Cơn nóng rát từ má truyền đến, cảm giác tê dần dần truyền lên bộ não.Vy đau đớn, loạng choạng ngã xuống sàn,ả cúi mặt khóe miệng hiện ra ý cười, đáy mặt tràn đầy tia đắc ý, chưa đầy s sau, ả lập tức ngước mắt lên yếu ớt nhìn Hạnh với ánh mắt bi thương, thống khổ.
_Vy, con có sao không.
Bà nội chạy đến đẩy cô về phía sau. Cùng lúc đó, bà Lệ từ phía sau nhẹ nhàng tiến đến vỗ vỗ vai cô, tỏ ý không sao đâu, con đừng lo, có mẹ ở đây rồi.
_ Hạnh, con làm cái trò gì thế hả, con có biết cái Vy nó đang mang thai không.
_ Nội, con..
_ Nội, không phải lỗi của Hạnh đâu, là do con bất cẩn nên ngã thôi. Nội đừng trách em ấy.
_ Con đừng có bao che cho nó, nội ở phía sau thấy hết rồi. Rõ ràng là nó cố ý tát con rồi đẩy con ngã. Con yên tâm, nội nhất định đòi lại công bằng cho con.
_ Hạnh, bà không ngờ con là hạng người như vậy đó. Ngay cả phụ nữ mang thai con cũng không tha, con đẩy thế nhỡ may Vy nó xảy ra chuyện gì thì sao. Con thật khiến bà thất vọng. Thật uổng công lúc trước bà luôn thương yêu con.
_ Bà, con chỉ là....
_ Con đừng có nội gì cả, bà với mẹ con ở phía sau thấy hết cả rồi.
_ Nội, tại sao nội không nghe con nói, dù chỉ là một câu thôi nội cũng không thèm nghe mà đã vội vàng định tội con là sao. Chẳng lẽ trong lòng nội con thật sự là người xấu xa đến vậy ư. Nội chỉ chăm chăm vào những gì nội thấy, nhưng nội có bao giờ nghĩ rằng những điều nội thấy chưa chắc đã là sự thật không. Nội có biết cô ta đã nói gì với con không, nội có quan tâm cô ta xúc phạm con ra sao không.
_ Đựơc rồi. Vậy chị nói đi, sự thật thế nào.
Vy vội vàng xen vào.
_ Nội, nội đừng giận mà, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Chẳng qua là Hạnh nghĩ tối qua con xúi nội gọi Vũ sang đây nên em ấy mới tức giận vậy thôi. Điều này cũng dễ hiểu mà, con cũng không trách Hạnh đâu. Nội đừng giận nữa.
Đằng sau, Vũ và ông Đức nghe thấy tiếng ồn ào cũng đã thức giấc.
_ Mẹ, có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào vậy.
_ anh hỏi con dâu ngoan của anh kia kìa, trước mặt mọi người thì tỏ vẻ rộng lượng, cao thượng chấp nhận mẹ con cái Vy sau lưng lại ngấm ngầm giở trò. Lần trước là cho người đến cơ quan cái Vy phá khiến nó bị đuổi việc, bây giờ lại nhân lúc không có ai thì đánh đập, xô ngã con bé.
_ bà, vợ con không phải như thế. Bà không có chứng cứ đừng có vu oan vợ con.
_ Anh muốn chứng cứ chứ gì. Vy con nói đi.
_ Bà. Vy ngập ngừng.
_ Con cứ nói đi, không phải sợ, có nội làm chủ cho con. Lần trước nội nể mặt Vy với Dũng với cả lúc đó nội chỉ nghĩ con nhất thời kích động, làm việc theo cảm tính nên không so đo với con nhưng lần này con quá lắm rồi. Nội là nội hết chịu nổi rồi đó.
_ Nội, nội nói gì vậy. Con đâu có làm gì Vy đâu.
_ Đúng đó mẹ. Mẹ đừng nghe người ta nói linh tinh rồi đổ oan cho con bé.
