Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Hạnh vẫn cố gắng đối xử với nội như bình thường. Kết thúc bữa ăn, q làm gì thì làm đâu. Hạnh đi lên phòng, ma xui quỷ khiến thể nào trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng điên rồ. Chỉ nghĩ đến điều đó cũng đủ khiến bản thân kích thích mà vui mừng.
Cô lên phòng, nhanh chóng thay quần áo. Hạnh mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với chiếc quần bó rách nhìn khá là năng động, trẻ trung.
Lái xe rời khỏi nhà, Hạnh nhanh chóng đến bệnh viện trực tiếp nên phòng bệnh Vy nằm.
Vốn dĩ cô cũng không muốn đến bệnh viện nhưng không hiểu sao trong lúc thơ thẩn một mình ở nhà, cô lại ngồi ngẫm nghĩ lại sự việc đã xảy ra nhằm cân bằng lại cảm xúc, rui rủi sao mà trong quá trình xâu chuỗi lại mọi việc, cô liền cảm thấy có gì đó không đúng. Linh tính mách bảo việc Vy nằm viện có gì đó không ổn, cô liền lấy điện thoại gọi ngay cho thám tử lúc trước cô thuê theo dõi Vy. Ngay sau khi nghe thám tử trần thuật lại thói quen sinh hoạt, ăn uống hoàn toàn khỏe mạnh của cô ta, nghi ngờ trong cô lại càng trở nên chắc chắn.
Nghĩ đến việc sáng nào cô ta cũng siêng năng dậy đi tập thể dục rồi trước ngày nhập viện cô ta còn một mình đi nhà hàng ăn một lúc hai cân tôm hùm với bao nhiêu đồ hải sản khác, cô liền cảm thấy việc cô ta đột nhiên ngất xỉu trước mặt Dũng hoàn toàn không hợp lý tí nào. Trực giác mãnh liệt mách bảo cho cô biết chắc chắn ả ta đang giở trò.
Thời gian qua do có quá nhiều việc xảy ra nên Hạnh cũng quên bẵng đi việc mình có thuê thám tử. Thực ra cũng có lần anh Minh gọi điện cho cô thông báo thông tin mà anh có đựơc nhưng không may sao, lúc anh nói lại toàn đúng lúc cô gặp chuyện không may, chẳng hạn như lần cô bị sảy thai, rồi lần cô phát hiện sự thật về Huyền…. Những lúc rối ren như vậy, cô cũng đâu còn tâm trí nào mà suy nghĩ tới Vy cơ chứ. Mãi đến sau này, khi nghĩ lại những việc đã xảy ra Hạnh mới cảm thấy bản thân thật bẩn cẩn và đáng trách, giá như, giá như lúc đây cô tinh ý hơn, chịu để ý hơn, sớm ngày phát hiện ra mưu đồ của Vy thì có lẽ cả cô và Vũ cũng không phải rời xa nhau trong đau đớn, dằn vặt.
Lên đến phòng bệnh, Hạnh không vào phòng, cô lặng lẽ chọn một góc khuất phía sau cửa, len lén quan sát. Qua lớp cửa kính trong suốt, cô để ý thấy bác sĩ đang dặn dò gì đó, bên cạnh bố mẹ chồng đang chăm chú lắng nghe, bà nội thì ra sức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Bác sĩ sau khi thăm khám cho Vy xong liền rời phòng. Hạnh thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
_ Bác sĩ.
_ CÔ gọi tôi à. Bác sĩ Học quay lại hỏi cô.
_ Vâng. Em có chuyện muốn hỏi bác sĩ xíu. Chả lẽ chị gái nằm trong kia là chị em, em muốn hỏi thăm xem tình hình của chị ấy sao rồi.
_ Chị em. Bác sĩ Học đẩy đẩy gọng kính, đưa mắt nhìn về phía cô tỏ vẻ nghi ngờ.
Sợ bản thân bị bại lộ, Hạnh liền nhanh chóng ứng biến.
_ Đúng vậy ạ. Chả là hôm trước hai chị em có cãi nhau, chị ấy tức giận đến nỗi không thèm nhìn mặt em, ngay cả việc bản thân bị ốm phải nhập viện cũng không thèm nói với em một câu. Cũng may lúc nãy em có gặp bác trai, bác ý có nói thì em cũng mới biết. Nhìn chị nằm đó, trong lòng em xót lắm, chỉ muốn lao vào mà hỏi thăm tình hình của chị thôi. Nhưng anh cũng biết đó, chị ý đang mang thai, em nào có dám kích động. Bác sĩ, em xin anh hãy nói cho em biết chị ý thế nào rồi đi. Giọng Hạnh có vẻ lạc đi, khuôn mặt méo mó trông đáng thương đến tội.
