Nhưng Trịnh Viễn Phàm cơ bản là không chú ý tới sắc mặt không tự nhiên của tôi, xông lên nói cái gì mà các anh em đã chuẩn bị tiệc tẩy trần xong xuôi.
Nhất định mời tôi cùng Thiên Ngạo đến tham gia.
Bọn họ đều cảm thấy đại công thần (người có công lớn) lần này là tôi, nên tôi không đi là không được.
Nơi cậu ấm nhà giàu tụ tập không cần đoán cũng biết là nơi nào, nếu muốn chúc mừng, muốn quẩy chắc chắn sẽ ở câu lạc bộ đêm, có điều những người này đều có thân phận đặc biệt, nên người tổ chức là Khâu Hải Đình phóng khoáng bao luôn hộp đêm, chỉ để lại một ít cô gái khiêu vũ hỗ trợ tung hứng.
Đây là lần đầu tiên tôi ra vào loại địa phương như thế này, hơn nữa còn vác theo cái bụng to, cũng may không có người ngoài ở chỗ này, không thì đúng là mất mặt, ném mặt mũi đến nhà bà ngoại luôn.
Thiên Ngạo và tôi vừa đi vào.
Mấy tên ăn chơi trác táng đã sớm chờ đợi ở đó liền hoan hô, chỉ có một người không hài hòa đang ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi, thấy ánh mắt của tôi nhìn qua, cô ta châm chọc nhếch khóe miệng.
Lại là Trần Kha!!
Người phụ nữ này thật sự là âm hồn không tan!!
Trong nhất thời, tâm trạng của tôi càng thêm tồi tệ, rồi tôi đặc biệt tìm một chỗ cách cô ta khá xa và ngồi xuống.
"A, Mộng Mộng này, không gặp cũng không lâu mà cái bụng của cô to lên một vòng rồi, đại ca của chúng tôi thật sự lợi hại!" Người nói chuyện chính là ngục trưởng Đặng Khải, bình thường nói chuyện luôn hào sảng đã thành thói quen, nên thẳng thắn gọi Thiên Ngạo là đại ca.
"Thật hay là giả vậy, chúng ta làm thi quỷ cũng có thể có năng lực nối dõi tông đường sao?" Tần Hách đứng dậy.
Anh ta là con một trong nhà, đã gần ba mươi tuổi rồi nên trong nhà cũng sốt ruột lắm.
Tâm trạng của tôi vốn không tốt, nhưng nhìn đám người lập dị này, tôi nhịn không được bị bọn họ chọc cười.
Dù sao tất cả mọi người ở nơi này đều là người trưởng thành, nên Tần Hách còn chưa chịu buông tha.
Trực tiếp nhảy đến bên cạnh Lãnh Thiên Ngạo và ngồi xuống, "Đại ca, nói cho em biết anh làm như thế nào, tối nay em ở chỗ này bắt phụ nữ đi trồng trọt.”
"Anh cũng đừng tùy tiện bắt một người, bắt sao cũng phải tìm người dịu dàng như Mộng Mộng, nếu không thì là loại nữ cường khôn khéo như chị Trần Kha mới được!" Nơi này chỉ có Trịnh Viễn Phàm là nhỏ tuổi nhất, thị trưởng quản cũng rất nghiêm nhưng anh ta hiện tại đúng là một tên ăn chơi trác táng.
"Tôi không có chút nào là dịu dàng đâu nha, không tin thì anh hỏi Thiên Ngạo đi!"
Thiên Ngạo mau chóng gật gật đầu, "Đúng là một con cọp cái, từ sau khi kết hôn với cô ấy, địa vị hiện tại của tôi càng ngày càng thấp."
Thiên Ngạo vừa nói chuyện đã khiến tất cả mọi người cười, thật ra tôi cố ý nói như vậy đó, tôi chỉ muốn nhìn thấy bộ dáng bị nghẹn một hơi cũng không chiếm được của Trần Kha!
Nếu như lúc trước cô ta quang minh chính đại thích Thiên Ngạo, tôi có thể sẽ đồng tình với cô ta, nhưng không nghĩ tới cô ta lại chơi điểu với tôi, vậy đừng trách tôi cố ý ở trước mặt cô ta thể hiện sự ân ái.