_ Vốn dĩ mẹ cũng không định nói đâu bởi mẹ đã hứa với cái Vy rồi. Nhưng nhìn cái Hạnh càng ngày càng quá đáng mẹ không thể nhịn đựơc nữa.
_Bà.
_ Yên tâm đi. Không sao đâu.
_ Vũ này, con có biết vì vợ con mà thời gian qua cái Vy nó phải sống khổ sở thế nào không. Vì vợ con mà cái Vy nó phải xin thôi việc ở cơ quan, bụng mang dạ chửa mà cũng không có chỗ ở hẳn hoi, phải sông tạm, sống bợ ở khu nhà trọ tồi tàn cho sinh viên. Cũng may là bà và thằng Dũng vô tình biết được chứ không thì không biết mẹ con nó phải sống khổ sở ra sao nữa.
_Nội, nội nói gì vậy. Con đâu có làm gì chị Vy đâu.
_ Con không làm gì thì ai làm, chẳng lẽ người ta rảnh rỗi không biết làm gì rồi đến cơ quán cái Vy đánh ghen, lột đồ nó ra rồi giá họa cho con à, nếu không phải con chẳng lẽ lại có người ăn lo dững mơ, thích lo chuyện bao đồng, đêm hôm khuya khoắt, rình người ta ngủ rồi phun sơn chửi khắp tường nhà con bé, sáng ra thì ném mắm tôm, chuột chết vào khu ở chung rồi chửi bới ôm sòm khắp xóm khiến ông bà chủ tức giận đuổi con bé đi.
_ Nội, những việc này không phải do con làm.
_ Đúng đó nội, vợ con, con hiểu tính của Hạnh hơn ai hết. Một khi không thích cái gì là Hạnh thái độ ra mặt luôn chứ không bao giờ cô ấy làm mấy cái chuyện hạ lưu, bỉ ổi, ném đá giấu tay như vậy, thủ đoạn bỉ ổi này chỉ phù hợp với mấy người lòng dạ dộc, ác, ích kỉ hay toan tính thôi. Vũ nói mà cứ nhìn chằm chằm vào Vy, như thể muốn nói” Tôi nói cô đó, tôi nói cô đó, đồ mặt dày, đồ không có liêm sỉ”
_ Không phải vợ con thì là ai. Con nói cho nội nghe, còn ai rảnh rỗi làm mấy cho như vậy, chẳng lẽ là cái Vy nó tự bày ra chắc.
_ Vâng, đúng rồi đó nội. Vũ thản nhiên đáp.
_ Con, con ăn nói như vậy mà nghe được à. Dù gì cái Vy nó cũng vì con mới phải chịu bao uất ức, con không yêu nó thích nên quan tâm mẹ con nó một chút chứ.
_ Con nói rồi, con không thích. Ai thích thì tự đi mà chăm, mà chắc gì đứa bé đã phải là con của con mà con phải chăm.
_ Vũ, cậu đừng có quá đáng.Cậu sỉ nhục mình sao cũng được nhưng mình không cho phép cậu tổn thương đến đứa bé trong bụng. Đứa trẻ là vô tội.
_ Ở đây đến lượt cô nói chuyện à. Gia đình tôi đang bàn luận, người ngoài miễn ý kiến.
_ Cậu….VY tức nghẹn họng.
_ Loạn, loạn thật rồi. Con với cháu, một thằng thì suốt ngày lông bông không thấy ở nhà, một thằng ở nhà thì cứ cãi bà chem chẻm, chem chẻm thế này. Thế này mà lúc nào cũng sống thọ, sống thọ, tôi mà sống thọ được tôi cũng thấy lạ. Nội đưa tay đấm đấm vào ngực.
_Mẹ đừng nóng giận mà hại sức khỏe. Để con đỡ mẹ lên nhà ngồi.
_ Thôi khỏi, tôi tự đi được. Anh cứ quản tốt con trai, con dâu anh đi là tôi khỏe ngay.
_ Bà, để con đỡ bà nha.
_ Ừ.
Nội đi qua, Hạnh vươn tay ra đỡ liền bị nội gạt phắt đi. Hạnh chưng hửng, bối rối đứng bất động nhìn bóng bà khuất dần.