Trước thái độ chân thành, “tình chị em cảm động trời xanh” của cô, trái tim mong manh dễ vỡ của vị bác sĩ trẻ nào đó cũng nhanh chóng bị cô hạ gục. Bác sĩ Học không hề do dự, lập tức chia se hết thông tin về bệnh tình của VY.
_ Sức khỏe của chị cô không được tốt lắm, nhịp tim thai nhi cũng khá yếu, cần hạn chế đi lại, ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng. Và điều quan trọng hơn là bệnh nhân phải lạc quan, tinh thần thoải mái không tự tạo áp lực cho bản thân thì may ra đứa bé mới có thể bình an mà chào đời.
_ Thiếu dinh dưỡng sao. LÀm sao có chuyện đó được, ngày nào chị ý cũng ăn toàn đồ dinh dưỡng mà. Nào tôm nào cá, con nào con đấy cũng to đùng, hôm trước một mình chị ý còn ăn hết kg tôm hùm cơ mà. Bác sĩ có nhầm lẫn gì không.
_ Kết quả xét nghiệm của bệnh viện sao có thể nhầm được. Ăn nhiều không có nghĩ là đủ chất. Phụ nữ mang thai cần chú ý ăn uống với đủ món đủ chất dinh dưỡng để cho em bé phát triển chứ không phải thích ăn gì rồi ăn nấy, ăn nhiều quá một thứ cũng không tốt, ngược lại còn gây ra thừa chất. Người nhà cũng nên chú ý, không nên cho bệnh nhân ăn nhiều đồ hải sản như vậy mà nên cân bằng dinh dưỡng như thế mới tốt.
_ Vâng. Cảm ơn bác sĩ. Cô máy móc trả lời.
Hạnh quay lại phòng bệnh, qua ô cửa kính, cô đưa mắt nhìn vào trong, Vy nằm an ổn trong giường bệnh, hơi thở đều đều, khuôn mặt cũng hồng hào hơn so với hôm qua, bên cạnh bà và bố mẹ chồng cô đang nói nhỏ chuyện gì đó. Dù không nghe rõ những qua thái độ nhăn mặt, trau mày của bố chồng, rồi dáng vẻ trầm ngâm, im lặng của mẹ chồng cô có thể đoán được là điều bà nội đang nói khiến cả hai không hề vui chút nào.
Quan sát Vy một lượt nữa, sau khi dám chắc Vy không giả bộ, Hạnh lẳng lặng ra về,.
Cô thầm nhủ bản thân đã quá đa nghi, bác sĩ người ta cũng nói vậy rồi, cô cũng chẳng còn cớ gì mà nghi ngờ nữa. Có lẽ cô ta bị heo nhập rồi nên mới ăn nhiều như vậy.
Hạnh không hề biết rằng suy đoán của cô hoàn toàn không hề sai, chỉ có điều việc cô hỏi trực tiếp bác sĩ điều trị là hoàn toàn sai. Hoặc cũng có thể đối với một người từng chứng kiến bác sĩ giành giật mạng sống cho bố mình khỏi tay tử thần như cô thì nghề bác sĩ là một nghề cao quý, đáng trân trọng. Cô đâu thể nào ngờ rằng một người khác trên mình chiếc áo blouse trắng như thiên sứ chốn nhân gian, một người mà người đựơc mọi người ví von như "từ mẫu" lại có thể bán rẻ lương tâm, nhận tiền của người ta mà làm giả hồ sơ bệnh án, tiếp tay cho kẻ ác.
Lang thang trên hành lang bệnh viên, cô chợt nghe thấy đâu đó vang lại tiếng khóc, tiếng gào của một người phụ nữ, tiếng khóc nghe sao mà ai oán, thê lương. Cô càng bước về phía trước tiếng khóc càng rõ mồm một, vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng cộng thêm bản thân đang ở bệnh viện, những chuyện như gào thét, khóc lóc được xem quá đỗi bình thường. Cô cũng chẳng có hơi sức đâu mà để ý, Hạnh vẫn bình thản bước qua, đi được vài bước đôi chân cô bỗng khững lại.
Từ trong phòng truyền ra tiếng khóc, tiếng hét của một người phụ nữ hay nói đúng hơn là một người mẹ mất con.
