Âm Hôn Khó Chia Lìa

chương 69: 69: 1 nữ chủ đáng thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Tề Sở gọi điện thoại, chỉ trông chốc lát mấy chiếc xe cảnh sát đã có mặt.

Những người cảnh sát đó gật đầu với Tề Sở, sau đó, liền lấy từ trong xe ra rất nhiều dụng cụ của đạo gia, rồi đi nhanh hướng vào trong nhà, hiển nhiên những người cảnh sát này có quan hệ với đạo gia.

"Cô muốn vào xem một chút không?" Tề Sở duỗi tay bóp tắt hương dẫn đường của tôi, thấp giọng cười nói: "Cho dù không tìm được Tô Khê giả kia nhưng ít ra cũng tìm được Lưu Nhược Thủy?"Nhưng Lưu Nhược Thủy này đúng là rất thảm! Tôi tính lắc đầu thì nghe thấy tiếng rống từ trong nhà.

Tôi cùng Tề Sở nhìn nhau, rồi lập tức chạy vào trong.

Hòm kia đã bị mở ra, bốn người cảnh sát đang giăng lưới bằng dây thừng đỏ có dán lá bùa ở phía trên lên hòm gỗ, phỏng chừng là muốn dùng lưới để bắt Tần Mạc, nhưng không ngờ được, Tần Mạc vốn ru rú ở trong góc hòm, không nhúc nhích thì bây giờ lại giống như phát điên, nhe răng gào thét, vươn tay xé rách lưới dây thừng màu đỏ thành từng mảnh.

Sợi dây màu đỏ bên trên đó hiển nhiên đã được xử lý đặc biệt, khi Tần Mạc đưa tay qua kéo, lá bùa liền bốc lửa thiêu đốt da thịt của anh ta nhưng anh ta căn bản không cảm thấy đau, vẫn như cũ mạnh mẽ xé rách.

Cảnh sát sắp giữ không được nữa, thì Tề Sở vội vàng tiến tới, rút thanh kiếm gỗ đào đâm vào người Tần Mạc.

Kiếm gỗ đào không có góc cạnh nhưng ở trong tay Tề Sở lại có vẻ vô cùng sắc bén, bị đâm một nhát nhưng Tần Mạc vẫn không kêu đau, anh ta duỗi tay kéo mạnh lưới, lại vươn tay tóm lấy người cảnh sát bên cạnh và há mồm muốn cắn vào cổ.

Kiếm gỗ đào của Tề Sở vẫn còn ghim trong người anh ta, tôi mắt thấy sắp xảy ra chuyện, không biết nghĩ gì liền cầm hương dẫn đường chọc vào cái miệng há to của anh ta.

Vừa đúng lúc ngọn lửa trên lá bùa loé lên, hương dẫn đường bị Tề Sở bóp tắt đột nhiên bốc cháy trở lại.

Cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, trong miệng và mắt Tần Mạc bỗng nhiên bốc lên rất nhiều khói, theo đó ánh mắt của anh ta có chút mê man đi, ngẩng đầu nhìn khói bay lượn, cuối cùng nhìn theo làn khói bay tới đóng thi thể còn lưu lại ở trong hòm, sau cùng khói bao vây chung quanh anh ta.

Như thể nhớ ra cái gì đó, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn, tiếp theo cả người bốc khói, trên làn da xuất hiện ánh lửa.

Cùng với sự xuất hiện của ánh lửa, một mùi hương đậm đặc toả ra.

Tôi đứng quá gần, mùi hương lạ kia toả ra khiến tôi choáng váng hoa mắt, hai chân mềm nhũn đi, suýt nữa là ngã xuống.

May mắn thay ở một bên Tề Sở đã duỗi tay đỡ lấy tôi, anh ta hướng mấy người cảnh sát chào xong liền đỡ tôi ra ngoài.

Trong phòng khói đặc cuồn cuộn, người bị kiếm đâm cũng không kêu đau lại đột nhiên rên la lên, mùi hương lạ lùng cũng tràn ra theo, tôi cảm thấy đầu óc càng thêm choáng váng.

Cho dù tự mình dùng sức nhéo vào lòng bàn tay thì đầu vẫn bắt đầu mê man đi, thai quỷ trong bụng dưới động càng dữ dội.

"Vân Thanh? Vân Thanh?" Tề Sở dùng sức đỡ lấy tôi, thấy tôi trượt xuống liền vội ôm chặt tôi vào trong ngực còn dùng tay vỗ vỗ vào mặt tôi: "Cô bị làm sao vậy?"Tôi định mở miệng nói nhưng vừa há miệng ra thì mùi hương lạ kia xộc thẳng vào miệng, cổ họng tức khắc ngứa ngáy khó chịu, cho nên không nói được nửa lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt ngầm ra hiệu với Tề Sở là đi mau.

Tôi không biết là tại vì sao nhưng mùi hương lạ kia vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với tôi, mỗi lần Lục Tư Tề đều sử dụng mùi hương này mê hoặc tôi và lần nào cũng thành công.

Lần này tìm Lưu Nhược Thủy nên mới tới đây, vốn còn tưởng rằng mùi hương lạ đó chỉ còn sót lại, lại không ngờ được Tần Mạc bị hương dẫn đường làm cho bốc cháy thì cơ thể lại phát ra mùi hương đậm đặc như vậy.

Tề Sở nhìn ánh mắt run rẩy của tôi có điểm sốt ruột, liền ôm chặt lấy tôi đưa ra xe.

Nhưng anh ta vừa mới quay người thì tôi nghe thấy tiếng hừ lạnh.

Tiếng hừ này làm cái đầu đang mê man bị kích thích, tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thử, thấy Mặc Dật mặc một bộ đồ thường màu đen đứng ở góc sân, dùng hai mắt nhìn chằm chằm tôi với Tề Sở.

"Minh quân!" Tôi còn đang nghĩ y xuất hiện từ khi nào thì đã bị Tề Sở, người đang cực kỳ muốn sóng sót đẩy sang chỗ Mặc Dật, còn anh ta thì vội vàng giải thích: "Anh tới lúc nào vậy, tôi không biết Vân Thanh bị làm sao lại đột nhiên không thở nổi, suýt nữa là ngất.

"Anh ta đẩy rất có lực, tay chân tôi mềm nhũn sẵn rồi, lúc anh ta ôm chân tôi còn không chạm đất thế là cơ thể tôi liêu xiêu một phát liền ngã xuống đất.

Đầu tôi đập mạnh xuống đất, đau vô cùng, trước mắt là muôn vì sao xẹt qua, thật sự muốn cười khổ một tiếng mà.

Chẳng phải khi con gái té thì đáng lý ra hai người đàn ông phải duỗi tay ra đỡ rồi còn tranh giành nhau sao?Tôi đây quá thảm rồi, nổi khổ của Tề Sở tôi biết nhưng anh ta cũng không cần thiết vừa thấy Mặc Dật liền dùng lực mạnh như thế đẩy tôi ra chứ.

Tôi cũng biết Mặc Dật lạnh lùng, nhưng sao lại trơ mắt nhìn tôi bị đẩy ngã xuống đất hả, còn chẳng có ý duỗi lấy một ngón tay ra, đúng là không ga lăng chút nào?Tốt xấu gì trong bụng tôi còn có hạt giống của y nha!Đàn ông! Đúng là!Cuối cùng tôi cảm thấy mình đã dùng hết sức lực mà mình có, hai mắt liền nhắm nghiền đi, rơi vào hôn mê.

Editor: AlissaCập nhật //.

Truyện Chữ Hay