Âm Mưu Của Cô Ấy

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Phạm tiên sinh, phiền anh có thể chú ý tới em một chút được không?” Phát hiện người đàn ông bên cạnh lại phân tâm, Mạnh Uyển Lôi tươi cười tao nhã, gật đầu với bằng hữu quen biết, một bên nhỏ giọng mở miệng. “Hả?” Phạm Sĩ Hách di dời tầm mắt.

“Tiệc mừng thọ.” Mạnh Uyển Lôi thấp giọng mở miệng, hôm nay cô cùng anh ta tham dự tiệc này, đây là nghĩa vụ của một vị hôn thê.

Tuy rằng hôm nay vị hôn phu của cô hoàn toàn không chú ý, nhưng cô biết nguyên nhân ở đâu, em gái con mẹ kế Mạnh Nhược Kiều chính là nguyên nhân chính làm cho Phạm Sĩ Hách phân tâm.

Cô không ăn giấm, từ lúc trước lúc đính hôn cô đã biết mục tiêu của Phạm Sĩ Hách là Mạnh Nhược Kiều, cô cũng không để ý, thậm chí chủ động cùng Phạm Sĩ Hách đưa ra giao dịch.

Cô cần một tấm bia đỡ đạn, mà anh ta muốn lấy được Kiều Kiều, cô có thể cung cấp cho anh ta tin tức của Kiều Kiều, cũng có thể giúp đỡ.

Phạm Sĩ Hách cũng đồng ý, bởi vậy bọn họ đính hôn, hai năm nay, hai người ở chung cũng không tệ lắm, Phạm Sĩ Hách rất giống cô. Bọn họ đều là người kiêu ngạo, không dễ dàng dỡ xuống phòng bị, đều có thói quen đeo mặt nạ tao nhã tôn quý, bởi vì bọn họ sợ bị tổn thương.

Nhưmg Phạm Sĩ Hách so với cô may mắn hơn, anh ta tự nguyện theo đuổi Kiều Kiều, mà cô có thể thấy, Kiều Kiều cũng đối với anh ta động tâm.

“Lưu đổng! Sinh nhật vui vẻ.” Phạm Sĩ Hách cầm chén rượu lên chúc mừng chủ nhân bữa tiệc, cánh tay ôm lấy thắt lưng Mạnh Uyển Lôi, hơi hơi sử dụng lực, nhắc nhở cô nên hoàn hồn.

Mạnh Uyển Lôi tự nhiên tươi cười. “Lưu thúc, sinh nhật vui vẻ.” Mạnh gia cùng Lưu gia có giao dịch kinh doanh, Lưu đổng cũng coi như là trưởng bối của cô.

“Ha ha, Lôi Lôi, cháu càng ngày càng đẹp.” Lưu đổng ha ha cười, “Các cháu vẫn chưa tổ chức hôn lễ sao? Đính hôn đã lâu như vậy rồi.”

Hai người bọn họ cười nhạt không nói, trong lòng cả hai đều biết rõ ràng căn bản sẽ không có hôn lễ nào.

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy âm thanh cái gì đó rơi xuống nước, nhìn sang, chỉ thấy bể bơi kia nổi lên xôn xao, Phạm Sĩ Hách vẻ mặt ổn trọng thoáng chốc biến đổi, lập tức buông Mạnh Uyển Lôi ra, chạy nhanh về phía hồ bơi.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lưu đổng nhíu mày, “Lôi nha đầu, lần đầu tiên chú thấy Phạm CEO mất bình tĩnh.”

Mạnh Uyển Lôi cười dịu dàng, cô nghĩ Phạm Sĩ Hách sợ người gặp chuyện không may là Kiều Kiều, quả nhiên, trong chốc lát nhìn thấy anh ta ôm ướt Kiều Kiều đẫm đi tới. “Lưu đổng, mượn ông một phòng.”

“À, được.” Lưu đổng phân phó cho người dẫn đường, Phạm Sĩ Hách vội vàng đi theo phía sau, sớm đã quên còn có vị hôn thê bên cạnh.

“Lôi nha đầu, này……” Lưu đổng hoàn toàn mờ mịt.

Mạnh Uyển Lôi mỉm cười khôn khéo, tư thái vẫn tự nhiên “Lưu thúc, chú không nận ra sao? Đó là Kiều Kiều, gần đây làm việc cùng Sĩ Hách.”

