Trong lòng tôi kinh hoảng, không phải là sư phụ biết chuyện tôi ở Thái Lan đã bái Long Bà Bố Khuynh làm thầy chứ?
Thiên Ngạo nói ghé công ty trước, nên tôi cùng bọn Hải Yến đi đến chỗ của sư phụ, dọc theo đường đi, tôi thấy sắc mặt của Lỗ Gia Minh không được tốt lắm, nhưng tôi cũng không dám nhiều lời, vẫn nơm nớp lo sợ đến tứ hợp viện của sư phụ.
Vừa vào tứ hợp viện đã bị sư phụ gọi vào phòng, sư phụ bị thương nặng nên vẫn còn chưa khỏi hẳn, đang nằm ở trên giường bệnh.
"Sư phụ.
"
Tôi quỳ rầm một tiếng xuống trước mặt sư phụ, vốn định nói rõ nguyên nhân mọi việc và cầu xin sư phụ tha thứ, không nghĩ đến sư phụ lại bảo tôi đứng lên và ngồi ở bên giường để nghe kỹ lời ông nói.
"Mộng Mộng à, trong mấy ngày các con đi Thái Lan ở thành phố L xảy ra không ít chuyện, có mấy thi quỷ bắt đầu đả thương người rồi, trước mắt thì cảnh sát đã bắt đầu tiến hành điều tra, thầy sợ những cậu thanh niên không rõ ràng kia tự tiện hành động, xong rồi lại bị chết một cách vô ích!"
Chẳng lẽ lúc trước do chúng tôi phá hủy căn cứ của bọn thi quỷ, làm cho đám thi quỷ đó chạy trốn ở khắp nơi nên nó mới hại những người vô tội ư?
"Vậy ý của sư phụ là gì ạ?"
"Sang năm hiệp hội nghiên cứu Dịch của thầy cũng bắt đầu hành động, qua vài ngày nữa có thể sẽ mở cuộc họp, con thay sư phụ đi họp đi, nhưng con ngàn vạn lần không thể nói cho bọn họ biết chuyện con là thi quỷ, nhớ kỹ không thể để bại lộ thân phận, bằng không bọn họ khẳng định không hỏi cho rõ trắng đen đã bắt con ngay lập tức đó.
"
Tôi không ngờ sư phụ lại lo lắng cho tôi đến thế nên tôi vội vàng gật gật đầu, "Sư phụ, thầy hãy yên tâm, con nhất định xuất ra bản lĩnh thật của phái Mao Sơn chúng ta, để những tiền bối kia thấy rõ.
"
"Được rồi, lúc con đi cũng dẫn theo Gia Minh đi, để cho nó trải nghiệm nhiều hơn, học thêm một chút.
"
"Dạ.
"
Sau khi tạm biệt sư phụ thì tôi đi ra ngoài thấy Gia Minh đang ở bên ngoài chờ tôi, anh ta mời tôi đến phòng khách và rót cho tôi một tách trà.
Anh ta đột nhiên lịch sự với tôi như vậy làm cho tôi có chút không được tự nhiên, nên tôi thăm dò hỏi, "Sư huynh, có phải tôi làm sai chuyện gì rồi không?”
Lỗ Gia Minh nhìn tôi một cái, sắc mặt có vẻ khó xử, anh ta suy nghĩ qua một hồi lâu mới lưỡng lự mở miệng, "Mộng Mộng à, thật ra sư huynh có một chuyện muốn nhờ muội, sư huynh biết tập đoàn Hành Vũ đầu tư một hạng mục nhà tù, nhà tù kia được xây dựng ở nơi tránh tay mắt của con người, đó chắc là căn cứ bí mật của Lãnh Thiên Ngạo.
”
"Ha ha, ngay cả những thứ này mà anh cũng biết rồi à?" Tôi nhịn không được liếc mắt nhìn Lỗ Gia Minh một cái, tin tức của anh ta linh hoạt quá.
"Nơi này xây cho những thi quỷ mà chúng ta cứu ra lúc trước, tất cả mọi người đều muốn có một nơi có thể tự do tự tại sinh hoạt, tôi dự định là chờ sau khi xây xong sẽ đón sư phụ qua, nơi đó an toàn hơn nơi này.
"
Không ngờ đến lòng tốt này của tôi càng làm cho sắc mặt của Lỗ Gia Minh thâm trầm thêm.
Đầu tiên, anh ta thở dài, sau đó nhìn nhìn toàn bộ tứ hợp viện, rồi mới chậm rãi mở miệng nói, "Ngôi tứ hợp viện này có lịch sử gần hai trăm năm, là nơi ở nhiều đời của phái Mao Sơn chúng ta, sư phụ sẽ không đi theo cô, ngược lại, sư phụ còn hy vọng cô có thể ở lại chỗ này, ở chỗ này làm cho phái Mao Sơn chúng ta được phát dương quang đại.
”
"Sư phụ! "
"Chắc cô không biết đâu, là sau khi sư phụ truyền thuật Mao Sơn lại cho cô, thì sư phụ liền bảo tôi xây dựng một trang web cho cô! "
Nói đến đây, Lỗ Gia Minh có thể là sợ tôi khó xử nên không có tiếp tục nói nữa, nhưng tôi cơ bản cũng hiểu được rồi.
