Dưới sự chỉ dẫn của Giao, chưa đầy phút sau Hạnh đã có mặt tại nơi hẹn. Đó là một căn nhà nhỏ,nằm khuất sâu trong ngõ, bên ngoài ngôi nhà trông khá cũ kĩ, có vẻ được xây từ khá lâu, Hạnh ấn chuông,từ trong nhà một người con trai dáng người dong dỏng, cao khoảng m, cánh tay xăm kín, đeo kính đen,trông khá là hung tợn bước ra.
_ Cô là Hạnh.
_ Vâng. Hạnh rụt rè trả lời.
_ Đi theo tôi.
Hạnh không đáp chỉ gật đầu rồi im lặng đi theo.
_ Anh Sáu, người đến rồi.
_ Ừ.
Tên đàn em lui ra ngoài, trong phòng lúc này chỉ còn mình Hạnh với anh Sáu, cô lúng túng không biết lên mở lời ra sao mới phải, mất vài giây trấn tĩnh, Hạnh mới cất lời.
_ Anh Saú. Giọng nói nhỏ nhẹ lại mang phần rụt rè.
Anh Sáu cười ha hả, thân thiện đáp.
_ Em là Hạnh đúng không.
_ Dạ. Cô rụt rè đáp.
Dường như anh Sáu cũng cảm nhận được sự rụt rè, e ngại của cô. Anh vui vẻ nói: “ Anh có ăn thịt em đâu mà trông em có vẻ sợ hãi thế. Cứ tự nhiên đi. Người nhà cả mà"
_ Dạ.
_ Uống trà nhé.
_ Vâng. Em xin. Hạnh nhấp một ngụm trà mới cẩn trọng hỏi.
_ Em nghe Giao nói anh bắt được người đó rồi.
_ Ừ. Nó là Chiến, một tên vô công rồi nghề, chuyên cứơp giật, đòi nợ thuê, nhận tiền của người khác để làm việc. Tên tép riu thôi làm sao làm khó được anh. Nó đang ở dưới nhà, em có bình tĩnh uống trà đi, đợi cái Giao nó qua rồi chúng ta xuống một thể.
_ Dạ.
Hai người vừa nhấp được ngụm trà thì Giao cũng đến nơi, gương mặt trắng trẻo thường ngày đỏ bừng lên, mồ hôi nhẽ nhại chảy dọc xuống, vài sợ tóc mái ướt đẫm rũ xuống khuôn mặt, bám lấy lớp da mịm màng. Giao thở hổn hển nói.
_ Xin lỗi hai người, em đến muộn. Tắc đường quá.
Hạnh khẽ cười, nhẹ nhàng đáp.
_ KHông sao.
Giao ngẩn ngơ nhìn Hạnh, bạn cô đây ư. Không phải bình thường mỗi khi cô đến muộn Hạnh sẽ nhảy dựng lên mà la mắng cô một trận không thương tiếc, mắng đến nỗi đêm về trong giấc mơ cô còn mơ thấy bị Hạnh dạy dỗ đến đinh tai nhiếc óc mà giật mình tỉnh dậy.
Thấy Giao ngẩn người ra nhìn mình, Hạnh đưa tay ra trước mắt Giao vẫy vẫy.
_ sao vậy.
Lúc này Giao mới hoàn hồn, cô đáp;
_ Không sao, đi thôi.
_ Ừ. Đi thôi.
Anh Sáu hiên ngang, thong dong bước phía trước, dáng người cao lớn, bước chân sải dài mang phong thái điềm tĩnh, cả người toát lên khí thế của bậc đàn anh, đàn chị. Hạnh lẽo đẽo theo sau trong đầu không ngừng tưởng tượng ra những cảnh đánh đấm, chém giết trong phim, từ nhỏ đến lớn Hạnh chưa từng tiếp xúc với dân anh chị, đây là lần đầu tiên cô được gặp và tiếp xúc với họ ở cự ly gần đến vậy, tuy biết người này sẽ không làm hại mình nhưng trong lòng cô vẫn không kìm được cảm giác sợ hãi, Giao thấy cô bạn thường ngày hay nói nay lại thấy im lặng lạ thường, cô cứ tưởng Hạnh lo lắng về tên kia liền lên tiếng trấn an.
_ Không sao đâu. Lát nữa mày chỉ cần im lặng nhìn anh Sáu xử lý là được. Đảm bảo tên kia ngoan ngoãn nghe lời.
_ Ừ
Hai người nhanh nhẹn dảo bước theo chân anh Sáu. Đi chừng phút, hai người dừng chân ở một nhà kho nhỏ phía sau.
_ Anh Sáu. Hai tên đàn em lên tiếng chào hỏi.
_ Mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cả Giao và Hạnh đều sững sờ nhìn người con trai đang nằm sõng soài dưới đất, trên lưng và bả vai đầy vết bầm tím, một vài chỗ khác trên cơ thể cũng nổi lên vệt đỏ, có vẻ là đã bị đánh khá nhiều, duy chỉ có khuôn mặt đẹp trai, bóng lộn lừa người của hẳn là vẫn nguyên vẹn, không chút xây xát, nếu để hắn mặc quần áo dài, có lẽ sẽ khó mà nhận ra là hắn đang bị thương.
Hạnh hơi rùng mình, Giao ở bên trấn an.
_ KHông sao, vào đi.
Anh Sáu đến trước mặt hắn, đá mạnh vào người, tên kia vẫn nằm bất tỉnh. Anh sáu khẽ cau mày.
_ làm cho nó tỉnh đi.
Anh rút từ trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, anh hít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra, khói thuốc mờ ảo che khuất đi khuôn mặt đầy sương gió, những vết thương, những chiến tích oanh liệt sau bao năm xông pha, lặn lội trên giang hồ của mình, mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa khắp không gian.
Hạnh khẽ ho. Giao nhăn mặt, khó chịu nói.
_ Anh đừng hút nữa. Hạnh không ngửi được mùi thuốc.
Anh Sáu không đáp, trực tiếp vứt điếu thuốc xuống chân, dùng mũi giày di di điếu thuốc, tàn thuốc vương vãi trên sàn nhà. Anh bước tới chỗ Hạnh.
_ Người đây tùy em xử lý.
_ dạ.
Hạnh bước tới chỗ người nọ, lúc này hắn đã tỉnh, vừa nhìn thấy cô hắn đã rối rít xin tha.
_ Xin cô, xin cô tha cho tôi. Tôi thật sự không có ý..là cô ta là cô ta ép tôi. Tôi thực sự không có muốn đâu.
Giao ở bên tức giận đạp cho hắn một phát khiến hắn ngã ngửa ra sau.
_ Mẹ mày, mày nhận tiền của nó làm việc mà giờ mày lại mở miệng ra nói như kiểu mày là người bị hại thế à. Thằng chó chết này, bà đây phải đánh chết mày. Mày có còn là con người nữa không. Phụ nữ mang thai mày cũng không tha, con nuôi của tao mà mày cũng giám hại, bà phải đánh chết mày.
Bên dưới, tiếng van xin của người kia vẫn không ngừng vang lên. Hạnh kéo tay Giao.
_ Đủ rồi. Mình còn có chuyện muốn nói với hắn.
Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, tuy nhiên việc chính sự vẫn quan trọng hơn, Giao hậm hực đá cho hắn một phát rồi qua bên chỗ anh Sáu đứng, im lặng nhìn hạnh giải quyết.
_Anh biết tôi chứ.
_ Tôi biết. Tên kia yếu ớt đáp.
_ Nói đi, tôi có thù oán gì với anh mà anh lại nhẫn tâm giết chết con tôi.
_ Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Là cô Vy thuê tôi xô cô ngã. Tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi. Xin cô, xin cô tha cho tôi, tôi còn bố mẹ già phải chăm sóc nữa, chỉ cần cô tha cho tôi cô muốn tôi làm gì cũng được. Hắn khẩn cầu,giọng nói vô cùng tha thiết, van lơn.
_ anh muốn tôi tha cho anh. Vậy ai tha cho con tôi, lúc anh xô tôi ngã xuống cầu anh có từng nghĩ đến chuyện tha cho đứa con bé nhỏ vẫn còn trong bụng tôi không.
_Tôi biết sai rồi. Tôi biết mình sai rồi.Ngàn vận lần xin lỗi cô. Tôi dập đầu xin lỗi cô.
_ Anh hãy vào tù mà hối cái đi. Chiến nghe thấy chữ “ tù” liền cảm thấy hoảng sợ, có lẽ đối với bất cữ kẻ phạm tôi nào thì những từ nhạy cảm như “ cảnh sát”,, “nhà tù” đều khiến chúng cảm thấy sợ hãi. Hắn run run nhìn cô, có dùng hết sức tàn còn lại, lết người đến bên chân Hạnh, cầu xin:
_ Tôi xin cô, đừng cho tôi vào tù. Tôi không muốn vào tù đâu. Xin cô, chỉ cần cô không kiện, cô muốn tôi làm trâu, làm ngựa, làm gì cũng được.
Hạnh nhìn tên Chiến khúm núm, thảm hại dưới chân thầm khinh bỉ, đúng là loại cặn bã của xã hội, chỉ vì vài đồng tiền dơ bẩn mà chuyện xấu nào cũng dám làm. Thật đáng khinh.
