Mình không muốn xa con, mình cũng không muốn phá. Mình muốn nuôi con, mình không cần cậu chu cấp gì cả, mình chỉ cần cậu hàng tuần đến với mẹ con mình một buổi là được, chuyện này mình sẽ giữ kín, nhất định sẽ không để lộ cho ai biết. Mình xin cậu đó đừng bắt mình xa con hay bỏ con.
_ Cô muốn giữ hay bỏ tùy cô. Nhưng tôi nói trước cho cô biết nếu cô muốn nuôi đứa bé xu tôi cũng không cho, còn việc hàng tuần tôi đến nhà cô lại càng không bao giờ. Nhìn thấy cô, tôi chỉ thấy kinh tởm, không hiểu ngày xưa tôi bị mù hay sao mà lại đi quen biết hạng người như cô. Những gì cần nói tôi đã nói rồi cô cứ nghĩ kĩ đi ngày kia cho tôi câu trả lời. Vũ nói hết câu thì lạnh lùng xoay người bỏ về.
Nhìn bóng dáng anh khuất dần sau cánh cửa quán, Vy tức giân đập mạnh tay xuống bàn, cũng may tầm giờ quán khá là vắng nên cũng không ai chú ý đến cô, nước trong tách cafe sóng sánh đổ ra bàn. Cô ta vẫn mặc kệ bực tức rút điện thoại ra, ấn thật mạnh vào màn hình như để trút giận, tiếng tút... Tút kéo dài càng khiến cô ta điên tiết hơn. Phải cố gắng lắm, cô mới không phát tiết ném bay cái điện thoại trong tay đi.
_ Alo, sao rồi.
_ Anh ta bảo tôi đẻ ra xong đưa con cho anh ta nuôi, hoặc là phá bỏ. Bây giờ cậu tính sao.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
_ Chị gọi điện hẹn gặp mẹ em đi. Việc còn lại em sẽ giúp chị giải quyết nốt.
Vy trầm ngâm, suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định gọi điện cho mẹ Vũ.
Lần này, cô không hẹn mẹ anh ở quán cafe mà lại hẹn gặp bà tại nhà mình. Vốn khá thân thiết với gia đình nhà Vũ, chưa đến phút cô ta đã thuận lợi hẹn đựơc mẹ Vũ đến nhà với lý do ốm.
Ding dong...
Tiếng chuông cửa kêu, Vy cẩn thận ngắm mình trong gương, quan sát thật kĩ gương mặt nhợt nhạt của mình một lượt rồi mới bình tĩnh đi xuống mở cửa nhà. Vừa thấy mẹ Vũ cái, cô ta liền bổ nhào vào bà, khóc nức lên.
Không rõ có chuyện gì, nhưng nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy, mẹ Vũ cũng nhẹ nhàng ôm chặt cô vào lòng vỗ về như một người mẹ.
_ Nghín nào, có gì từ từ vào nhà thì nói.
_ Hức.. Hức. Bác ơi, con khổ quá......
Trong phòng khách, mẹ Vũ lặng người đi trước tờ phiếu siêu âm trước mặt, đầu óc cứ ong ong bởi những câu nói của Vy. Bà hoang mang, hoảng loạn, không biết phải làm sao cho phải. Làm sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ, làm sao con trai bà và cái Vy lại có thể làm ra cái chuyện tội lỗi này cơ chứ.
Lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của cô ta, nhìn từng giọt, từng giọt nước mắt đang lã chã rơi xuống, trái tim bà lại quặn thắt lại. Chuyện này làm sao có thể chứ, tại sao lại xảy ra chuyện này, nếu Hạnh nó mà biết rồi sẽ ra sao.
Thật sự lúc này đây, bà cũng không biết bản thân phải làm gì cả, bà chỉ có thể nói vài lời an ủi ả rồi ra về.
_ Cháu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Bà loạng choạng, lảo đảo rời khỏi nhà Vy, bà không biết mình đã về đến nhà bàng cách nào nữa. Về đến nhà, bà liền nằm vật ra giường suy nghĩ. Nghĩ đến Vy đến đứa trẻ rồi lại nghĩ đến Hạnh cũng như đứa cháu trong bụng cô. Cả hai đều mang trong mình dòng máu nhà họ Dương, dù là bên nào đi chăng nữa bà cũng không muốn từ bỏ.
Cửa phòng ngủ mở ra, bố Vũ bước nhẹ đến bên giường, ân cần hỏi.
_ Bà mệt à. Có cần uống thuốc không.
Bà lắc đầu, xoay người sang bê phía. Bố Vũ vẫn im lặng đằng sau, ông không nói không hỏi nhưng sống với nhau bao nhiêu năm cũng có với nhau hai mặt con rồi, vừa nhìn là biết bà có tâm sự gì đó. Ông không hỏi không phải ông vô tâm mà ông tin chắc bà sẽ nói cho ông nghe, chỉ là bà cần thời gian để suy nghĩ, để có thể bình tĩnh lại.
