Vừa mở cổng ra, Vũ liền sững người lại, cả người căng cứng, nụ cười trên môi tắt ngấm khi vừa nhìn thấy người đang đứng ngoài cổng.
Khó khăn lắm Vũ mới nói đựơc một câu nguyên chỉnh.
_ Vy tới đây làm gì? Không phải chúng ta đã nói chuyện với nhau rõ ràng rồi sao? Vy về đi, đừng làm phiền Vũ cũng như cuộc sống của Vũ nữa.
Vừa nói Vũ vừa đưa tay ra muốn đóng cửa lại luôn.
Vy đứng đối diện, thấy Vũ muốn đóng cửa liền vội vàng vươn tay chặn cánh cổng kia lại. Cô nhìn Vũ, cái nhìn đầy tha thiết,khẩn khoản.. Vũ khẽ quay mặt đi để né tránh.
_ Vũ, chúng mình nói chuyện một chút đựơc không.
_ Vy về trước đi, Vũ sẽ gọi điện nói chuyện với Vy sau.
_ Vy không về, Vy về rồi liệu Vũ có gọi điện cho Vy không hay là Vũ thậm chí còn không thèm nghe điện của Vy, Vũ ghét Vy đến thế à. Hôm nay nếu không phải Vy đến đây chắc Vũ cũng chẳng thèm nói chuyện với Vy luôn đúng không. Vũ có hai lựa chọn một chúng ta ra công viên gần đây nói chuyện, hai là Vy vào nhà nói chuyện với Hạnh.
_ Cô đừng có quá đáng. Vũ giận đến mức hai tay nắm chặt thành quyền, hàm răng nghiếm chặt vào nhau.
_ Vũ có phút suy nghĩ.
Đợi trong bếp một chốc không thấy Vũ quay về, nồi canh lại đang sủi cần bỏ nguyên liệu vào, Hạnh hơi sốt ruột muốn chạy ra xem sao, khổ nỗi nồi thuốc bắc đang sắc giở của nội sắp sôi, phải thay nước ngay không thì thuốc sẽ biến chât, vừa khó uống lại vừa giảm bớt tác dụng..
Hạnh cứ chần chừ mãi, nửa muốn đi, nửa lại không, may thay đúng lúc đó Dũng từ ngoài phòng khách đi vào. Vừa thấy cậu, cô vội vàng nhờ.
_ May quá, em trông cho chị nồi thuốc bắc của nội nhá, chị ra cổng lấy chút đồ, bảo anh Vũ ra lấy mà mãi không thấy vào, chắc không biết cần những nguyên liệu gì để lấy rồi, nồi canh sắp chín đến nơi rồi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu. Chú trông hộ chị tí, chị chạy ù cái rồi chị vào.
_ được rồi, chị đi đi, để đây em trông
Trong lúc Vũ đang phân vẫn không biết đi hay ở thì Hạnh từ trong nhà lại chạy ra. Vũ hơi hoảng sợ, Vy thì nhếch mép cười một nụ cười lạnh lẽo đến đáng sợ. Anh khẽ rùng mình, hoảng hốt quay lại phía Hạnh hỏi
_ Em ra đây làm gì vậy.
_ Anh làm gì sao lâu vào vậy, không chọn đựơc rau với các nguyên liệu khác hử.
_ Chị Tám, cô lại quên bỏ riêng đồ của nhà cháu à, dạo này chị hay quên thế không phải.......
_ Ơ, chị Vy.....
_ Hạnh à.
_ Chị đến chơi sao không vào trong nhà đứng đây làm gì?
_ À,chị có chút chuyện định nói với Vũ
_ Có gì vào trong nhà nói đi, em nấu cơm sắp xong rồi, chị vào dùng cơm với gia đình em luôn.
_ Cái này.....
_ Vy bận rồi, nãy Vy bảo có việc gấp phải đi, anh mời vào nhà còn không vào cơ mà.
Vy ngạc nhiển, ngẩng mặt lên nhìn anh.
_ À, đúng rồi, cũng lâu rồi chị không đến thăm nội và hai bác. Không biết mọi người có khỏe không, em cho chị gửi lời hỏi thăm nhé.
_ Dạ.
. Đúng lúc, Vy đang định quay xe ra về, Dũng từ trong nhà chạy ra.
