn chẳng dành dụm đủ tiền để mua son phấn, nói gì tới tiêu tiền bừa bãi. Quả không ngoài dự đoán, khi anh gọi điện đến, đúng là cô chưa ăn cơm thật, mà còn chẳng có thời gian để đi ăn. Doanh Thiệu Kiệt suy nghĩ một lát, vội chạy xuống quán cà phê dưới lầu mua một chiếc bánh sandwich mang lên, trong thang máy anh đã kịp gửi một tin nhắn: “Việc gấp, đến lối vào hành lang tầng không khói[].”
[] Tầng không được phép hút thuốc.
Tổng bộ Hoa Đông của Tập đoàn JS là một nơi phức tạp, sở dĩ nơi này phức tạp không chỉ vì kết cấu kiến trúc xa hoa rối rắm của nó mà còn vì các mối quan hệ chẳng chịt như mạng nhện bên trong. Bất kể giờ phút nào, anh cũng cần hết sức cảnh giác, đặc biệt là JSCT, nơi đã từng lưu lại dấu chân anh.
“Này, anh có việc gì gấp? Mau, mau nói đi, tôi chỉ có năm phút, hai phút vào nhà vệ sinh, ba phút nghe anh nói việc gấp.”