Khâu Hải Đình để ý phát hiện Trần Kha khác thường, liền nâng ly nhẹ chạm vào cái ly trước mặt cô ta, "Hôm nay sao lại có chút thất thần vậy, là đang suy nghĩ về Tề Quân sao?”
Ái chà, đây là ẩn dụ việc tôi làm Tề Quân bị thương vào lần trước sao?
Lại đang giả bộ Bạch Liên Hoa (bạch liên hoa là những cô gái tỏ ra ngây thơ, vô tội, hay giả nai nhưng lại là người hiểm độc gần giống như thảo mai) để tranh thủ nhận đồng cảm à, tôi phun nước bọt chết cô!
"Vậy Trần Kha, cô vẫn nên nhanh chóng trở về với Tề Quân đi, đứa nhỏ Tề Quân kia ngoại trừ cô ra thì nó cũng không ưa ai, lúc trước tôi suýt chết ở trong tay nó, may mắn người đó đó là tôi, nếu là người bình thường, có thể đã sớm bị chặt thành tám khúc rồi."
Tôi cố ý làm bộ quan tâm, muốn diễn trò à, ai mà không biết, nếu cô ta muốn giả bộ làm thánh mẫu, vậy tôi liền thành toàn cho cô ta là được rồi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Kha bắn về phía tôi, tôi không chịu thua đáp lễ lại, thiếu chút nữa là khiến mặt mũi cô ta vặn vẹo vì tức.
"Muốn trở về sao? Vậy để tôi đưa cô về." Khâu Hải Đình buông ly rượu xuống, cực kỳ tự nhiên cầm áo khoác lên.
Lúc này tôi mới chú ý tới ánh mắt của anh ta nhìn Trần Kha có chút đặc biệt, vãi, người đàn ông này không phải đã thích Trần Kha chứ?
Này không thể thành đâu, không nói đến người mà Trần Kha thích là Thiên Ngạo, thông qua những thủ đoạn lúc trước của cô ta, tôi dám khẳng định là người phụ nữ này có dc vọng chiếm hữu cực mạnh, cô ta không có được Lãnh Thiên Ngạo thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Coi như có xảy ra chuyện gì đó cùng Khâu Hải Đình đi thì khẳng định đó cũng chỉ là lợi dụng anh ta mà thôi.
"Không cần, tôi chỉ là có chút lo lắng, lúc trước Tề Quân cũng nói với tôi là thử thích ứng với việc ở một mình, nên chờ sau khi kết thúc rồi về cũng được." Trần Kha mỉm cười lắc đầu, rụt rè cự tuyệt.
Hừ, hơn phân nửa là vì để ý đến Thiên Ngạo ở chỗ này, không muốn để cho Thiên Ngạo cho rằng cô ta là người phụ nữ dễ dãi.
"Cũng tốt, đợi lát nữa tôi đưa cô trở về."
Khâu Hải Đình cất áo khoác và ngồi xuống, cũng không nhìn thấy khoảnh khắc anh ta đang nói chuyện thì tầm mắt của Trần Kha không dấu vết đã rơi lên người Thiên Ngạo.
Người phụ nữ này thật sự là không biết tốt xấu là gì mà, có tôi ở chỗ này, mà cô ta còn trông mong Thiên Ngạo đưa về à?
Nếu không phải tôi của hiện tại không có kỹ năng thi quỷ, thì tôi thật sự muốn đi lên tát vào mặt cô ta hai cái, đồ không biết xấu hổ!!
Một người phụ nữ có thể đi đến bước này, tôi tạm thời nghĩ rằng cô ta yêu Thiên Ngạo là thật lòng vậy.
Nói mấy câu đùa giỡn qua loa, mấy đại nam nhân bọn họ bắt đầu bàn bạc việc công, lúc này tôi mới biết được, chỉ ngắn ngủi có một tháng, mà căn cứ nhà tù gần như sắp xây xong rồi, nghe bọn họ nói giống như pháo đài mà vạn người không thể xông vào.