“ Con của em…..Mẹ ơi, con của con vẫn còn sống đúng không mẹ..là họ nói dối. Con của tôi vẫn ở đây mà, sáng nay tôi vẫn còn cảm nhận thấy nó đạp cơ mà….Trả con cho tôi………Cút đi, cút đi”
Qua cánh cửa phòng khép hờ, Hạnh đưa mặt nhìn vào bên trong, bên giường cô gái với mái tóc rối bù xù đang gục đầu vào lòng mẹ khóc nức nở, bên cạnh là người mẹ già với gương mặt khắc khổ, khóe mắt đỏ au, những nếp nhắn trên khuôn mặt xô lại theo từng tiếng nấc. Người mẹ già hiền từ đó vẫn cố gắng nén đi đau thương, ôm chặt lấy con gái nhỏ vào lòng mà an ủi.
Chứng kiến cảnh tượng trứơc mắt, trong đầu cô lại chợt hiện ra những hình ảnh đau đớn, khổ sở của mình trước đâu, những giấc mơ, những cơn ác mộng, tiếng gọi thân quen của đứa nhỏ trong mơ.
Sống mũi cô cay cay, một giọt nước mắt chảy dài xuống gò má. Cô lau nước mắt, bước thật nhanh ra phía nhà xe.
Bầu trời xanh cao vời vơi, từng đàn chim nối đuôi nhau chao đảo trên khoảng trời bình yên. Hạnh ngước mắt nhìn nên những áng mây trắng trôi bồng bềnh, trái tim đau đến thắt lên, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười thật tươi.
“ NỘi, cháu thành toàn cho người”
Đêm khuya, Hạnh cuộn người nằm dựa vào ngực Vũ. Đôi tay mềm mại khẽ di chuyển xung quanh vòm ngực rắn chắc của anh, cô thủ thỉ.
_ Anh Vũ, sáng nay bà nội có nói với em về việc đón VY về anh nghĩ sao.
_ Đón Vy, không phải việc này anh đã nói rõ với bà rồi sao. Em không cần phải lo, cứ để đó, để mai anh xuống nói rõ với bà. Anh không bao giờ chấp nhận cho cô ta về đây ở.
_ Em thấy để nội đón cô ta về đây cũng được.
_ EM có bị sao không đấy.
_ Em nói thật đó. Hôm nay lúc đi viện thăm Vy em vô tình gặp phải một người phụ nữ vừa mất con nhìn cô ấy đau đớn, gào thét em lại nhớ đến con của mình. EM từng mất con nên em hiểu cảm giác ấy nó đau lắm, nó như một cây kim len lỏi, ẩn sâu vào trong trái tim, để rồi khi ai đó vô tình chạm vào vết thương, cây kim đó sẽ không do dự mà xông lên xé rách vết thương khiến nỗi đau đớn lại một lần nữa trỗi dậy. Em cũng có nói chuyện với bác sĩ điều trị rồi, tình hình sức khỏe của mẹ con chị Vy không được khả quan lắm, chị Vy lại lần đầu mang thai, không có ai bên cạnh cũng không ổn cho lắm. Chưa kể chị ý ở có một mình, đêm hôm nhỡ may xảy ra chuyện gì đó bất trắc chẳng phải chúng ta sẽ hối hận cả đời sao.
_ Cô ta thì có chuyện gì. Anh thấy là em có chuyện thì có. Ngủ đi, mai anh đưa em đi viện khám.
_Ơ, sao tự nhiên lại bảo em đi khám. em có bị sao đâu mà khám.
_ EM không bị sao mà lại nghĩ đến chuyện rước tình nhân của chồng về. Em ra ngoài kia hỏi xem thiên hạ người ta nói em cao thượng hay nói em bị điên. Anh dám chắc % là người ta bảo em có bệnh đó.
_ Em chưa nói xong mà. Anh đừng có nhảy vào họng em nữa được không. Em vẫn còn giận anh đó, anh cứ liệu hồn.
_ Được, được. Bây giờ em là lớn nhất. Em nói tiếp đi.
_ Em tính đón Vy về thì vợ chồng mình ra ở riêng. Cho nội với bố mẹ chăm VY. Sau sinh đứa bé ra thì tính tiếp. Anh thấy có được không.
_ Tùy em. Em cảm thấy thoải mái là được. Còn anh chỉ cần tránh xa con quỷ đó ra là anh thấy Ok lắm rồi. EM đi đâu anh đi đấy. Vợ là nhà của anh mà.
_ Vâng. Vậy mình quyết vậy nhé. Mai em đi xem nhà, có gì tối mai anh lựa lời nói chuyện với nội và bố mẹ.