_ Kệ bà đi em.
_ Đúng đó con, bà già rồi, lỗ tai cũng yếu, ai nói gì cũng tin là thật con đừng để bụng. Bố và mẹ đều tin tưởng con, bố tin chắc chắn những việc đó không phải con làm.
Hạnh ngước mắt lên nhìn ông Đức rồi lướt sang bà Lệ, ánh mắt cô bất giác chạm phải ánh mắt kiên định, đầy tin tưởng của bố mẹ chồng, cảm giác buồn tủi, nỗi bất an, trống rỗng trong lòng bỗng chốc biến thành vệt sáng tan biến vào hư không.
_Bố mẹ tin con thật ạ.
_ Đức bé ngốc này, bố mẹ chẳng tin con thì tin ai. Đừơng đường là trưởng phòng PR con đâu có ngốc đến nỗi trả thù cũng phải khoa trương, khua chiêng đánh trống, reo hò tên mình lên như thế. Chẳng khác nào đi nói với cả thiên hạ rằng, là tôi đây, những việc này chính là do tôi làm.
_ Bố, mẹ. Hạnh cảm động ôm chầm lấy hai người.
_ Thôi nào, con mà khóc nữa, người ngoài nhìn vào không biết lại tưởng bố mẹ đang mượn uy quyền mà bắt nạt con thì chết.
_ Dạ. Hạnh bật cười lau nước mắt.
Bữa ăn vẫn bình lặng trôi qua, mọi chuyện sẽ không có gì nếu trong lúc dọn dẹp Vy không cố tình đưa chân ra ngáng khiến Hạnh ngã sấp mặt, tiếng mâm rơi loảng xoảng, tiếng bát đũa vỡ choang, choang.
Trên sàn những mảnh sứ vỡ nhọn hoắt nằm ngổn ngang, Hạnh nằm soãng soài trên mặt đất, một vệt máu đỏ tươi chảy dài trên cánh tay trắng ngần.
MỌi người hốt hoảng xúm lại.
_ Hạnh, con/em không sao chứ.
Hạnh đau đớn lắc đầu, hai hàm răng cắn chặt lại.Nhìn Hạnh cố gắng kiềm nén cơn đau, Vũ tức giận quát ầm lên..
_ Là cô có tình đúng không. Hạnh bị thương cô hài lòng rồi chứ. Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn tiếp tục giở trò làm thương tổn Hạnh thì đừng trách tôi, dù là phụ nữ tôi cũng đánh.
_ Vũ, con nói gì vậy. Chỉ là vô ý thôi mà. Vy nó cũng đau có muốn.
_ Nội, con nhịn nội như vậy là quá đủ rồi.
Hạnh đnag được bà Lệ băng bó thấy anh sửng cồ nên như vậy cũng sợ lắm, cô sợ anh trong lúc nóng giận không kiềm chế được sẽ nói ra những điều không hay. Làm rạn nứt mối quan hệ giữa hai bà cháu.
_ Vũ, bình tĩnh đi con. Ong Đức kéo người Vũ xuống lấy tay bịt miệng anh lại. Vũ vẫn vùng vằng giãy ra, miệng hướng về phía nói định nói gì đó. Lời nói đến miệng rồi lại bị ép dồn xuống dưới khiến chiếc bụng sáu múi cường tráng của anh nay lại phập phồng lấp lo dưới chiếc áo phông trắng trông như phụ nữ mang thai.
Mẹ, mau lên đi mẹ.
Chưa để bà Lệ quấn xong, Hạnh đã nhanh tay cầm lấy cuộn băng trên tay mẹ, nhanh nhẹn quấn vài vòng tạm bợ rồi chạy về phía Vũ.
_ Vũ, anh đừng vậy mà em không sao.
_Em không sao nhưng anh thì có anh nhìn mà anh thấy tức. Rõ ràng là cô ta cố ý.
_ Vũ,, bình tĩnh đi con. Con đang mất kiểm soát đó.
_ Con đang rất bình tĩnh, chưa bao giờ con thấy mình bình tĩnh như lúc này cả. Mẹ cứ kệ con để con nói. Hôm nay con nhất định phải nói ra hết.
