Sáng sớm hôm sau, Trần Kha dẫn theo Tề Quân đến, xem ra cô ta rất gấp gáp muốn biết tin tức ở bên âm giới.
Nếu không cô ta cũng sẽ không tích cực như vậy.
Tề Quân hình như có bóng ma với tứ hợp viện này, nó vẫn núp ở phía sau người Trần Kha, thẳng đến khi nhìn thấy Lãnh Thiên Ngạo thì mắt mới sáng lên, nhưng lúc tầm mắt chạm đến tôi đang đứng bên cạnh Thiên Ngạo thì lại lập tức trở nên vô cùng hung ác nham hiểm.
Cũng may, ngày hôm qua tôi dùng chút mưu kế nhỏ để Trần Kha ngoan ngoãn dẫn Tề Quân đến, bằng không đứa nhỏ này nhất định sẽ tìm cơ hội giết tôi.
"Tề Quân, đến chỗ dì đi, tối hôm qua mẹ đã nói con nhớ rõ chưa."
Trần Kha nói xong đẩy Tề Quân về phía tôi một chút, Tề Quân lập tức mất đi chỗ dựa lảo đảo đụng vào tôi.
"Đừng lo lắng, dì sẽ không làm gì con đâu."
"Mẹ!!" Tề Quân theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Kha, nhưng Trần Kha sớm chuyển tầm mắt sang bên cạnh nhìn Lãnh Thiên Ngạo.
Đứa nhỏ này có vài phần đáng thương, nếu như sau này nó ngoan ngoãn nghe lời, thì tôi có thể tha cho nó một mạng.
Tôi bắt đầu niệm chú, đầu Tề Quân đau lên, lúc đầu nó chỉ là ôm đầu ngồi xổm khóc, không bao lâu sau mới bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, tôi ngưng thần nhìn chăm chú vào hồn phách trong cơ thể của nó, tìm đúng châm bạc rồi dùng kiếm thất tinh lấy ra, sau đó thuận tiện đem kim đã làm phép cắm vào đầu nó.
"Ah----"
Tề Quân đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, Trần Kha vội vàng chạy tới ôm nó vào trong ngực, "Không sao rồi, đã kết thúc rồi.”
"Mẹ.
Đau quá, đau quá!!"
Tề Quân ở trong ngực Trần Kha không ngừng kích động.
Đột nhiên tầm mắt nó trở nên ác độc phóng về phía tôi, "Mẹ, giúp con giết mụ ta đi, là mụ khiến Tề Quân bị đau.”
Tề Quân vừa dứt lời, trên mặt bị ăn một cái tát vang dội.
Không chỉ có tôi, ngay cả Thiên Ngạo cũng hơi nhíu mày, quen biết lâu như vậy.
Đây là lần đầu tiên Trần Kha ra tay với đứa bé.
"Sau này không cho phép con nói chuyện kiểu như vậy với dì, cũng không được động một chút liền nói cái gì đánh đánh giết giết, Con bây giờ là một con người, nhớ kỹ chưa?" Trần Kha ôm hai gò má Tề Quân, nói như là vô cùng đau đớn.
Tôi vội vàng quay mặt đi, lười xem cô ta diễn kịch.
Tiếng động bên ngoài quấy nhiễu Lỗ Gia Minh, Gia Minh từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vẫn luôn nhiệt tình, vội vàng đỡ Trần Kha cùng Tề Quân dậy, "Đều đứng lên đi, tôi có nấu canh máu heo, mau dẫn thằng bé đi uống."
Trần Kha đứng dậy, ném ánh mắt về phía tôi, tôi vội vàng mở miệng nói, "Gia Minh, anh bận rộn cả ngày rồi, để tôi dẫn hai người họ đi là được."
Thiên Ngạo muốn đi theo, bị tôi ngăn cản lại, bảo anh ta cầm miếng vải kia đi tìm Tần Hách trước, thuận tiện thì hỏi bên bọn họ tra chỗ Bình Sơn có thu lại được gì chưa.