_ Chị Vy, Chị Vy..... Lâu lắm chị không đến nhà chơi. Vào trong nhà em chơi tí đã, bà nội nhắc chị suốt. Chị vào đi, để em dắt xe cho
Không để cho cô ta từ chối, Dũng lách qua người Hạnh đi về phía Vy, cầm lấy tay lái, dắt xe vào trong sân. Vũ đứng bên định lên tiếng ngăn cản thì Vy đột nhiên lên tiếng.
_ Cảm ơn em. Để chị gọi điện báo hủy hẹn với bạn đã, mọi người vào nhà trước đi.
Vũ khó chịu nhìn Vy, dứt khoát xoay người đi, bỏ mặc mọi người ở phía sau. Dũng ngơ ngác nhìn anh rồi lại nhìn hai người bên cạnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngơ ngơ ngác ngác mà không hiểu vì sao Vũ đột nhiên tức giận.
_ Sao thế nhỉ.
. _ Chị chịu. Hạnh và Vy cùng nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ không biết nhìn.
Cùng mọi người đi vào nhà, Vy khẽ nhếch mép cười, nụ cười độc ác, thâm hiểu đến rùng mình.
Trên bàn ăn, Vũ vừa đặt mông xuống ghế, ngay lập tức Vy cũng nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh, giả bộ bàn việc này việc kia. Trong lòng dù không thích, khó chịu bội phận nhưng Vũ vẫn phải cắn răng đáp qua loa.
Đã lâu không gặp mặt, không khí trong bữa ăn cũng vui vẻ hẳn lên, mỗi người một câu, cười cười nói nói trông vô cùng vui vẻ. Duy chỉ có ai kia, mặt mày khó chịu, ai hỏi thì đáp, ai gọi thì thưa không thì lại cúi mặt chăm chú ăn cơm.
_ Ế, Vũ sao hôm nay ít nói thế. Hay cậu không hoan nghênh mình đến nhà chơi à.
Vy vừa nói vừa nhìn về phía Vũ cười cười..
_ Không có đâu, mình hơi mệt tí.
_Anh mệt à, có cần uống thuốc không để em đi lấy cho anh. Hạnh ở bên ân cần quan tâm.
_ Không sao, anh chỉ hơi khó chịu chút thôi, mọi người cứ ăn đi.
_ Vũ mệt thật à. Giọng Vy ngọt vô cùng, phía dứơi còn khẽ đưa chân cọ cọ nhẹ vào chân Vũ, phía trên thì mặt mũi tươi cười nói chuyện với mọi người.
Anh thoáng giật mình, nét mặt tự nhiên cứng lại, gượng gạo nói.
_Mọi người ăn đi, lâu lắm mới có dịp nhà ta tụ tập đông vui như này, không cần để ý đến con đâu.
Bà nội nghe vậy liền lên tiếng trách móc.
_ Ơ cái thằng này, ăn nói thế à. Thế nào gọi là gia đình, người trong gia đình thì phải biết quan tâm, chăm sóc lẫn nhau. Các cụ chẳng có câu " một con ngựa đau cả đàn bỏ cỏ" còn gì. Cháu mệt tất nhiên mọi người phải quan tâm rồi. Nói không quan tâm là không quan tâm thế nào.
Vũ cười xuề xòa.
_ Bà nội, cháu không có ý đấy. Cháu thấy lâu lâu cả nhà ta mới có buổi tụ tập đông vui thế này, mọi người cứ kệ cháu đi, cháu chỉ là hơi mệt xíu thôi, không vấn đêd gì, ngủ giấc dậy là khỏe ngay ý mà. Mọi người đừng vì cháu mà làm mất vui.
_ Ừ.
Bữa ăn cứ thế chầm chậm qua đi, đối với Vũ mỗi phút, mỗi giây dường như là cả một cực hình, vừa ăn vừa phải thấp thỏm lo âu, không biết có ai nhìn thấy hình động không đứng đắn của Vy không, đôi chân dài miên man của ả cứ thỉnh thoảng khẽ đưa về phía anh miết nhẹ thỉnh thoảng ả còn lớn gan đưa chân lên hẳn phía đùi Vũ mà cạ cạ, ánh mắt núng niếng, gợi tình vô cùng.
Vũ biết nhưng anh không dám nhìn, chỉ đành chăm chú cố gắng ăn xong bữa cơm.
