Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tưởng tượng thì luôn đầy đặn nhưng hiện thực lại trơ xương.
Hẹn hồ qua mạng phần lớn giống như coi trời bằng vun, tới khi đưa ra ánh sáng liền bật ngửa mà chết, loại bạn quen trên mạng tới khi gặp mặt thấy sẽ chênh lệch rất nhiều, suy cho cùng đây cũng là một cách xem mặt của thời đại này.
Hồ ly hoa nghe Hà Thi Di hét lên như thế liền sợ đến mức run tai, sau đó nó mở miệng an ủi cô bé: "Thi Di đừng sợ, là anh đây, anh là Đại Bạch.
"
Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, ném Đại Bạch lên giường, rồi ngồi vào một bên nhìn với ánh mắt lạnh nhạt.
Tôi chợt cảm thấy may mắn vô cùng vì đã nhốt mẹ Hà ở ngoài cửa, nếu để cho bà nghe thấy con hồ ly hoa này mở miệng nói chuyện, e là sẽ rắc rối hơn.
"Ngươi tránh ra! Tránh ra!" Hà Thi Di cầm gối đầu đánh loạn xạ vào người Đại Bạch, miệng không ngừng hét lớn: "Ngươi không phải Đại Bạch, Đại Bạch không như thế này.
"
Đại Bạch trèo lên cửa sổ thôi mà đã phải dùng hết sức, giờ bị Hà Thi Di dùng toàn bộ lực đánh mấy cái thì suýt nữa là lăn luôn xuống giường, chân nó không dùng được, chỉ còn biết kêu đau mà ăn thêm vài gối nữa.
Tôi đứng một bên có chút dở khóc dở cười, Mặc Dật bên này duỗi tay ra kéo tôi ôm vào lòng ngực, để tôi ngồi lên đùi y, ngồi nhìn Hà Thi Di trút giận lên Đại Bạch.
Đúng vậy, chẳng qua là trút giận thôi, chưa tới mức muốn lấy mạng.
Qua một thời gian khá là lâu, Hà Thi Di hết phẫn nộ, ném gối một lần cuối rồi nằm lỳ ở xuống giường khóc lớn tiếng.
"Thi Di! Thi Di!" Đại Bạch mang khuôn mặt hồ ly, nó hận không thể vặn ra biểu cảm của con người, xoè ra bàn chân muốn chạm vào cô bé, nhưng bàn chân nhỏ quá căn bản không dùng được, cuối cùng nó chỉ còn biết trông mong hướng mắt nhìn tôi.
Nó nhìn sang Mặc Dật thì rụt cổ về ngay, không dám để phát ra âm thanh nào.
Mặc Dật đại lão lại có có tâm trạng không tồi, y ôm lấy eo của tôi, tựa đầu lên vai tôi, ôn nhu nói: "Nói đi.
"
Đại Bạch như trút được gánh nặng, vội vàng nhảy xuống đất, quỳ rạp xuống trước mặt Mặc Dật, đem câu chuyện kể lại từ đầu tới cuối.
Hoá ra trước kia nó không có tên, cũng không biết đã sống trong núi qua bao nhiêu năm, dù sao nó cũng ngây thơ và không biết gì, nhưng rồi không biết vì sao ngọn núi đó bị khai thác, có một lần nó đi tìm đồ ăn vào ban đêm thì chui vào lồng sắt của người ta và bị bắt.
Người nhà kia chắc là thấy nó đáng yêu, hoặc là do thời buổi này hồ ly rất hiếm cho nên gửi cho cháu trai ở trong thành phố làm thú cưng, kết quả là do mùi nó quá nặng cho nên bị vứt bỏ.
Mà ở trong thành phố không dễ tìm được đồ ăn, thiếu chút nữa đã chết vì đói.
Đại khái cũng vào khoảng năm tháng trước, Hà Thi Di thấy nó ở công viên, còn cho nó rất nhiều đồ ăn, cùng nó nói chuyện và bảo nó theo về nhà, lúc ấy nó cũng không dám nói chuyện, cũng ngây thơ không hiểu gì, liền đi theo Hà Thi về nhà.
Ở trong mắt nó Hà Thi Di là một vị Bồ Tát sống, nhưng nó cũng biết bộ dáng của mình không tốt lắm cho nên chỉ dám tới vào ban đêm.
Nó cũng không có pháp lực gì nhiều, nhưng trời sinh hồ ly đã mê hoặc lòng người, vào buổi tối, nó ở trong mộng của Hà Thi Di là một anh chàng đẹp trai, mặc trường bào trắng, tiên khí ngút trời, chẳng trách sao Hà Thi Di thao thao bất tuyệt hết lời này tới lời khác như thế.
Hà Thi Di ở trên giường nghe đến đây liền mắng nó là kẻ lừa đảo.
Mặc Dật nghe xong chớp chớp mắt, thật sự không biết nên nói như thế nào.
Tôi nhìn bộ dáng Đại Bạch dùng sức dập đầu trước Mặc Dật, rồi nó lại trèo lên giường mà không biết dỗ Hà Thi Di ra sao, nhìn nó thế này, tôi có chút hoài nghi, chẳng phải mấy con hồ ly tinh tu luyện thường rất xảo quyệt hay sao?
Thế mà chỉ có như thế này à, bị bắt nuôi như thú thì không nói còn xém bị chết đói nữa chứ? Rốt cuộc sao nó biến thành tinh được thế?
Mà cũng chẳng trách được, tới bây giờ nó vẫn chưa hoá thành hình người, có lẽ học cách nói chuyện đã là giới hạn cố gắng lớn của nó.
Nói cho cùng, Hà Thi Di cũng chỉ là một đứa trẻ, mà Đại Bạch ở cùng cô bé gần bốn năm tháng cho nên cũng nhìn thấu tính cách cô bé rồi, tuy nó chỉ là một con hồ ly hoa nhưng dùng lời nói dỗ dành rất hoa trương, tỏ ra đáng yêu, thế là dỗ được cô bé nín khóc và cười lên.
Nhưng thế này tôi lại có chút đau đầu, nếu hai đứa nó làm hoà rồi vậy tôi báo cáo công việc với mẹ cô bé như thế nào? Tôi nên làm gì với mấy con hồ ly nhãi con đây?"
Tôi nhìn Mặc Dật xin giúp đỡ, y nhìn Đại Bạch dễ thương như thế có chút suy tư.
Chờ tâm trạng của Hà Thi Di ổn định, tôi mới hỏi ý kiến của cô bé với Đại Bạch.
Mặc Dật nói người sinh hồ ly con có chút nguy hiểm nhưng không cao.
Hà Thi Di rất thất vọng về Đại Bạch, có điều không chịu được lời hoa ngôn xảo ngữ của nó nên đã đồng ý sinh hồ ly nhãi con ra, nhưng sau khi sinh xong, cô bé muốn Đại Bạch đừng tới tìm mình nữa, cô bé còn phải ngẫm nghĩ lại xem có muốn ở chung với nó hay không.
Đại Bạch vô cùng mất mát nhưng ít ra cô bé không phủ định toàn bộ.
Editor: Alissa.