“Hả? Là Kiều Kiều sao! Lâu như vậy không thấy, chú quả không nhận ra.” Lưu đổng vẻ mặt kinh ngạc, đúng lúc có tân khách đi tới bên cạnh.

“Lão Lưu! Sinh nhật vui vẻ.”

“Lão Lí, bây giờ ông mới đến nha!” Nhìn thấy lão bằng hữu, Lưu đổng lập tức cười thoải mái.

Mạnh Uyển Lôi thừa dịp lúc này lặng lẽ rời đi, cô nghĩ là vị hôn phu của cô hẳn là sẽ không xuất hiện ở tiệc tối đâu.

Nghĩ đến hình ảnh Phạm Sĩ Hách ôm Kiều Kiều, mắt đẹp không khỏi xẹt qua một chút ghen tị.

Đi đến sau nhà, biết nơi này không có người đến, cô ngồi vào chiếc ghế dài, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khi không có ai, cô mới dám dỡ xuống phòng bị. Khuôn mặt nhỏ nhắn không hề tươi cười giả dối nữa, cô mệt mỏi nhắm mắt lại. Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, nghĩ đến tình cảnh Kiều Kiều bị Phạm Sĩ Hách ôm, cô rất ghen tị, ghen tị có người yêu thương Kiều Kiều.

Ba yêu cô ấy, dì yêu cô ấy, Phạm Sĩ Hách yêu cô ấy, anh…… Cũng yêu cô ấy.

Kiều Kiều dễ dàng khiến cho mọi người yêu thương, bao gồm người cô muốn nhất, cũng chỉ có khi đối mặt với Kiều Kiều, anh mới để lộ ra dịu dàng, cũng chỉ có Kiều Kiều mới có được cái nhìn chăm chú yêu thương chăm sóc của anh.

Cô ghen tị, mỗi khi nhìn thấy Kiều Kiều hạnh phúc, cô rất muốn làm tổn thương Kiều Kiều, rất muốn cho tươi cười trên mặt Kiều Kiều biến mất.

Cánh môi xả ra một chút đùa cợt, Mạnh Uyển Lôi cười lắc đầu, cô biết cô chỉ là nhất thời yếu ớt mà thôi, cho tới bây giờ hối hận không phải là cá tính của cô.

Cô phải kiêu ngạo chứ, hít vào một hơi thật sâu, cô mở mắt ra, chuẩn bị tươi cười đi vào bữa tiệc, nhưng khi mở mắt, lại nhìn thấy phía trước có một người đang đứng.

Mạnh Uyển Lôi sợ tới mức đứng lên. “Anh tại sao lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Anh đến đã bao lâu?

“Không thể tới sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, trên tay cầm đĩa, con ngươi đen không chút để ý nhìn cô, dáng vẻ trầm tĩnh làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ gì.

“Anh……” Mạnh Uyển Lôi nhìn chằm chằm, thấy anh mặc bộ tây trang màu lam đậm, áo sơmi trắng để mở vài nút, mái tóc đen khiến cho dáng vẻ càng thêm cuốn hút, làm cho cả người càng thêm nét mạnh mẽ, cứng cỏi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Khi cô còn đang kinh ngạc, Nghiêm Quân Dịch cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới, mái tóc của cô được cuốn lên, lộ ra chiếc gáy trắng như ngọc, bộ váy màu trắng vừa vặn làm toát lên sự tao nhã của cô, cô ăn mặc đơn giản, không cần tới trang sức dư thừa, nhưng cũng rất tự nhiên mà bộc lộ khí chất cao quý.

Rất đẹp, nhưng làm cho anh cảm thấy thực chướng mắt.

Cô tựa như vầng trăng ở trên cao, phảng phất nói cho người khác biết, cô không phải người bình thường có thể đụng chạm.

Đi lên phía trước, anh đưa cái đĩa cho cô. “Cầm.”

“Cái gì……” Mạnh Uyển Lôi trực giác cầm lấy, mà tay anh cũng thừa cơ tháo bỏ búi tóc xinh đẹp của cô, mái tóc dài đen nhánh trong nháy mắt rơi xuống.

“Nghiêm Quân Dịch, anh đang làm gì?” Mạnh Uyển Lôi vuốt tóc, không thể tin được nhìn anh, cô như vậy làm sao ra ngoài kia đây?