Tôi đột nhiên nhớ tới tin tức lúc trước, tin từ mấy vị sư phụ, "Mọi người đừng chỉ lo chuyện bên mình, cũng phải nhớ điều tra tình hình bên địch, nếu như tôi phỏng đoán không sai, bọn người Hàng Thi đã chuyển căn cứ đến Bình Sơn, Tần Hách, anh tra bên kia một chút, tốt nhất là lấy được bất động sản của Liễu thị.”
"Được!" Sắc mặt Tần Hách nghiêm túc gật đầu.
"Còn có, Trịnh Viễn Phàm, anh bảo cha anh điều tra xem trong tỉnh có quan chức nào cùng người bên bất động sản Liễu thị có qua lại gần gũi không, hơn nữa tên của mấy anh trai của Thiên Ngạo nữa, nếu tiện cũng nhờ cha Viễn Phàm điều tra một chút, bọn họ đến bên này có lẽ sẽ có hành động nào đó."
Lãnh Thiên Ngạo yêu chiều xoa xoa đầu của tôi "Chờ sau khi tan tiệc, anh sẽ viết tên các anh của anh gửi cho Viễn Phàm.”
"Vậy lát nữa anh đừng có quên đó nha, đặc biệt là anh cả của anh, hiện tại chúng ta đang ở ngoài sáng còn địch ở trong tối.
Còn phải chú ý xem có hành động ám sát nào không, sư phụ em là một liệt sĩ đó, nói không chừng là người bên Hàng Thi xuống tay."
Lúc tôi nói chuyện cố ý nhìn Trần Kha, nhưng người phụ nữ này rất biết ngụy trang, không nhìn thấy dao động ở trong mắt cô ta.
Tôi chợt nhớ tới động cơ của cô ta, tôi giả vờ quay đầu nhìn Trần Kha, "Trần Kha nói lúc trước Tề Quân rất không nghe lời nhỉ, mà sư phụ tôi qua đời rồi, thuật ngự quỷ trên người Tề Quân không có chủ của khế ước, nếu nó lại phát cuồng thì không biết ai có thể khống chế được nó, cho nên ngày mai để Thiên Ngạo cùng cô dẫn nó đến chỗ tôi đi, vẫn là nên khế ước nó lên người tôi."
Bây giờ chúng ta đang nói về chính sự, tất cả những người đã trải qua cải tạo ở đây đều bị khế ước, Tề Quân tuy còn nhỏ, nhưng sức sát thương của nó lại mạnh nhất nha, không khế ước là không được?
Huống chi nó thích ở cùng Thiên Ngạo, trong khoảng thời gian này Thiên Ngạo vẫn ở bên tôi, sợ nó nhớ Thiên Ngạo đến phát điên!
Cơ mặt trên mặt Trần Kha giật giật, rồi cô ta hờ hững quay đầu nhìn tôi, "Được."
Chỉ có một chữ, trong giọng nói không gợn sóng nào, nhưng dưới đáy đôi mắt bình tĩnh kia lại là sóng biển mãnh liệt, ý hận ngập trời.
"Thiên Ngạo, chuyện này giao cho anh, ngày mai em ở nhà chờ anh."
"Tuân chỉ theo phân phó của bà xã đại nhân."
"Thiên Ngạo, miệng lưỡi của anh ngày càng trơn tru rồi nha!" Tôi hờn dỗi dùng hai tay đấm nhẹ vào trong lòng Thiên Ngạo, ánh mắt lại không dấu vết nhìn về phía Trần Kha, cô ta vẫn luôn nhìn tôi, nhìn tôi nhếch khóe môi lạnh lùng.
Tôi đây là đã cố tình đó, thì làm sao nào?
Nếu như cô ta không đồng ý, vậy tôi liền nhận định là cô ta là người đã giết sư phụ của tôi!!
"Hai người các người thật sự là quá buồn nôn, Thiên Ngạo đại ca trước kia không phải như vậy nha!" Người Trịnh Viễn Phàm run rẩy giống như là đang nổi da gà vậy.
"Đối với cậu đương nhiên sẽ khác với Mộng Mộng." Lãnh Thiên Ngạo trả lời như kiểu đó là điều hiển nhiên.