_ Ừ, em tìm nhà nào mà chuyển luôn tới ở trong ngày mai thì càng tốt.
_ Gấp vậy sao.
_ Gấp chứ, ngày mai cái Vy nó được ra viện rồi. Đi nhanh còn kịp chứ nhìn thấy mặt nó là anh đã thấy ghét rồi. Bạn bè mất dạy.
_ Vâng. Để mai em đi xem.
_ Ừ.
Sáng ngày hôm sau, trong bữa ăn, nội vừa ăn vừa không ngừng nói bóng gió về việc muốn đón Vy. Trên bàn ăn, ai nấy đều chăm chú vào bữa ăn, không ai đáp. Mãi đến khi ăn xong, Vũ mới buông bát đũa xuống nói:
_ Thưa bà, thưa bố con có chuyện muốn thưa.
_Chuyện gì mà trông con có vẻ nghiêm túc thế.
_ Dạ. Con muốn thưa về chuyện đón Vy về.
Bà nội nghe đón Vy, cứ tưởng Hạnh đã thông suốt khuyên nhủ Vũ đón Vy về, bà vui mừng ra mặt đáp.
_Ừ. Con nói đi.
_ Con với Hạnh đã bàn với nhau kĩ rồi. Vy đang mang thai, sức khỏe lại không tốt, ở ngoài một mình cũng không tiện nên việc nội muốn đón Vy về chăm sóc bọn con không có ý kiến.
_ Ừ, đúng rồi. Con nghĩ đựơc như vậy là tốt.
_ Tuy nhiên...
_ Lại sao nữa.
_ Tuy nhiên, sau khi đón Vy về, con xin phép bà và bố cho vợ chồng con chuyển ra ngoài sống.
_ sao lại phải ra ngoài sống, nhà cao cửa rộng không muốn lại muốn chui rúc ra ngoài chịu khổ là sao. Nội là nội không đồng ý.
_ Không ra ngoài ở nội muốn vợ con phải sống sao. Nội nghĩ ngày ngày nhìn người tình của chồng mình ôm bụng bầu lượn lờ trước mặt, Hạnh liệu có vui đựơc không. Lại chưa kể đến con người cô ta độc ác, gian xảo nhỡ cô ta làm gì hại Hạnh thì làm sao. Vợ con có chuyện gì ai chịu trách nhiệm.
_ Con cứ khéo lo. Vợ con lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà sợ người khác hại. Bà thấy vợ con tha hại người khác thì đúng hơn đó. Ngoài miệng thì đồng ý cho Vy về ở cùng trong lòng lại ngấm ngầm, thủ thỉ lôi kéo con ra ở riêng, chia cắt gia đình chúng ta.
_ Nội, nội nói gì vậy.
Ông Đức nãy giờ im lặng thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền vội vàng lên tiếng.
_ mẹ, mẹ bình tĩnh đi.
_ Vũ, bình tĩnh đi con. Ông nháy mắt với Hạnh, cô cũng biết ý giật giật gấu áo Vũ.
Hình như anh cũng nhận ra bản thân hơi quá, anh hậm hực hít một hơi thật sâu rồi ngồi phịch xuống ghế.
_Mẹ, con nghĩ thằng Vũ nói đúng đó. Cho chúng nó ra ở riêng cũng tốt. Chứ vợ nọ, con kia ở chung một nhà cũng không hay lắm, người ngòai người ta thấy người ta lại đánh giá.
_ Đánh giá cái gì. Tôi thấy anh là chiều con quá thì có. Con nó muốn gì cũng ừ. Nhà có hai thằng con trai, một thằng thì cứ kiếm cơ đi công tác miết, cả tháng mới có mặt ở nhà vài ngày, bây giờ thằng Vũ nó đi nốt thì cái nhà này còn có ai. Các anh, các chị thì hay rồi, ra ngoài chơi bời bay nhảy có nghĩ gì đến cái thân già lọ mọ sớm chiều một mình đâu.
_ Mẹ, không phải mẹ còn cái Vy nó bầu bạn sao. Thôi để cho hai đứa nó ra ngoài ở riêng cho chúng nó tự lập, lúc nào mẹ nhớ thì mẹ gọi chúng nó lại sang. Vợ chồng nó ra ở riêng chứ có đi luôn đâu mà mẹ nó.
_ Vâng. Bọn con sẽ thường xuyên về thăm bà mà. Bọn con cũng thuê nhà ở gần đây thôi, lúc nào bà nhớ thì chỉ cần chạy ù cái là tới.
_ Đúng đó bà....