"Ngày hôm qua cô đi tìm Lãnh Triết Lăng đúng không? Có thu hoạch được gì không?" Không có bất kỳ lời trò chuyện nào, Trần Kha trực tiếp hỏi.
Tôi múc cho Tề Quân một bát canh máu đặt trước mặt nó, không nghĩ tới Tề Quân hất văng bát canh xuống đất, nhìn tôi với hai mắt đen kịt khát máu, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như không phải Trần Kha ấn lại tay của nó thì đứa nhỏ kia nhất định sẽ nhào về phía tôi.
Ối dào, hai mẹ con này thật đúng là một món hàng nha, lật mặt mà cũng nhanh đến thế cơ.
Lỗ Gia Minh nghe thấy tiếng động đi vào, tôi vội vàng dùng xích sắt tơ tằm nhặt mảnh vỡ trên mặt đất lên, hướng về phía Gia Minh cười cười nói xin lỗi, "Xin lỗi anh, Gia Minh, vừa rồi canh nóng quá nên tôi không cẩn thận làm đổ mất."
"Cô không bị bỏng chứ?"
Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt của anh ta ở trên người tôi cùng Trần Kha đảo qua đảo lại rồi cau mày lui ra ngoài.
Vừa rồi ánh sáng nơi khóe mắt của tôi vẫn đề phòng Trần Kha, cô ta thấy tôi sử dụng kỹ năng thi quỷ thì rõ ràng đã ngạc nhiên.
"Cô vừa rồi làm như thế nào?"
Tôi một lần nữa lại cầm một cái bát múc cho Tề Quân một bát canh khác, lần này tôi cũng không khách khí như vừa rồi, trực tiếp đem bát canh hất đổ trước mặt nó, canh nóng trong bát văng ra rơi xuống trên mặt nó, nóng đến mức khiến nó lui về phía sau một bước.
"Chưa kịp nói cho cô biết, thật ra thì tôi không có biến thành người bình thường, vẫn là thi quỷ." Tôi nói xong ngồi xuống ghế, ý bảo Trần Kha ngồi xuống.
Đêm qua dưới tình thế cấp bách ở dưới âm giới tôi đã dụng tam lăng toa, sau khi thoát khỏi tình cảnh đó thì tôi phát hiện kỹ năng thi quỷ trước đó của mình đã khôi phục lại, mặc dù nói tốc độ cùng sức mạnh còn chút chưa ổn định nhưng qua một đoạn thời gian nữa, chắc là có thể so sánh với lúc trước.
Vừa rồi tôi cố ý sử dụng ra cho bọn họ xem, Trần Kha căn bản không nhìn thấy sợi tơ của tôi, chỉ có Tề Quân có thể thấy vì tôi bị lai máu của nó.
Lúc trước, chiêu này làm nó bị thương không hề nhẹ, cho nên nó hiện tại vừa nhìn thấy liền sợ đến mức lui về phía sau.
Hiện tại Thiên Ngạo không có ở đây, tôi phải cho bọn họ biết sự lợi hại của tôi, nếu không nói chừng bọn họ sẽ ra tay sau lưng để diệt trừ tôi.
Nếu thực lực mọi người ngang nhau, thì bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể hài hòa nói chuyện phiếm.
Trần Kha và Tề Quân vẫn còn lún sâu, khó tin, tôi tự mình nói, "Đêm qua tôi có đi, nhưng đi chậm một bước, nếu như tôi đoán không sai, Lãnh Triết Lăng có lẽ đã được Liễu Sương Sương đưa ra ngoài, không chỉ như thế, bên cạnh cô ta e rằng còn có thêm vài trợ thủ đắc lực."
"Theo như tôi được biết, Lãnh Triết Lăng kia chính là người tình cũ của cô, cô nói cho tôi biết tin tức về anh ta, không sợ tôi thuận tiện giết Lãnh Triết Lăng hay sao?"