Kết thúc bữa cơm, Vũ mượn cớ có việc cần gọi điện liền xin phép đứng dậy ra ngoài, Vy ở bên thấy Vũ đi cũng liền kiếm cớ đi vệ sinh rồi vội vàng đi theo. Vừa đến chỗ góc khuất, Vũ liền xoay người nắm lấy tay cô ta, lôi thật mạnh ra ngoài vườn
_ Vũ, buông tay mình ra. Cậu làm mình đau quá.
Mặc cô ta nói, Vũ vẫn nắm chặt không buông, càng nắm anh càng dùng lực siết chặt lấy tay ả. Vy đau đớn, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, mặt trắng bệch, cổ tay đỏ ửng cả lên, cánh tay đau đớn như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.
_ Vũ.
Đang đi, anh đột nhiên dừng lại, buông mạnh tay ả ra, theo quán tính, Vy liền bị hất lên phía trước, ả chao đảo rồi ngã phịch xuống đất.
Vy đâu đớn, lồm cồm bò dậy, anh đứng bên không nhưng không đỡ mà còn dùng ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm nhìn cô ta.
_ Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn gì.
_ Mình,..... Vy vừa nói vừa đi tới đưa tay muốn chạm vào người anh, Vũ thấy vậy liền hất mạnh tay cô ta ra.
_ Vy à, chúng ta đều trưởng thành cả rồi, mình là người đã có vợ, mong cậu tự trọng cho. Đêm đó mình say quá nên không tự chủ đựơc bản thân, và mình cũng thực sự không nhớ gì cả, mình mong cậu có thể quên đi.
_ Vũ, cậu nói thế mà nghe đựơc à. Chỉ một câu không nhớ gì mà cậu định phủi bỏ toàn bỏ trách nhiệm với mình ư. Cậu có tin giờ tôi sẽ vào nói mọi chuyện ra cho mọi người trong gia đình cậu biết không, tôi hiểu tính Hạnh, nếu em ấy mà biết cậu làm chuyện đó với tôi, chắc chắn em ấy sẽ bỏ cậu.
_ Cô,.... Giờ cô muốn gì.
_ Vũ, mình yêu cậu mà. Mình không cần gì cả, ngay cả danh phận mình cũng không cần, mìng chỉ cần được ở bên cậu là được rồi, dù với thân phận tình nhân cũng không sao. Chỉ cần cậu chấp nhận ở bên mình, mình nhất định sẽ giữ kín chuyện này.
_ Cô điên thật rồi. Tôi sẽ không bao giờ đồng ý.
_ Cậu,..... Đựơc, tôi sẽ vào nói hết mọi chuyện.
Vy xoay người, bước vào trong, Vũ thấy vậy liền kéo mạnh tay cô ta, đẩy mạnh xuống đất.
_ Cô điên đủ chưa. Tôi nể tình chúng ta là bạn nên không cũng không muốn làm to chuyện. Nếu cô thích cô cứ đi nói thỏa mái tôi cũng không sợ. Cô đừng tưởng tôi không biết buổi tối hôm đó cô đã bỏ gì vào rượu của cô. Cô dám nói cho mọi người biết, tôi dám chắc cô sẽ không có được cuộc sống yên ổn đâu. Chẳng phải cô là người nhà nước sao, cô thử làm dùm beng chuyện này lên, tôi cho cô thân bại danh liệt luôn, dù gì tôi cũng là đàn ông, cùng lắm mọi người nghĩ tôi gặp dịp thì chơi, cuối cùng ai là người thiệt thòi cô nên hiểu rõ. Hãy giữ lại danh dự cũng như tự tôn cuối cùng cho mình đi, đừng để đến lúc bị người khác giẫm bẹp không thể ngẩng đầu len được, rồi chết chìm trong biển nước bọt của người đời.
_ Cậu.....
Vũ cúi người, miệng ghé sát vào tai Vy thì thầm nói.
_ Tôi cho cô cơ hội không có nghĩa là tôi sợ cô. Hôm đó, sau khi tỉnh dậy tôi đã đến bệnh viện nhà thằng Toàn làm xét nghiệm, két quả xét nghiệm cho thấy trong người tôi còn tồn tại ít thuốc kích dục. Cô là người khôn ngoan chắc cô hiểu lời tôi nói chứ. Dù cô có nói ra, Hạnh cùng lắm chỉ giận tôi một chút rồi thôi, còn cô..... Cô hãy tự nghĩ đi.