Bố câu, con câu, mỗi người một câu, bà nội nghe cũng xuôi xuôi, dù không muốn nhưng cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
_ Thế hai đứa định lúc nào chuyển.
_ Hôm nay vợ con đi xem phòng, nếu đựơc thì chuyển luôn. Mai bọn con bắt đầu sang nhà mới ở.
_ Gấp vậy à. Cứ từ từ rồi chuyển cũng được.
_dạ thôi. Bọn con chuyển luôn, ổn định nhà cửa rồi Hạnh còn phải đi làm nữa mà bố.
_ Ừ, vậy cũng đựơc.
Tối đó, để mừng Vy ra viện, bà nội có kêu mẹ Vũ làm một bữa cơm nhỏ. Hạnh dù không vui nhưng vẫn xuống bếp làm cơm với mẹ. Dù sao cô cũng sắp ra ngoài ở riêng, thôi thì thuận theo ý nội chút cho nội vui để đỡ gặp rắc rối.
Trong phòng bếp.
_Hai đứa tìm đựơc nhà chưa.
_ dạ, con tìm đựơc rồi mẹ ạ. Bọn con thuê nhà ngay ở bên Hồ Tùng Mậu, cũng gần ngay đây.
_ Ừ. Vậy khi nào hai đứa chuyển đi.
_ Sáng mai bọn con chuyển đi luôn.
Bà Lệ bỏ rau vào nồi khẽ thở dài đáp.
_ Khổ thân con. Thôi thì đã ra nông nỗi này hai đứa ra ở riêng cũng tốt. Hai đứa ra ngoài sống nhớ về thăm nội với bố mẹ thường xuyên nhé. Xa hai đứa mẹ thấy buồn lắm. Nội cũng già rồi, tai cũng yếu hơn, dễ siêu lòng, cứ nghe đến cháu chắt là vui, mấy lời nội nói có khó nghe con đừng để bụng.
_ Vâng, con biết mà mẹ.
Lúc ăn cơm, không khí trên bàn ăn khá kì quái, nội với Vy liên tục nói, bố mẹ Vũ thỉnh thoảng thêm vào vài câu góp vui rồi lại đưa mắt nhìn sang Hạnh. Vợ chồng nhà Vũ Hạnh có vẻ bàng quang trước mọi chuyện, không nói năng gì chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nhau rồi trao nhau cái nhìn trìu mến, tràn đầy tình yêu.
Đang ăn cơm, chuông điện thoại của Hạnh reo. Là Nam gọi, cô đứng dậy nghe máy.
Hai chị em trò chuyện một lúc thì cúp, đúng lúc cô đang xoay người vào thì gặp Vy đang đi ra. Cô ta vênh váo nhìn cô, gương mặt tràn đầy vẻ đắc thắng, lúc đi ngang Vy còn có tình huých Hạnh một cái. Mặc dù nhẹ nhưng do không có phòng bị, người cô cũng hơi chao đảo.
Lúc này, Vy cúi đầu, ghé sát tai Hạnh nói nhỏ.
_ Cô sẽ sớm cút khỏi đây thôi.
Hạnh nhìn cô ta, gương mặt cao ngạo, vênh váo, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ mong manh, yếu đuối trước mặt bà nội. Khóe miệng cô cong cong.
Cô "ồ" lên một tiếng.
_ Tôi chờ ngày đó.
_ Anh Vũ đồng ý đón tôi về ở cô biết chứ.
_ Tôi biết
Vy cứ nghĩ Hạnh sau khi biết chuyên sẽ tức giận làm ầm lên, lúc đó bà nội sẽ cảm thấy chán ghét cô hơn nào ngờ Hạnh nghe cô nói không những không tức giận mà trả lời rất thản nhiên.
Cũng đúng thôi bởi người bảo đón cô ta về là Hạnh cơ mà, cô việc gì phải ngạc nhiên. Điều này quá là hiển nhiên cơ mà. Nhìn vẻ mặt cay cú của Vy, cô đoán là bà nội chưa kể cho Vy nghe hết mọi chuyện mà chỉ nói cho cô ta biết việc Vũ bảo cô ta về đây ở. Cô cười cừoi, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối.
_ Cô cười cái gì.
_ Tôi cười cô quá ngây thơ, lúc nào cũng ra vẻ mình biết hết.
_ Hừ. Cô định nói gì.
Hạnh không đáp xoay người bỏ đi, vừa đi đựơc hai bước đã bị Vy giữ lại.
Cô ta gằn giọng nói.
_ Cô thì hay lắm dám cho người theo dõi tôi.