Internet bây giờ rất phát triển, phái Mao Sơn chúng tôi ở trên diễn đàn trực tuyến rất là hot, có rất nhiều người có nhu cầu cũng trực tiếp đặt hàng ở trên đó, sư phụ hy vọng tôi có thể xuất hiện ở trên diễn đàn, được mọi người biết đến và chấp nhận.
Lúc trước tôi vẫn luôn tự cho kế hoạch và sắp xếp của mình là đúng, mà quên mất phải đứng dưới góc độ của sư phụ để nhìn vấn đề, sư phụ đối tốt với tôi như vậy, bởi vì tôi mà mình đầy thương tích, tôi làm sao có thể để sư phụ buồn lòng chứ.
"Không thành vấn đề, dù sao thì tôi vẫn cần sư phụ chỉ dạy một số chỗ trong thuật Mao Sơn, lần này trở về thì tôi cũng không đi nữa.
"
"Vậy còn bên Lãnh Thiên Ngạo! "
"Về Thiên Ngạo, thì tôi có thể gọi điện nói rõ, về sau cũng cần sư huynh chỉ bảo thêm nha, tôi với Hải Yến đi thu dọn phòng trước đây, hành lý của tôi đều để ở chỗ này.
"
"Phòng tôi đã dọn dẹp xong rồi, hai chị em cứ nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm đi, để tôi đi nấu cơm.
" Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt vui tươi của Lỗ Gia Minh, nhưng chân của anh ta hình như còn chưa lành hẳn vẫn khập khiễng đi nấu cơm.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho Thiên Ngạo nói rõ nguyên nhân, anh ta rất hiểu tôi, hơn nữa còn bảo bên nhà tù mới vừa khởi công thôi, bảo tôi dồn hết tâm tư để học pháp thuật.
Sau khi cúp điện thoại xong, tôi thấy tên trộm Hải Yến đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi không khỏi bật cười vì bộ dáng ấy, "Cậu nhìn tớ như vậy để làm gì?”
"Đúng là đang trong tuần trăng mật nha, nhìn các cậu keo sơn chưa kìa.
"
"Ha ha, thế mà so ra vẫn kém cậu với Gia Minh đó, khi nào thì các cậu cưới đây, sư phụ tớ chờ được ôm cháu rồi đó!"
"Cháu trai đã có rồi chỉ là! " Nói đến đây, ánh mắt Hải Yến ảm đạm xuống, sờ sờ bụng mình, "Chỉ là đứa nhỏ này không có tim thai, phải bỏ đi, tớ còn chưa nói cho Gia Minh biết, sợ anh ấy buồn, anh ấy rất mong đợi đứa nhỏ này.
”
"Chuyện này, cậu có từ bao giờ?" Tôi vội vàng ngồi xuống trước mặt Hải Yến.
Lỗ Gia Minh là một người đàn ông trụ cột tốt, hơn nữa tâm địa lại lương thiện, anh ta nhất định rất thích con nít.
Còn Hải Yến luôn là người thanh cao trong sạch, là một cô gái tốt hay giúp đỡ người khác, thế mà tại sao hai người lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
"Tớ cũng không biết, bé con đã hai tháng, có đôi khi tớ thậm chí có thể cảm giác được là nó ở trong bụng tớ cử động tới lui, cậu nói xem, làm sao tớ có thể đành lòng bỏ nó đi được?"
"Có phải là bác sĩ chẩn đoán sai hay không, hiện tại bệnh viện còn chưa tan tầm, tớ đi với cậu đến kiểm tra lại đi.
"
Tôi đứng dậy lại bị Tần Hải Yến giữ chặt cổ tay, cậu ấy không còn hy vọng lắc đầu với tôi, "Tớ đã đi khắp tất cả các bệnh viện nổi tiếng ở trong thành phố rồi, những bác sĩ đó đều nói giống nhau, không cần phải đi nữa.
”
Nghe cậu ấy nói như vậy, trong lòng tôi cũng đau nhói theo, có trời mới biết mỗi một lần cậu ấy nghe bác sĩ nói thế thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào chứ?
Tần Hải Yến là người bạn tốt nhất của tôi, ngày thường mặc kệ tôi xảy ra chuyện gì thì cậu ấy đều cố gắng hết sức mình để giúp tôi, cậu ấy còn thay đứa con gái là tôi để đến bệnh viện chăm sóc cho cha mẹ tôi, bây giờ tôi nhìn cậu ấy khổ sở như vậy mà không thể giúp được gì, trong lòng có chút khó chịu.
Đột nhiên, tôi nhớ lại mình có học thuật nuôi dưỡng tiểu quỷ của Thái Lan, nên kích động kéo lấy tay của Tần Hải Yến nói, "Hải Yến à, tớ có một cách này, cậu hãy nhận nuôi một tiểu quỷ đi, tớ cảm thấy có thể giúp được cậu!"
"Nuôi tiểu quỷ? Vậy tớ phải đến Thái Lan hả?"
"Mộng Mộng, cậu thực sự có thể giúp tớ sao?"
Trong hốc mắt kích động của Tần Hải Yến mau chóng lấp đầy bởi một tầng hơi nước, cậu ấy bĩu môi nhìn tôi, suýt nữa là khóc lên.
Tôi vội vàng ôm lấy cậu ấy và vỗ vỗ vào lưng, "Đừng lo lắng, có tớ ở đây, nhất định sẽ giữ được đứa bé này của cậu, cậu đừng buồn tủi nữa, tớ liền gọi điện thoại cho Thiên Ngạo, đem đồ tớ ký gửi đến đây.
”.