Không dám vào…
Niệm Thanh thực ra là không dám, đêm nay trong phòng khách sạn, Cố Thanh Hằng xâm phạm cô, ký ức với cô vẫn còn như mới, cô sợ vừa bước vào phòng liền trúng tính toán của anh.
Nhưng bị Cố Thanh Hằng kích, tính khí bướng bỉnh của Niệm Thanh lại hiện ra, đem nguy hiểm quẳng ra sau não, dứt khoát tiến vào phòng của Cố Thanh Hằng, đem áo khoác của anh để ở…
Khi cô ngẩng đầu lên thì thấy một khung hình, duy nhất chỉ một khung hình, khung hình này rất đặc biệt, bên trong chỉ có một miếng vải, trên miếng vải có một vết máu đông cứng lại.
Đỏ đỏ rất bắt mắt.
Mặt Niệm Thanh vừa đỏ vừa trắng, tức giận tới nỗi toàn thân run rảy!
Đây rõ ràng là lạc hồng… lần đầu tiên của cô
Cố Thanh Hằng thế nhưng lại đem của cô… treo ở nơi dễ làm người khác chú ý, thực là bi3n thái!
Niệm Thanh rất nhanh liền rời khỏi phòng, khi ra ngoài, cô thấy Cố Thanh Hằng vẫn ngồi trên sô pha như cũ, không lén lút tập kích cô.
Niệm Thanh thở phào một hơi, cô không dám nhắc tới chuyện khung ảnh, chuyện lạc hồng kia rất khó để mở miệng, cũng rất nguy hiểm nữa.
Cố Thanh Hằng nâng mắt nhìn Niệm Thanh, nhìn Niệm Thanh đứng bất động, chỉ vị trí ở bên cạnh mình: “ngồi.”
Niệm Thanh bước qua đó, ngồi xuống nhưng lại không ngồi ở vị trí Cố Thanh Hằng chỉ.
“Em đã thiếu rất nhiều tiết học, muốn thuận lợi tốt nghiệp thì có chút khó khăn, qua hai ngày nữa trường học sẽ có thi bù.
Em quay lại thi, có lẽ còn có thể bổ cứu,” Cố Thanh Hằng trực tiếp đi vào chủ đề chính.
Niệm Thanh lo lắng nói: “Học kỳ này tôi không có ý định tốt nghiệp”.
Hiện giờ nếu cô đưa ra đề nghị hủy bỏ hôn ước, Quan Thiếu Nghiên nhất định sẽ không đồng ý, Niệm gia càng không bỏ qua cho cô.
Hiện giờ, còn có một người phụ nữ khác mang thai con của Quan Thiếu Nghiên, quả thực là loạn một đoàn.
Nếu lúc này cô nhảy vào bẫy kết hôn với Quan Thiếu Nghiên, cả đời này cô có còn muốn nữa không?
“Nếu không có bằng tốt nghiệp đại học, em ở xã hội này không có năng lực cạnh tranh”.
Cố Thanh Hằng nói trúng tim đen “hoặc là, em vẫn muốn làm công việc bán bảo hiểm như hiện nay?”
Lời nói nói ra tại sao Niệm Thanh lại cảm thấy chói tai như vậy, cô tức giận tới nỗi buột miệng nói ra: “chuyện lần trước có phải là do anh thiết kế hay không?”
Cố Thanh Hằng mở hai tay ra.
Phải, hay là không phải? có lẽ, là phải.
Thực ra anh sớm đã đoán được Cù Nam sẽ làm như vậy, anh vẫn luôn im lặng ngầm đồng ý một số chuyện, những chuyện có lợi đối với anh.
“Ba..” một tiếng.
Niệm Thanh đứng dậy, ánh mắt của Cố Thanh Hằng rơi trên người Niệm Thanh.
“Cố Thanh Hằng”.
Đây là lần thứ hai Niệm Thanh gọi thẳng toàn bộ tên anh “Tôi không biết anh và Quan Thiếu Nghiên có thâm thù đại hận gì.
Nhưng những thứ trên người tôi có anh cũng đã chiếm toàn bộ rồi.
Tôi không còn gì có thể cho anh, anh có thể buông tha cho tôi không? Chuyện của tôi đừng kinh động tới Niệm gia, có được không?”
Cố Thanh Hằng nhìn người phụ nữ trước mắt thật lâu.
Chí ít có môt thứ anh không chiếm đi… là trái tim của cô.
“Tôi muốn mời em tới Cố thị làm việc, coi như là bồi thường đầu tiên đối với em”.
Cố Thanh Hằng ném ra một cành ô liu (cành ô liu tượng trưng cho sự vượt qua khó khăn để sống sót trong những tình huống tồi tệ) cho Niệm Thanh.
Cố thị, một quy mô lớn.