Cô lạnh giọng nói.
_ Trâu,ngựa, bò bê nhà tôi nhiều lắm. Nhà tôi có hẳn một trang trại nuôi mấy trăm con cơ. Không cần anh phải khổ cực làm thân trâu ngựa đâu. Mới cả nuôi mấy con vật kia nó còn giúp tôi kiếm tiền chứ nuôi anh chỉ khiến tôi tội mất tiền. Tôi nghĩ anh ở tù sẽ tốt hơn nhiều.
_ Không, tôi không muốn vào tù đâu.
Tôi dập đầu xin cô, tôi lạy cô, tôi van xin cô....
Nhìn hắn van xin, quỳ lạy thảm thiết dưới chân, cô lạnh lùng đá hắn một phát rồi nghiêm giọng đáp:
_ Muốn tôi tha cho anh cũng được. Tuy nhiên tôi có một điều kiện.
Chiến nghe thấy được tha, rối rít cảm ơn.
_ Chỉ cần không đưa tôi vào tù, cô muốn tôi làm gì cũng được.
_ Được.
Hạnh cười thầm, quả nhiên là một tay gà mờ dễ dụ, ngoài là mãnh hổ mà gan thì như thỏ đế, cô mới dọa có xíu mà đã sợ muốn són ra quần luôn rồi.
Rời khỏi nhà kho, để cảm ơn anh Sáu, cô gửi tặng anh một phong bì tiền mời anh em uống nước cũng coi như lời cảm ơn của cô đối với mọi người. Nào ngờ cô vừa đưa tiền ra, anh Sáu đã đổi sắc mặt quát.
_ Tôi giúp cô không phải vì tiền.
_ cất ngay đi.
Giao ở bên cạnh cũng giật mình, biết tính ánh Sáu cô vội vàng dúi lại phong bì vào túi Hạnh. Rồi cười xuề giải tỏa bầu không khí căng thẳng..
_Cất mau không anh ý giận bây giờ.
Lăn lội làm ăn bên ngoài bao nhiêu năm, Hạnh cũng không phải là kẻ ngu, nhìn sắc mặt sa sầm của anh Sáu cô cũng ý thức đựơc hành động vừa rồi khiến anh không vui.
_Anh đừng hiểu lầm. Em chỉ muốn mời các anh uống nước cảm ơn thôi chứ không hề có ý gì cả. Anh xem trưa hè nóng nực thế này các anh cũng vất vả nhiều.
Anh Sáu không đáp, mặt mày cau có.
_ Thôi mà anh, cái Hạnh nó mới chưa hiểu tính anh. Anh thông cảm cho nó đi, anh dọa nó sợ rồi nè. Mới cả nó cũng không có ý gì đâu, nó cũng chỉ là muốn mời mọi người uống nước thôi mà. Hạ hỏa, hạ hỏa. Anh mà còn giận nữa là khói bốc nghi ngút trên đầu luôn bây giờ.
Anh Sáu hừ lạnh rồi xoay người vào trong, Hạnh ngơ ngác nhìn anh bỏ đi. Giao đứng bên huých nhẹ tay cô.
_ Không sao đâu. Đi thôi, dẫn thằng ôn vật này đi vạch mặt con ôn thần kia. Đàng điếm mà còn tỏ vẻ thanh cao. Hôm nay bà cào rách mặt mày luôn.
_ ừ. Đi thôi.
King... Kong.
Hạnh ấn chuông, từ trong nhà Dũng bước ra.
_ Chị dâu.
_ Ừ. Hôm nay chú đựơc nghỉ à.
_ Không. Nay em làm ca hai. Chốc mới đi. Đây là..
_ Bạn chị. Vào nhà đi.
_ Vâng.
Dũng mở toang hai cánh cổng, Giao và Hạnh dắt xe đi vào, Chiến lững thững theo sau.
Chẳng biết có trùng hợp hay không mà rui rủi thế nào, Hạnh vừa bước vào cửa liền đụng ngay mặt người không muốn gặp.
_ Ồ, Hạnh sang chơi à. Vào nhà đi. Vy tươi cười, niềm nở ra dáng đúng một người chủ nhà.
_Nhà Hạnh mà chị. Chị không cần mời hộ bạn đấy đâu. Giao tức giận nói móc Vy.
Lời nói của Giao khiến Vy uất nghẹn, ả câm nín không nói, cừơi gượng gào. Vừa hay lại thu hút được sự ý của Vy. Ả dời tầm mắt về phía Giao, trong ánh mắt chợt hiện lên tia hoảng hốt.
Vy hoảng hốt, hai chân run run, mắt mở to, trợn chừng nhìn chằm chằm vào người phía sau Hạnh, lắp bắp không nói lên lời.