"Trần Kha, cô nói chuyện có thể tôn trọng tôi một chút không, tôi và Triết Lăng là trong sạch!"
"Trong sạch? Vậy tôi sẽ giết anh ta, cô cũng đừng đau lòng!”
Trần Kha nói xong lạnh lùng nhếch khóe miệng lên, tôi mới biết vừa rồi lại bị cô ta tính kế, nếu tôi sửa lại miệng bảo cô ta không nên giết Triết Lăng, đó không phải là xác thực quan hệ giữa tôi và Triết Lăng sao?
Chỉ có thể ra vẻ thoải mái nhún nhún vai, "Tùy cô vậy."
Ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tôi, muốn tìm được một tia khác thường từ trong mắt tôi, một lúc lâu sau từ trong hơi thở của cô ta phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, "Lưu Mộng Mộng, lúc trước, tôi thật sự là xem thường cô rồi.
”
"Tôi cũng thế!" Tôi không chút khách khí đáp lễ với Trần Kha.
Cô ta ở lại chỗ tôi không vớt vát được chút lợi ít gì nên dẫn theo Tề Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu, "Tạm thời để cho cô kiêu ngạo thêm vài ngày, chờ tôi diệt trừ tình nhân nhỏ bé của cô thì người tiếp theo chính là cô!”
Tôi nhìn bóng lưng Trần Kha rời đi, lạnh lùng híp lại, bộ dáng của người phụ nữ hiện tại làm người ta yêu thích đây à.
"Mộng Mộng, giữ lại người phụ nữ này ở bên cạnh chẳng khác nào giữ một quả bom hẹn giờ, cô nên quyết định sớm đi."
"Gia Minh? Anh nghe hết rồi à."
Lỗ Gia Minh đi ra từ phía sau cột, nhìn thoáng qua phương hướng Trần Kha rời đi, "Vừa rồi lúc tôi đỡ cô ta lên, có nhận thấy ánh mắt của cô ta nhìn tôi có chút khác thường, làm cho tôi có loại cảm giác kỳ quái.”
"Chẳng lẽ là sư huynh cũng cảm thấy sư phụ bị cô ta giết?"
"Chỉ là hoài nghi mà thôi, nếu thật sự là cô ta giết sư phụ, mà bây giờ cô khế ước Tề Quân lên người bản thân, chẳng khác nào đang châm lửa thiêu thân!"
Tôi không chút để ý xua tay, "Sư huynh, anh đừng lo lắng cho tôi, vừa rồi tôi để lộ ra kỹ năng một tay kia chắc anh cũng nhìn thấy, Trần Kha kia không phải là đối thủ của tôi”
Gia Minh còn muốn nói cái gì, bị tôi ngăn cản, anh ta còn đang trong lúc chịu tang, không cần lo lắng quá nhiều cho tôi.
Hiện tại địch của tôi không chỉ có Trần Kha, mà còn có Liễu Sương Sương, tôi vội vàng triệu hồi ra A Nô, phân phó, "A Nô, anh đi điều tra phụ cận bên Bình Sơn một chút, xem có thể phát hiện tung tích của Triết Lăng hay không, nếu như phát hiện, liền chuyển lời nói tôi muốn gặp mặt anh ta một lần.”
"Được!" A Nô nhận lệnh trực tiếp xuyên qua tường và biến mất.
Không bao lâu, Thiên Ngạo ở bên kia cũng đưa đến tin tức, Liễu thị đích xác ở Bình Sơn mua một mảnh đất lớn, bao gồm cả pháo đài đã từng dùng để tác chiến, nơi đó nếu như bị cải tạo, thì như một chồng làm quan cả họ được nhờ, chúng ta sau này muốn phá hủy bọn họ cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy, anh cả Liệt Phong của Thiên Ngạo đã thu thập được xác con người ở dương gian, đối phương hình như là một thế gia công tử đủ để chống lại Hành Vũ, hiện tại đang bày mưu tính kế phá hủy công ty của Thiên Ngạo.