Ừm…… Tốt hơn nhiều, mái tóc đen dài làm cho cô bình dị gần gũi hơn! Nghiêm Quân Dịch vừa lòng gật đầu, lấy lại cái đĩa trên tay cô, ngồi trên ghế dài, cầm dĩa ăn đồ ăn.

Không nghe cô nói sao, Mạnh Uyển Lôi giận. “Nghiêm Quân Dịch!”

“Cái gì?” Nghiêm Quân Dịch miễn cưỡng nâng tầm mắt, lực chú ý vẫn đặt ở trên đồ ăn.

“Anh……” Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, cô âm thầm hít sâu, lại hỏi: “Vì sao anh ở đây?” Anh đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi? Có phải nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ vừa rồi của cô hay không?

Không biết anh có nhìn thấy Kiều Kiều không…… Không! Chắc là không, nếu có, anh đã sớm xông lên trước bắt lấy Kiều Kiều.

Nghĩ vậy, Mạnh Uyển Lôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến không biết anh nhìn cô bao lâu, lòng của cô lại treo lên.

“Đúng lúc chủ nhân nhà này có đầu tư điện ảnh, đạo diễn mang tôi đến đây, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô, thế còn cô, vì sao ở đây một mình? Vị hôn phu của cô đâu?”

Kỳ thật từ lúc anh một bước vào bữa tiệc đã nhìn thấy cô, cô mỉm cười đứng ở bên cạnh chủ nhân bữa tiệc, sau lại một mình tránh ra.

Anh vốn muốn theo sau, nhưng lại bị đạo diễn kéo đi chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, anh không kiên nhẫn, nhưng vì mặt mũi đạo diễn, vẫn nên câu nệ một chút.

Hàn huyên vài câu nhàm chán, anh không còn tính nhẫn nại, tìm cái cớ rời đi, cầm một cái đĩa đồ ăn, nghĩ lại phương hướng cô vừa đi, là ra hậu viện. Sau đó, nhìn thấy cô ngồi một mình ở trên ghế dài. Cô từ từ nhắm hai mắt, không biết đang nghĩ gì, tươi cười bình tĩnh tự nhiên mọi lần không thấy, trên mặt chỉ còn vẻ cô đơn. Cô như thế, cũng không xa lạ lắm với anh.

Năm đó, đêm cô đẩy Kiều Kiều xuống nước, anh cũng từng nhìn thấy cô ngồi ở trong sân khóc một mình, thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, ngay cả khóc cũng không cho ai nhìn thấy.

Anh còn nghĩ rằng sự cô đơn kia đã sớm biến mất, nhưng không nghĩ rằng nó còn tồn tại, tuy nhiên cô cũng không làm ai thấy được.

Anh biết anh nên rời đi, anh không nên nhìn cô như vậy, lý trí của anh thì nói thế, nhưng chân của anh không tài nào nhấc lên được.

Không biết tại sao, anh không có biện pháp để cô một mình, khi đang do dự, cô lại đột nhiên mở mắt ra, trừ bỏ bối rối ban đầu, cô lại dần dần khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

“Không liên quan tới chuyện của anh.” Mạnh Uyển Lôi lãnh đạm trả lời.

Sớm biết rằng cô sẽ trả lời như vậy, Nghiêm Quân Dịch nhún vai. “Dù sao tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi.” Dĩa ăn trên tay tiếp tục đem đồ ăn đưa vào miệng.

“Anh……” Cô muốn hỏi đứng ở trước cô từ bao giờ, nhưng nếu hỏi thì rất kì quái, cô cắn môi, thấy dáng vẻ anh thoải mái, cô nghĩ, chắc là anh không nhìn thấy?

“Gì vậy?” Anh nâng mày nhìn cô.

“Không có gì.” Mím môi, thấy anh chỉ lo ăn, mà cô lại một lòng hoang mang rối loạn, người khởi xướng này sao có thể vẫn ăn vui vẻ như vậy chứ? Cô nhịn không được châm biếm anh, “Anh là quỷ chết đói đầu thao sao?”

“Biết làm sao được.” Nghiêm Quân Dịch nhún nhún vai, cười, nhưng nụ cười kia nhìn thật chướng mắt. “Số tôi không tốt như cô, trà đến tận tay, cơm đến tận miệng, tôi bận rộn cho tới bây giờ còn chưa ăn bữa tối, nhưng cô, ăn mặc xinh đẹp cùng vị hôn phu tham gia yến tiệc sao, tôi đoán chắc vị hôn phu của cô đã bỏ cô mà đi tìm phụ nữ nào đó hưởng sung sướng rồi?”