Vũ nói xong liền bỏ một mạch vào nhà bỏ mặc Vy đang giận tím mắt, hai tay nắm chặt, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm Vũ bứơc đi..
Từ phía sau góc cửa, Dũng từ từ bước ra với nụ cười nửa miệng, ánh mắt sáng ngời lại thấp thoáng nguy hiểm.
Vy nhìn Dũng, ánh mắt có chút sửng sốt. Cô không ngờ cậu lại núp ở đó, như vậy là cậu đã nghe hết mọi chuyện rồi sao. Ánh mắt cô thoáng biến đổi nhìn cậu đầy cảnh giác.
_ Em nghe hết rồi à.
_ Em sẽ giúp chị. Một câu trả lời trực tiếp đầy sự cam đoán, chắc nịch.
Một giao ước đen tối đựơc thành lập. Hai con người, hai mục đích khác nhau nhưng lại có chung một mục tiêu bắt tay nhau liên thủ, lợi dụng lẫn nhau để đạt đựơc mục đích của mình.
Tại cuộc họp.
Trong phòng họp, trên chiếc bàn dài, giám đốc Trần ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên bàn lần lượt được Hạnh và Minh Anh và các thành viên lấp đầy.
Như thường lệ, trong quá trình trao đổi, Hạnh và Minh Anh đều gặp rất nhiều mâu thuẫn, gần như trong cuộc họp nào cả hai cũng cãi nhau nảy lửa mới thôi.
Ngay lúc này đây, cuộc chiến thường niên giữa vị trưởng phòng và giám sát đang diễn ra vô cùng căng thẳng.
_ Giám đốc Trần, tôi nghĩ ý kiến của Hạnh hoàn toàn không khả thi, cách thức quảng cáo đó đã quá xưa cũ, chắc chắn chúng ta sẽ không giành đựơc hợp đồng lần này không nhưng thế còn mất tiền oan.
_ Giám đốc, trước khi đi ra phương án chúng tôi đã xem xét, thu thập thông tin khá kĩ từ phía đối tác rồi, cách thức quảng cáo cũng như mức giá mà ta dự trù bên đối tác có vẻ rất hài lòng.
_ Trưởng phòng nói có vẻ, chứ không phải chăc chắn nhỡ may chúng ta không giành đựơc dự án này thì sao, tiền bỏ ra nhiều như vậy ai sẽ chịu trách nhiệm. Huống hố chúng ta đang trong thời kì đổi mới, công nghệ ., theo như đánh giá từ các dự liệu chún tôi thu đựơc, cách thức của trưởng phòng khá là truyền thống, tốn ké chi phí mà hiệu quả không đựơc cao lắm. Tôi nghĩ chúng ta có thể sư dùng phương tiện điện tử...........
_ Cô đừng có quá đáng. Minh Anh tức giận đập bàn.
_ Đựơc nếu cô chắc chắn mình sẽ có được dự án này trong tay, chúng ta cược đi. Ai thua sẽ phải tự giác nộp đơn xin nghĩ việc.
Giám đốc Trần thấy tình hình có vẻ căng thẳng vội lên tiếng can ngăn.
_ thôi đựơc rồi, có gì bình tĩnh nói. Đều là người một nhà cả, đừng nên căng thẳng quá làm gì.
Minh Anh dường như không hề nghe thấy giám đốc nói gì, cô ta vẫn dương dương tự đắc, nhìn với ánh nhìn đầy thách thức về phía cô.
_ Sao, sợ rồi ạ. Nêu sợ thì cô nhận thua đi rồi làm theo dự án tôi đưa xuống. Tôi sẽ châm trước bỏ qua.
Từ ngày, Minh Anh chuyển xuống đây, ngày nào cũng phải lo đối phó với hàng loạt yêu cầu vô lý của cô ta. Cô cũng mệt mỏi lắm rồi, thôi thì nhân cơ hội này, cược liều một ván, được ăn cả ngã về không. Dù sao cô cũng không sợ, cùng lắm là tìm công ty khác, làm lại từ đầu, cô không tin người có năng lực, kinh nghiệm như mình mà lại không có đất dụng võ.
Hạnh chậm rãi đứng dậy, nhìn thắng vào mắt Minh Anh, dõng dạc nói.
_ Đựơc, chúng ta cược đi. Ai thua sẽ phải nghỉ việc.