Quả nhiên, bà nằm trằn trọc một lúc, cuối cùng không chịu đựơc nữa liền vùng dậy.
_ Ông này, hôm nay tôi đi gặp cái Vy. Nó bảo nó có thai với thằng Vũ nhà mình.
_ Cái gì. Chuyện này sao có thể. Thằng Vũ yêu con Hạnh thế mà, tình cảm vợ chồng nó trứơc nay đều rất tốt, không kể con Hạnh nó còn đang mang thai. Bà có trước tin này là đúng không.
_ Tôi nào có biết. Hôm nay con Vy nó gọi tôi đến nói chuyện tôi mới biết. Nó kêu hôm trước chúng nó có đi uống với nhau, bữa đó say quá rồi làm ra chuyện không nên làm, cứ tưởng mọi chuyện như thế là xong, ai dè. Chắc nó cũng sốc lắm, mặt mũi nhợt nhạt, hai mắt sưng lên trông đến là tội.
Haizzz. Đôi vợ chồng già thở dài, trầm ngâm không nói gì, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng, không ai biết đối phương đang nghĩ nhưng trên khuôn mặt phúc hậu của cả hai đều tràn ngập những suy tư.
Tối hôm đó, mãi đến h Vũ mới chịu về nhà. Vừa vào đến phòng khách, anh đã thấy bố mẹ, Hạnh, Dũng đang ngồi đầy đủ trên ghế ăn hoa quả. Đột nhiên trong lòng anh dâng lên dự cảm chẳng này, anh run run đi lại chào hỏi bố mẹ.
Hai ông bà chỉ ừ một tiếng khiến anh càng run hơn.
Ăn xong đĩa hoa quả, như thường lệ, Hạnh dọn dẹp chén dĩa rồi đi lên phòng, Vũ và Dũng cũng đi lên theo. Vừa bước được hai bước Vũ đã bị bố mẹ gọi lại.
_ Vũ à, con vào phòng xem cho mẹ cái điều hòa rồi hẵng lên phòng nhé. Không hiểu sao mẹ bật mà nó không lên.
_ dạ.
Vũ rời bước đi về phòng của hai người. Bố mẹ Vũ thấy con trai đi vào liền vội vàng đi vào theo, mẹ Vũ vội vàng đến nỗi không để ý rằng chốt cửa có một miếng sắt nhỏ khiến cánh cửa không thể đóng lại được.
Cảm nhận được bố mẹ có chuyện muốn nói, Vũ liền hỏi.
_ Bố, mẹ. Hai người có chuyện gì muốn nói với con phải không à.
Ở tầng trên, Dũng thản nhiên bứơc tới phòng Hạnh.
Cốc..... Cốc.
_ Chị dâu, mẹ bảo chị pha cho mẹ tách trà rồi mang vào phòng mẹ kìa. Mẹ còn bảo, mẹ không khóa cửa đâu, chị cứ thế mà mang trà vào không phải gõ cửa đâu, tránh cho anh Vũ giật mình.
_ Ừ, chị xuống ngay.
Tay bê khay trà, Hạnh đang định gõ cửa thì thấy cửa không đóng, trong đầu cô lại nghĩ chắc mẹ để cửa cho cô sẵn vào, cô hé cửa vừa định bước vào thì từ trong phòng vọng ra những lời khiến cô chết sững.
_Con nói rồi, con không chấp nhận đứa bé đó. Con chỉ thừa nhận đứa bé do Hạnh sinh ra thôi.
_Anh đã làm cái Vy có thai rồi, anh không thể nói năng vô trách nhiệm như vậy được.
_ Con......
Choang... Tách trà trên tay cô rơi xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh. Cô chết sững nhìn anh, nước mắt tuôn lã chã như không muốn tin đây là sự thật.
Cả ba sững sờ nhìn cô, trong giây lát anh lại hoảng hốt, vội vàng giải thích.
_ Hạnh, nghe anh nói. Không phải như em nghĩ đâu.
Cô bịt tai, ngồi xụp xuống khóc nức lên, tại sao chứ, tại sao chứ. Tại sao cô yêu anh như vậy mà anh lại phản bội cô.
Anh ôm cô vào lòng, cô đau đớn, tuyệt vọng vùng ra khỏi người anh, xô mạnh anh xuống đất rồi chạy đi, miệng còn lẩm nhẩm ba chữ.
_ Tôi hận anh.
Ánh mắt cô ai oán nhìn anh, xoáy sâu vào tâm can anh. Anh đau đớn đứng đó nhìn bóng cô xa dần, mãi đến khi anh sực tỉnh, vội vàng đuổi theo thì đã quá muộn, cô đã lên xe và đi từ bao giờ.
Ở phía xa, trên ban công tầng hai, người con trai mặc bộ đồ đen với nụ cười nửa miệng, lạnh lùng nhìn xuống.
_ Trò chơi chỉ mới bắt đầu. Bà Lệ(mẹ Vũ), bà hãy chờ mà trả giá cho những việc mình làm đi.