Đúng! Hơn nữa người phụ nữ kia là cháu ngoại mà anh yêu thương nhất đó!

Mạnh Uyển Lôi tin tưởng cô chỉ cần nói ra những lời này, người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ biến sắc mặt, tuyệt đối không tiếp tục ở đây nói mát cô.

Nhưng cô không thể nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm nụ cười đáng ghét kia, chán ghét đến mức không muốn mở mắt.

Cô biết cô có thể rời đi, đỡ phải nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét, nghe thấy những lời nói châm chọc này, nhưng…… Cô không muốn đi.

Mạnh Uyển Lôi trong lòng cười khổ, cho dù anh đối với cô như vậy, nhưng cô lại vẫn muốn ở bên anh, cô thật là ngốc.

“Sao, không sai à?” Nghiêm Quân Dịch đi đến bên cạnh, nghiền ngẫm nhìn cô. “Chậc chậc, sắc mặt của cô rất khó coi, bị tôi nói trúng rồi sao?”

“Không liên quan tới anh!” Mạnh Uyển Lôi mặc kệ anh.

Thấy cô khó chịu, Nghiêm Quân Dịch nhếch môi môi, đúng rồi! Cao ngạo bất tuân như vậy mới là Mạnh Uyển Lôi, đau lòng khó hiểu vừa xuất hiện trong lòng anh mới có thể biến mất.

Cái loại tâm tính kì quái này không nên nảy sinh với anh, quan hệ của anh và cô có thể làm tổn thương đến anh.

“Không liên quan thì không liên quan, cô tức giận cái gì?” Anh xiên một miếng thịt bò. “Này, ăn cái này cho hả giận đi?”

“Tôi không…… Nôn!” Ngửi được mùi thịt bò, Mạnh Uyển Lôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô che miệng đẩy tay anh ra.

“Làm sao vậy?” Hành động của cô dọa đến anh.

“Không…… Bỏ ra……” Cô che miệng, nhíu chặt mi, miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn nôn. Cô gần đây không hiểu sao lại thế này, động một chút là muốn ói.

Nghiêm Quân Dịch đặt cái đĩa xuống ghế, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt làm cho đau lòng không nên có lại len lỏi vào trong ngực.

“Cô làm sao không thoải mái? Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Không cần!” Cô lắc đầu. “Chẳng qua dạ dày của tôi gần đây……” Cô đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, sắc mặt toàn bộ trắng bệch.

“Này! Sắc mặt cô rất kém, đi, đi bệnh viện.” Anh bắt lấy tay cô.

“Không!” Mạnh Uyển Lôi dùng sức bỏ tay anh ra, nhưng lại phát hiện thái độ bản thân quà hốt hoảng, thấy anh nhíu mày, cô cao ngạo nâng cằm. “Tôi không sao, hơn nữa đừng quên đây là đâu, tôi với anh không thân quen tới mức đó, tôi mệt mỏi, đi về trước.”

Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi, thẳng lưng, dáng vẻ tao nhã, nhưng một lòng lại toàn bộ thất thố bối rối, nhất là khi nghĩ đến nguyệt sự tựa hồ đã lâu không có tới……

Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng không thấy huyết sắc.

Thật sự mang thai…… Gần như là đi không mục đích ra khỏi bệnh viện, cô nghĩ lại lời bác sĩ vừa nói.

“Hai tháng rồi……” Mạnh Uyển Lôi vuốt bụng, lâu như vậy, mà cô hoàn toàn không để ý.

Cô không nghĩ tới mình sẽ mang thai, Nghiêm Quân Dịch đều có biện pháp phòng hộ, cho nên cô nghĩ việc mang thai sẽ không phát sinh trên người cô.

Tay nhỏ bé nhẹ vỗ về cái bụng, nơi này có đứa bé, là đứa bé của anh và cô…… Khiếp sợ qua đi, vui sướng lập tức dâng lên ngực, nhưng mới trong chốc lát, cô lại bình tĩnh xuống. Nếu anh biết có đứa bé, anh sẽ làm gì? Sẽ cưới cô sao? Không! Cô không cần cuộc hôn nhân này, cái loại bố thí tình cảm này Mạnh Uyển Lôi cô không cần!