"Thật là người ngoan độc nha, anh ta nhất định biết anh quan tâm nhất là cái gì, cho nên mới có thể xuống tay với thứ anh quan tâm!" Tôi nhịn không được nói với Thiên Ngạo.
"Không tốt, Mộng Mộng, em có thể gặp nguy hiểm!"
Không ngọn nguồn mà Thiên Ngạo chỉ nói một câu như vậy và liền bấm cúp điện thoại, tôi vội vàng gọi lại cho anh ta, "Thiên Ngạo, đã xảy ra chuyện gì?"
"Điều anh quan tâm nhất không phải là công ty, là em, Liệt Phong nhất định sẽ đi tìm em! Em chờ đó, anh sẽ đến đó với em ngay."
Anh ta nói xong lại muốn cúp điện thoại, tôi vội vàng gọi lại, "Thiên Ngạo, đừng đến, anh trước tiên cứ làm chuyện bên kia của anh đi, em bên này không sao đâu, đêm qua chắc anh chưa biết, em đã khôi phục kỹ năng thi quỷ rồi.”
"Ngay cả anh cũng không phải là đối thủ của anh ta, em đấu không lại anh ta!"
"Tin tưởng em có được hay không, em không yếu như anh tưởng tượng, hơn nữa em cũng không hy vọng anh mất đi công ty."
Vì cho Thiên Ngạo ăn một viên thuốc an thần, tôi nhanh chóng bổ sung, "Hơn nữa mục tiêu cuối cùng của anh ta là anh, vừa rồi chỉ là suy đoán của chúng ta, chỉ cần anh ở bên kia phản kích mạnh mẽ, anh ta tự nhiên sẽ không bận tâm đến em ở bên này.”
Khuyên can mãi, Thiên Ngạo rốt cục cũng đồng ý cho tôi tự mình đi sang chỗ anh ta.
Dù sao nơi này không thể ở lại nữa, tôi cũng không muốn liên lụy đến Gia Minh.
Ngay cả Thiên Ngạo nhắc tới cũng sợ hãi ba phần, tôi tự nhiên không dám khinh thường, vội vàng đi đến phòng sư phụ, mặc vào Cửu Cung Bát Quái Bào lúc trước sư phụ truyền cho tôi, còn mang lên tay nải của sư phụ, bên trong có một số pháp khí mà sư phụ thường dùng.
Những pháp khí mà tôi cảm thấy có uy lực mạnh, tôi đều sẽ nhét vào đem theo, Lỗ Gia Minh nhìn tôi túi lớn túi nhỏ với vẻ mặt vội vội vàng vàng thì chạy ra ngoài, ngăn xe của tôi.
"Gia Minh tốt nhất là anh nên đến chỗ của Hải Yến ở qua một thời gian, Hàng Thi bên kia đã bắt đầu hành động, tôi sợ không thể phân thân bảo hộ anh!"
Thật ra người có khả năng bị nguy hiểm nhất chính là tôi, tôi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nên không thể giải thích gì nhiều cho Gia Minh, tôi chỉ dặn dò anh ta thêm lần nữa rồi sau đó liền lái xe rời đi.
Khoảng cách nơi này cách tổng công ty Hành Vũ ước chừng mất năm mươi phút, chờ xe vào nội thành, tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Nếu Liệt Phong biết chúng tôi sợ đến vỡ mật thì nhất định sẽ cười rụng răng.
Ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy buồn cười, nếu tôi thực sự có thể đoán từng bước hành động của họ, thì chắc là thần rồi.
Tôi một lòng nghĩ đến chuyện của Liệt Phong, không chú ý đến cái xe ở trước mặt dừng lại, cứ như vậy trực tiếp tông vào đuôi xe người ta, tôi vốn muốn xuống xe để chửi má nó, lại phát hiện trên quốc lộ trước mặt đen nghẹt tấp nập toàn là xe..