Mọi người lại cười ầm lên, họ đùa giỡn quên mất thời gian, đã nửa đêm canh ba mà vẫn chưa hết hưng phấn, tôi tuy rằng không uống rượu, nhưng nhìn bọn họ ai nấy đều uống đến ngã trái ngã phải, làm tôi cũng muốn say theo.
Có thể quen những người bạn như này đúng là tốt quá.
"Em hết nổi rồi, em phải đi về, anh, anh đưa em trở về đi!" Trịnh Viễn Phàm đưa tay ôm lấy cổ Tần Hách, bình thường hai người bọn họ vẫn luôn tốt như vậy, Tần Hách ôm cậu ta liền đứng lên, "Đi thôi, tài xế của anh đang chờ ở bên ngoài."
Bọn họ vừa đi, hai người còn lại cũng tạm biệt với chúng tôi, Khâu Hải Đình sau khi nói lời tạm biệt với chúng tôi xong thì nhìn về phía Trần Kha và hỏi thử, "Anh đưa em về ha."
"Không cần, tôi không uống bao nhiêu, tôi có thể tự đi về." Trần Kha cười xin lỗi Khâu Hải Đình.
"Hải Đình, anh đi trước đi, đợi lát nữa Thiên Ngạo đưa chúng em trở về." Nói là nói như vậy, chứ hôm nay Thiên Ngạo hình như rất vui vẻ nên uống cũng nhiều, hiện tại đã mơ mơ màng màng, hơn nữa chúng tôi cũng không để tài xế theo, nên lát nữa chắc tôi đưa anh ta về.
Khâu Hải Đình liên tiếp bị Trần Kha cự tuyệt hai lần, ở lại đây tự làm bản thân mất hứng, sau khi nói lời tạm biệt với chúng tôi liền rời đi.
Trong nháy mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người chúng tôi, tôi không uống chút rượu nào, Trần Kha bởi vì có tâm tình không tốt nên cũng không uống bao nhiêu.
"Đi thôi, tôi đưa cô về!" Tôi đỡ Thiên Ngạo đứng lên, Trần Kha cũng đứng lên theo.
Tầm mắt của cô ta vẫn có dụng ý khác nhìn chằm chằm tôi, hôm nay tôi làm cô ta khó xử, cô ta bị nghẹn một bụng lửa, không phải muốn ở tại chỗ này chặt tôi thành tám khúc chứ?
Nói thật thì tôi không nghĩ tới tửu lượng của Thiên Ngạo kém như vậy, hiện tại anh ta đã mơ màng ngủ thiếp đi, cả người phải dựa lên trên vai tôi, vóc người anh ta cao một mét bảy mươi tám, lại nặng muốn chết.
"Cô còn ở đó để nhìn cái gì nữa? Còn không đến giúp tôi?”
Trần Kha không nghĩ tới là tôi sẽ để cho cô ta đi hỗ trợ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng tiến lên đỡ Thiên Ngạo dậy, dồn sức lực của hai người chúng tôi cuối cùng cũng đỡ được Thiên Ngạo lên xe, tôi lái xe, Thiên Ngạo ở ghế sau, Trần Kha ngồi ở bên cạnh tôi.
Vừa rồi lá gan tôi cũng lớn, mà giờ tất cả mọi người rời đi hết, tôi lại nhịn không được có chút sợ hãi, ánh mắt của cô ta vẫn không dời khỏi người tôi, quá không thân thiện.
Nếu cô ta muốn giết tôi thì chỉ cần duỗi ngón tay ra cũng dễ dàng cắt đứt cổ họng của tôi.
"Cô đừng cứ nhìn tôi như vậy, hôm nay tôi đối với cô như vậy còn không bằng một phần vạn lần điều cô làm với tôi, cô muốn là mạng của tôi, còn tôi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn mạng của cô!" Để giảm bớt bầu không khí này, tôi mở miệng nói trước.
Trần Kha nghe xong, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ là lạnh lùng nói, "Nhưng cô không chết, Thiên Ngạo vĩnh viễn cũng sẽ không yêu tôi.".