Nhưng phải bỏ đi sao?

Không! Cô lắc đầu, cô sẽ không bỏ, đây là con của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ, nhưng cô nên làm gì bây giờ?

Lại không có khả năng đem đứa bé này đổ lên đầu Phạm Sĩ Hách, tuy rằng anh trên danh nghĩa là vị hôn phu của cô……

Mạnh Uyển Lôi toàn bộ mờ mịt, chờ cô hoàn hồn, mới phát hiện bản thân đã đi tới nhà trọ của Nghiêm Quân Dịch, theo bản năng, cô vẫn tìm đến anh.

Cô cười chua xót, tay ấn chuông cửa, đợi trong chốc lát, không thấy có người đến mở cửa.

Anh không ở nhà sao?

Cô suy nghĩ một chút, lấy từ trong ví ra cái chía khóa. Cái chìa khóa này là anh cho cô, anh nói như vậy có vẻ tiện hơn, nhưng dáng vẻ ám chỉ rằng cho cô chìa khóa cũng không chứng tỏ điều gì.

Nhưng anh không biết, khi lấy được chìa khóa cô rất vui, đêm đó thậm chí còn ôm cái chìa khóa ngủ.

Cô mở cửa, đi vào trong phòng, theo thói quen đi đến phòng đàn, đầu ngón tay vuốt phím đàn bóng loáng. Anh ít khi tới đây, nhưng thật ra cô, luôn thường thường đến đây một mình.

Anh không biết là cô quét tược nhà trọ, anh còn tưởng anh gọi nhân viên vệ sinh cố định thời gian đến quét tước, nhưng lại không biết người dọn dẹp là cô. Cô không thích cho người khác bước vào nhà trọ, đây là nơi của cô và anh, cô ảo tưởng cô là người con gái duy nhất bước vào nơi này.

Ngón tay nhấn xuống phím đàn, không cần học thuộc, nhắm mắt lại, cô có thể bật ra khúc nhạc quen thuộc.

say you love me[ hãy nói anh yêu em ]

you know that it could be nice[ anh biết nó tuyệt vời như thế nào mà]

if you’d only say you love me[ chỉ cần anh có thể nói yêu em ]

don’t treat me like i was ice[ đừng lạnh lùng với em]

please love me[ xin hãy yêu em ]

please love me……

Cô chính là muốn anh yêu cô…… Nhưng nguyện vọng này lại rất khó thực hiện, bây giờ còn có đứa bé, làm sao bây giờ? Cô nên nói với anh không? Cục cưng, con nói xem, mẹ có nên nói hay không?

“Sao cô lại tới đây?” Tiếng nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của cô. Mạnh Uyển Lôi nhanh chóng mở mắt ra, ngừng tay, nhìn về phía cửa. “Tôi……”

“A Dịch!” Một đôi tay đột nhiên ôm lấy cánh tay Nghiêm Quân Dịch, một người phụ nữ ăn mặc hở hang, ngả vào người anh. “Em rất khát, em muốn uống…… Hả? Anh có khách!”

Hình như người phụ nữ này uống rượu, chớp mắt nhìn Mạnh Uyển Lôi.

Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn người kia, cô không nghĩ tới anh sẽ mang phụ nữ trở về, cô ta là ai?

Cô nhìn anh, nhưng ánh mắt của anh lại ở trên người phụ nữ kia, vẻ mặt có bất đắc dĩ, điều này làm cho ngực cô co rút nhanh.

Cô nghĩ rằng anh chỉ khi đối mặt với Kiều Kiều, anh mới lộ ra vẻ mặt này, chỉ có Kiều Kiều mới có thể hưởng dụng dịu dàng của anh, nhưng người phụ nữ trước mắt này cũng có được……

“Đã bảo em không được uống rồi mà.” Nghiêm Quân Dịch cốc vào trán người phụ nữ kia một cái.

“Nhưng em không có say.” Cô ta nhíu mày, “Quên đi, anh tiếp khách của anh đi, em tự đi uống nước.” Lắc người rời đi, cô ta quen thuộc đi vào phòng bếp.

“Cô ta là ai?” Nhìn thấy cô ta rất quen thuộc với nơi này, Mạnh Uyển Lôi nhẹ giọng mở miệng.

“Bằng hữu.” Anh lãnh đạm trả lời, sắc mặt cô tái nhợt khiến cho anh nhíu mày. “Sao cô lại đến đây?”

