= Uhm... vẫn lời nhắc kia, đừng đọc khi ăn j nha...=
Nam nhân nhìn người phụ nữ đang lồng lộn dưới dất, cười khẽ một tiếng.”Ta là Thần, các ngươi sát hại tín đồ của ta, cũng chính là mạo phạm đến uy nghiêm của ta! Thế nào, đau đớn không? Ngươi hãy dùng cách này mà đến bên kia với John đi. Đứa trẻ đó, rất tội nghiệp...”
Dưới giọng nói dịu dàng của nam nhân, những con giòi bò ra từ trong mũi, miệng, hốc mắt của Hắc bọ cạp. Ả là ma pháp sư, thế nên sinh mệnh rất dài. Bình thường ả tự cho đó là kiêu ngạo, nay ả lại cảm thấy nó là thứ khiến ả phải chịu sự đày đọa này.
“A... ọc... ụa... ọe... Ta muốn chết... Làm ơn... Ta muốn chết... Cho ta... chết đi... cầu xin ngài... Thần của ta... cho ta chết đi...”
Tay ả chới với giữa không trung, dần dần, móng tay bong tróc, từ trên khắp cơ thể ả, ngàn vạn giòi bọ đục cơ thể ả thành ngàn cái lỗ để chui ra.
“A...a...” Con giòi màu đen sau khi sinh sản xong với một số lượng khổng lồ trên người Hắc bọ cạp, nó mới cắn nuốt trái tim ả ta, khiến ả chết đi trong thống khổ tim bị ăn mòn, cơ thể đầy giòi bọ.
“Ta không cần loại Tín đồ như ngươi. Bẩn thỉu!”
“Còn ngươi, Annabelle Sign, một Tín đồ người Zann của ta bị ngươi lóc da ra để thỏa mãn thú tính của ngươi! Thảm trạng khi chết của nàng thực sự khiến ta nhìn lại các ngươi một lần thật kĩ, tiêu diệt các ngươi thật sạch sẽ!” Nam nhân có chút nhướn mày, hai tay khẽ giơ lên, một lưỡi đao màu đen hiện ra sau lưng hắn.
“Lột da của hắn ra!”
Nam nhân quay mặt đi, lắng nghe tiếng gào thét thiết lòng người tê tái. Cái kiểu chết vì bị lột da kia, hắn tình nguyện quay người nhắm mắt, chứ chẳng hề muốn nhìn dù chỉ một chút xíu. Quá xấu xí! Chết một cách quá xấu xí! Bẩn mắt hắn!
Suy ra hai người kia chết còn đẹp chán, mất một ít ruột, một ít thịt (nuôi giòi ạ =;=), còn tên này mất nguyên bộ da! Xấu không chịu nổi!
Đến khi tiếng thét chấm dứt, Nam nhân hai tay khẽ vung, mang ra một đoạn thịt còn đỏ hỏn, một quả tim, cùng bộ da lúc nãy hắn vuốt ve.
“Các Tín đồ của ta, các ngươi cũng nên an nghỉ rồi!”
Đồ trong tay hắn hóa thành bột phấn, theo gió mà trải khắp cánh đồng. Những cái xác ghê tởm kia, nam nhân nhìn cũng không nhìn, tay khẽ phất, một luồng sáng nóng rực trào ra, đem cái xác hóa thành chất màu đen sệt, làm phân bón cho hoa.
Nam nhân thở dài một tiếng, định phi thân rời đi, thế nhưng, một khối đá màu xanh lam kì lạ đập vào mắt hắn.
“Gì đây? Hồi đó trồng hoa mình có thấy cái này đâu nhỉ?” Nam nhân tò mò chọc chọc khối đá. Vậy mà, hắn lại cảm nhận được sinh mệnh sống trong nó!
“Kì quái nhá...” Hắn hội tụ một ma pháp trên tay, “Lưỡi dao quang minh” - ma pháp cấp A cắt khối đá này ra, vậy mà lại cắt rất khó khăn!”Cường độ cứng thật mạnh! Hơn cả ma pháp băng - thổ hệ chuyên phòng ngự cấp !”
Lòng hiếu kì thôi thúc, nam nhân tạm hoãn mọi công việc, làm thợ đẽo đá suốt ngày đêm.
Đến đêm thứ , cuối cùng hắn cũng nhìn thấy được một khuôn mặt dịu dàng đang say ngủ. Da trắng như tuyết, tóc xanh như biển cả, đôi môi hồng nhuận ngọt ngào khe khẽ mở đầy dụ hoặc.
“Thật... đẹp...” Nam nhân ngơ ngẩn nhìn người đang ngủ say. Ma pháp cấp A đỉnh hệ quang minh “Liệt diễm Quang minh” xuất hiện trên tay hắn, đem số đá xanh còn lại hoàn tan, nhẹ nhàng mang người đặt vào lòng nam nhân.
“Một tạo vật thật đẹp đẽ...” Nam nhân mê muội ngắm nhìn cô gái trong tay, vuốt ve mái tóc, khuôn mặt, đôi môi với vẻ thành kính không gì sánh được.”Thật đẹp... Giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của Thần Linh...”
Hai tay hắn khẽ nhấc lên, nguyên tố ma pháp quang hệ tràn ra, tạo nên một chiếc giường ánh sáng vô cùng diễm lệ. Hôn lên trán cô gái, nam nhân nhẹ nhàng đặt cô lên nơi mà cô cần phải nằm, mỉm cười đem cô rời đi.
...............
uốn éo, Đừng hỏi vì s chương này ngắn, bởi vì đến đây là hết nội dung có thể viết rùi a~
...............
Xì poi vài chương sau: Cuộc sống của bạn nam chính thứ