_ Được, con nói đi. Bà xin rửa tai lắng nghe.
Nhìn thái độ giận dữ, lời nói hùng hồn, mạnh mẽ của anh với nội. Dù biết anh làm như vậy là sai, là không nên nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại len lói một tia vui sướng.
_ Thôi, chúng ta về đi. Đi mà. Nội anh Vũ vì quá lo cho con nên mất kiểm soát nói năng lung tung nội đừng để ý.
_ chào nội con chào bố, mẹ, vợ chồng con xin phép ra vể.
_ Ừ. Hai đứa về cẩn thận nhé.
Như sợ anh không đi, ông Đức mới bà Lệ còn phải lấy tay đẩy đẩy anh ra cửa.
Có vẻ như Vũ còn giận, anh chỉ lạnh nhạt chào bà với bố mẹ rồi ra xe. Bà nội thấy thái độ của Vũ như vậy thì giận lắm.
Kể từ trận cãi vã đó, Hạnh cũng hạn chế lui tới nhà hơn, chỉ khi có việc gì cần thiết vợ chồng cô mới cùng nhau sang. Mà có sang thì hai người cũng chỉ ở có một lát rồi vội vàng đi về. Nhiều lúc nhìn mẹ lủi thủi một mình cô cũng thương lắm, muốn bảo anh ở lại thêm chút nữa nhưng lần nào anh cũng không chịu, hết viện cớ nọ, cớ kia lôi cô ra về. Có lần cô hỏi anh có giận bà không. Anh không đáp chỉ xoay người vào trong, im lặng một hồi lâu anh mới đáp "Anh không giận"
_ Vậy sao anh không chịu sang thăm bà. Lần nào sang cũng toàn lúc bà không có nhà.
_Anh muốn cho bà thời gian suy xét kĩ mọi việc. Gặp nhau rồi lại cãi nhau thì thà không gặp còn hơn.
Tại quán cafe,Hạnh ngồi chăm chú xem từng bức ảnh mà anh Minh đã chụp đựơc khi theo dõi.
_Thời gian qua, cô Vy gặp gỡ qua lại với hai người này nhiều nhất.
Hạnh gật đầu. Là Dũng và bà nội. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Cô xem xét các tấm ảnh một lượt, hầu hếy đều là ảnh Vy đi ăn, đi chơi, đi gặp gỡ Dũng và bà nội, tất cả đều không có vấn đề gì. Cô chán nản đặt tấm ảnh trên tay xuống.
_Anh có phát hiện ra điều gì khả nghi không.
Anh Minh lắc đầu.
Hạnh thở dài, cầm ống hút khuấy khuấy cốc nước trên bàn. Chợt tầm mắt cô dừng lại ở một tấm ảnh. Linh tính mách bảo, Hạnh cầm tấm ảnh lên xem. Trên ảnh Vy mặc một bộ đồ kín, mặt bịt khẩu trang và đeo kính kín mít, cả khuôn mặt đều không lộ ra ngòai, bên cạnh là một người con trai, thân hình hơi gầy, cởi trần, trên người có xăm một hình xăm đại bàng trông vô cùng dữ tợn.
Tấm ảnh trông khá là bình thường, không có gì nổi bật nhưng không hiểu sao cô lại có linh cảm tấm ảnh này sẽ đem lại cho mình một manh mối cực kì quan trọng.
Và quả đúng như cô linh cảm? Nhờ có tấm ảnh này mà tấm màn giả dối đang dần đựơc cô vén lên, con đường đi tới sự thật cũng dần được rút ngắn.
_ Tấm ảnh này, anh có còn file gốc không. Em muốn xem.
_ Còn, đây ở trong máy này hết.
Minh lục túi, rút ra chiếc máy ảnh, anh loay hoay tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng tìm được tấm ảnh đó.
_ Đây rồi. Minh reo lên
Anh đưa tay, phóng to tấm ảnh lên
Hạnh chăm chú nhìn vào người con trai trong ảnh. Người này?