Cô không thể tới sao?

Cô tới nơi này đã rất nhiều lần, anh chưa từng hỏi cô như vậy, nhưng hiện tại lại hỏi.

Tay phải sờ bụng, đầu ngón tay nắm lấy vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn theo thói quen muốn tươi cười, cô nhìn anh, ánh mắt lại trống rỗng.

“Không có gì, tôi phải đi.” Không nói, cũng không có gì để nói, cục cưng, mẹ không thể nói cho ba.

Anh dịu dàng với người phụ nữ khác khiến cho cô lạnh tâm, vốn tưởng rằng anh chỉ có cô, không thương cô cũng được, nhưng…… Hóa ra là cô tự ảo tưởng.

Lãnh đạm của anh, trào phúng của anh, sự làm lơ của anh, đều chỉ đối với cô mà thôi……

“Cô……” Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt khác thường khiến cho ngực Nghiêm Quân Dịch nổi lên xôn xao, anh nhịn không được bắt lấy tay cô. “Mạnh Uyển Lôi……”

Cô lại bỏ tay anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, “Không quấy rầy anh.” Xoay người, cô một mình đi ra khỏi phòng anh.

Nghiêm Quân Dịch kinh ngạc nhìn cô rời đi, hai đấm không khỏi nắm chặt.

“Anh không đuổi theo sao?” Người phụ nữ uống rượu dựa vào tường, chậm rãi uống nước. “Em thấy cô ấy giống như hiểu lầm.”

“Không có gì hiểu lầm.” Anh nghĩ tới sắc mặt tái nhợt của cô, vẻ mặt mơ hồ giống đã bị đả kích, nhưng lại vẫn tươi cười. Tươi cười đến chướng mắt!

“Thật không?” Cô đi đến bên cạnh anh, nhìn anh trầm ngưng sắc mặt, nhíu mày. “Vị tiểu thư kia rất yêu anh!” Người sáng suốt đều nhìn ra được!

“Em suy nghĩ nhiều quá!” Mạnh Uyển Lôi thương anh? Làm sao có thể!

“Rõ ràng như thế, em không tin anh không nhận ra.” Cô tà nghễ nhìn anh, quen biết anh lâu như vậy, khôn khéo của anh cô lại không biết sao?

Người phụ nữ kia vừa rồi biểu hiện rõ ràng như vậy, cô không tin anh không nhìn ra.

Hơn nữa, cô còn nhìn ra một chút — “A Dịch, anh cũng rất để ý đến cô ấy!”

“Đan Tiểu Phù! Câm miệng!” Anh quát khẽ, giận trừng mắt nhìn cô, anh không cần Mạnh Uyển Lôi, tuyệt không!

Anh cùng cô chỉ là quan hệ giường bạn, trừ cái đó ra, cái gì cũng không phải!

Thấy anh dữ tợn, Đan Tiểu Phù nhún vai, cười. “Có hay không thì anh rõ ràng nhất, dữ với em cũng vô dụng.” Cầm cốc nước, cô thoải mái đi vào phòng khách.

Nghiêm Quân Dịch không tâm lý được như cô ấy, anh nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của Mạnh Uyển Lôi, cô cười, nhưng nụ cười lại thiếu đi vẻ quật cường trong quá khứ. Ánh mắt nhìn anh cũng vô hồn, cô muốn che giấu, nhưng yếu ớt trong mắt cô lại rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức làm anh đau lòng.

“Đáng chết!” Nghiêm Quân Dịch thấp rủa, vì cái cảm giác không nên có kia.

Sau hôm đó, Mạnh Uyển Lôi không đi tìm Nghiêm Quân Dịch nữa, ngay cả nhà trọ của anh cô cũng không bước vào một bước. Cô cứ như thể đã biến mất, không hề xuất hiện trước mặt anh.

Không sao cả, anh cũng không để ý! Nghiêm Quân Dịch nói với bản thân như vậy, nhưng tâm tình lại ngày càng ác liệt, ngay cả tính khí cũng cực kém.

“Mạnh Nhược Kiều! Cháu đang ngu ngơ cái gì hả?” Anh lấy chiếc đũa gõ vào đầu cháu ngoại, nha đầu này từ sau khi đi du ngoạn từ Hoa Liên về liền trở nên mất hồn mất vía.

Đột nhiên bị đánh, Mạnh Nhược Kiều đau che cái trán, “Cậu, sao cậu đánh cháu?” Ô…… Gần đây tính tình cậu thật kém.

“Cậu cũng muốn hỏi cháu, ăn bữa tối mà lại ngẩn người nhiều lần như vậy, đang nghĩ gì?” Nghiêm Quân Dịch nhìn chằm chằm Mạnh Nhược Kiều, dáng vẻ của cô làm cho anh thấy đáng nghi.

Mạnh Nhược Kiều bị hỏi trong lòng run sợ, cơm căn bản ăn không vô, quyết định né tránh, “Cháu no rồi, cậu, ta hơi khát, cháu đến cửa hàng tạp hóa mua đồ uống, thuận tiện giúp cậu mua thuóc lá.”

“Này!” Nhìn cháu gái kích động chạy ra khỏi cửa, Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. “Nha đầu kia, nhất định có quỷ!”

Bàn tay to cào tóc, anh tùy tay lấy một điếu thuốc, đôi mày đang nhíu lại chậm chạp không có giãn ra, anh cả người thực phiền.

Không phải vì Mạnh Nhược Kiều, mà là vì người phụ nữ họ Mạnh khác.

Dáng vẻ lúc rời đi của cô vẫn luôn ở trong tâm trí anh, muốn khóc không khóc, muốn cười không cười, ai nhìn thấy cũng ảo não.

Cô dựa vào cái gì mà dám bày ra biểu tình kia, làm như là anh làm tổn thương cô vậy, anh có hứa hẹn gì với cô sao?

Quan hệ hai người rất rõ ràng, là chính cô nói bị người thầm mến cự tuyệt nên cần an ủi, mà anh cũng thích thân thể của cô, rõ ràng chính là theo như nhu cầu, cái gì tình yêu, có đùa hay không, giữa anh và cô không thể xảy ra chữ này!

Cô không thương anh, anh cũng không để ý cô!

“shit!” Nghiêm Quân Dịch phiền chán bỏ lại điếu thuốc. “Nha đầu kia mua mấy thứ thôi mà lâu như vậy?” Anh phiền muộn bước đi, chuẩn bị ra khỏi cửa tìm người. Nhưng cửa vừa mở ra, lại nhìn thấy người khởi xướng sự phiền não của anh.

Không dự đoán được cửa đột nhiên mở ra, Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, giật mình nhiên nhìn Nghiêm Quân Dịch.

Nhìn thấy cô, Nghiêm Quân Dịch lập tức nhăn mặt, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, thậm chí có điểm tiều tụy, cả người gầy nhom, giống như bị gió thổi cái sẽ bay.

Cô không ăn cơm có phải không?

“Sao cô lại đến đây? Nơi này không phải nơi cô nên đến.” Lời nói lạnh lùng không dùng đầu óc, lập tức từ bạc môi bật ra.

Lãnh đạm của anh đúng như cô dự kiến, cô căn bản không nên tới, nhưng mà…… Cô rất muốn gặp anh, mấy ngày nay, cô nôn nghén khó chịu, cả người động một chút đã muốn khóc.

Hơn nữa cô rất nhớ anh, cuối cùng, cô rốt cuộc không khắc chế được, không chút nghĩ ngợi bỏ chạy đến đây.

Lại nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh, cô lại cảm thấy bản thân hành động thật buồn cười, cô tới đây làm gì? Biết rõ mình không được hoan nghênh.

“Nói chuyện! Không thì cút!” Anh không phải muốn nói những lời này, nhưng lại khống chế không được bản thân, ánh mắt của cô làm cho anh khó chịu, cũng làm cho anh phẫn nộ.

Đừng dùng cái loại ánh mắt bị tổn thương này nhìn anh!

Anh chịu không nổi liền tiến về phía trước bắt lấy cô, dùng sức hôn lấy miệng cô, anh hôn thô lỗ, một chút cũng không dịu dàng, miệng cô vẫn ngọt như vậy, thân thể yếu ớt làm cho anh muốn dùng lực nhét vào trong lòng. Ý tưởng này làm cho anh sợ hãi cả kinh.

“Ưm……” Cánh môi bị anh hôn đau quá, Mạnh Uyển Lôi hơi hơi nhíu mày, nhưng anh lại đột nhiên đẩy cô ra, cô phản ứng không kịp, lui lại mấy bước.(Sabj: đập bàn bắt đầu ghét Dịch ca rồi đấy rút súng ĐOÀNG Dịch ca máu me be bét…Sabj: thổi nòng súng tiêu sái rời đi)

“Kiều Kiều sắp trở lại, cô nên đi đi, về sau đừng đây nữa.” Ngữ khí của anh lãnh đạm, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa, Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng hít sâu, nhịn xuống chua xót trong hốc mắt, nói cho bản thân không cần để ý.

Cô đã sớm biết anh sẽ như vậy, cũng sớm đã quen với sự lạnh lùng đó, không có gì phải để ý, không có gì……

Cô xoay người rời đi, đi được vài bước, lại nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới bóng đèn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Mạnh Nhược Kiều.

Mạnh Uyển Lôi sửng sốt, hiểu được cô đã nhìn thấy. “Em đã thấy.” Cô xả ra một chút tươi cười.

“Chị……” Mạnh Nhược Kiều run run chỉ vào cửa nhà mình, nghĩ lại hình ảnh mình vừa nhìn thấy, ông trời của cô……

“Đừng nói ra ngoài.” Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi mở miệng thỉnh cầu, “Kiều Kiều, có thể chứ?”

“Chị, hai người……” Mạnh Nhược Kiều căn bản nói không ra lời.

“Ngoài Sĩ Hách ra, em là người thứ hai biết việc này.” Mạnh Uyển Lôi mỉm cười, nghĩ đến mình đã nói dối Kiều Kiều.

Mấy ngày hôm trước, Phạm Sĩ Hách cùng cô đến bệnh viện kiểm tra, ra khỏi bệnh viện cô lại gặp Kiều Kiều, mà cô lừa rằng đứa bé là con của Phạm Sĩ Hách.

“Phạm Sĩ Hách cũng biết?” Mạnh Nhược Kiều trừng lớn mắt, “Đứa bé……”

“Không phải Sĩ Hách.” Đối với chuyện cô lừa gạt, Mạnh Uyển Lôi tuyệt không hối hận. “Ngày đó ở bệnh viện tất cả đều lừa gạt em.”

Bởi vì ghen tị, cô lừa Kiều Kiều, cô ghen tị Kiều Kiều có được nhiều như vậy, mà cô lại không có gì cả, cô nhịn không được muốn thương tổn Kiều Kiều.

Cô muốn nhìn Kiều Kiều khổ sở, cô ghen tị Kiều Kiều trên mặt hạnh phúc, cho nên có ý muốn phá hỏng một chút, nhưng cô lại phát hiện, nhìn dáng vẻ Kiều Kiều khổ sở, cô lại không vui vẻ như trong tưởng tượng.

Bởi vì trừ bỏ ghen tị, cô còn có hâm mộ, cô hâm mộ Kiều Kiều dũng cảm, Kiều Kiều thẳng thắn, không giống cô, luôn không bỏ được kiêu ngạo.

Lại nói, Phạm Sĩ Hách cũng thực vô tội. Cô không chiếm được hạnh phúc, ít nhất cũng phải làm cho vị hôn phu hạnh phúc đi? Nhìn em gái con mẹ kế, Mạnh Uyển Lôi giải thích tất cả, sau đó cô nhìn Kiều Kiều chạy vội rời đi, trước khi đi, cô đột nhiên quay đầu không được tự nhiên nói: “Tuy rằng chị nói chị chán ghét em, nhưng em muốn nói, em không ghét chị, còn có…… Cám ơn chị đã nói tất cả với em.” Nói xong, Mạnh Nhược Kiều vẫy tay, xoay người chạy đi.

Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn thân ảnh em gái rời đi, nhịn không được nở nụ cười, “Kỳ thật chị không phải thật sự chán ghét em như vậy.” Kiều Kiều làm cho người ta ghét bỏ cũng không được, cô hâm mộ Kiều Kiều, rất hâm mộ……

“Tình yêu liên quan gì đến tự tôn? Lòng tự trọng rất cao, nhưng cuối cùng người đau khổ không phải mình sao?”

Cô nghĩ lại lời Mạnh Nhược Kiều vừa nói với cô, cánh môi gợi lên một chút chua xót, là nha…… Kiêu ngạo của cô làm cho cô bị tổn thương.

Nhưng, nếu cô thật sự buông tự tôn, anh sẽ yêu cô sao?

Sẽ sao……

Truyện Chữ Hay