Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ quái vật kia không để ý tới lời Mặc Dật nói chỉ lo nhìn thớ thịt ở trên người bản thân đang rơi xuống, anh ta vẫn vô cùng nghi hoặc nói: "Không thể nào, gã ta đã nói chỉ cần hợp nhất tôi với căn phòng này thành một thể thì không ai có thể vào trong."
"Còn tôi chỉ cần ăn thai quỷ là có thể trở thành Lục Tư Tề.
Gã ta sẽ không gạt tôi! Gã ta sao có thể gạt tôi..." Mắt thấy nội tạng sắp đổ xuống, anh ta liền bắt đầu nóng nảy, giơ tay dồn mấy thứ kia vào giữ trong người, thế nhưng cổ tay của anh ta cũng đột ngột đứt lìa ra.
Tiếp đó, một cơ thể hoàn chỉnh ở trong nháy mắt đã đổ sụp xuống, để lại trên mặt đất là máu loãng tanh nồng cùng với một hương vị cổ quái.
Mặc Dật lẹ tay che lại mắt tôi, lạnh lùng nói: "Bổn quân không muốn huyết mạch của bổn quân bị doạ sợ."
Y tự xưng là bổn quân chính là lúc tâm trạng không tốt.
Tôi bị thứ này doạ sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra như sợi mì, cũng không rảnh suy nghĩ là vì sao tâm trạng của y lại không tốt nữa rồi.
Mùi ở trong phòng ngủ rất nặng, Mặc Dật kéo tôi một chút nhưng tôi không động được thế là y thở dài, duỗi tay, khụy gối và bế tôi lên, sau đó đi ra ngoài còn nhìn qua chung quanh phòng.
Y đánh giá bài trí trong căn phòng mà sắc mặt càng thêm đen, sau đó, trực tiếp ôm tôi đi thẳng ra khỏi đó.
Tề Sở vẫn còn đợi ở ngoài cửa, anh ta nhìn thấy Mặc Dật ôm tôi ra, liền hỏi: "Bên trong đó là ai vậy?"
"Ở trong phòng ngủ, tự mình đi xem." Mặc Dật lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, y đỡ tôi đứng vững, sau đó lấy ra một chai nước đưa tới: "Nước suối lạnh rất tốt cho việc an hồn định thần, uống hai ngụm đi cho đỡ sợ."
Nói xong y liền đưa chai nước tới bên miệng tôi, tôi vội uống hai ngụm, nước suốt này lạnh cực, lập tức có tác dụng.
Mặc Dật lại ôm tôi vào ngực, sắc mặt y vẫn như cũ, thật u ám, đan xen chút bất đắc dĩ, y duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ của tôi, nghi hoặc nói: "Nó đang vui."
Trước mắt tôi bây giờ vẫn còn đọng lại hình ảnh khối cơ thể phân rã của đồ quái vật kia, một cơ thể mà được chắp vá từ những mảnh thịt lớn bé, từ bên ngoài đến bên trong.
Nghe được Mặc Dật, tôi mới bối rối nhìn lại cái tay y đang vỗ về bụng nhỏ của mình.
Mặc Dật nắm lấy tay của tôi và đặt ở trên bụng nhỏ, y cười khẽ, nói: "Nó nói, em luyến tiếc nó."
Tôi nheo mắt lại, nghĩ lại, khi thứ quái vật kia cầm dao mổ muốn lấy thai quỷ ra thì tôi đã làm theo bản năng giơ tay che bụng, khi đó tôi chẳng nghĩ gì mà làm theo bản năng của một người mẹ.
Thai quỷ ở trong bụng nhỏ hình như cảm giác được nên cọ cọ vào bụng xem như chào hỏi với tôi.
"Đó là oán linh()." Tâm trạng của Mặc Dật từ từ tốt lên, thấp giọng hướng tôi nói: " Là oán khí() từ những cái xác bị làm giải phẫu suốt một thời gian dài đã tụ tập lại mà sinh ra, lúc mới hình thành thứ đó không có ý thức vì không có cơ thể.
Sau này bị những oán khí của người bị lấy nội tạng hấp dẫn nên thứ đó bắt đầu có ý thức."
()(怨靈) Cũng gọi Tử linh, Ác linh, Vong linh ôm lòng oán hận và muốn trả thù.
Người lúc còn sống mà ôm lòng oán hận và muốn trả thù, thì gọi là Sinh linh; người sau khi chết mà hiển hiện cái trạng huống ấy thì gọi là Tử linh.
Như Dạ xoa, ác quỷ...!thường hiện ra các tướng trạng làm cho người ta sợ hãi.
Xưa người ta thường nhờ sự gia trì, cầu đảo để xua đuổi oán linh; tư tưởng này bắt đầu từ thời đại Ngụy Tấn.
(xt.
Ác Linh).
()Oán khí: Ý niệm hận thù muốn trả thù của người bị chết oan, bị dày vò.
Vì nó không phải quỷ cũng không phải người, nên nó mới không sợ Mặc Dật và Tề Sở.
Oán khí từ những cái xác để làm giải phẫu cho sinh viên cùng với oán khí của những người bị lấy nội tạng lại có thể tụ họp lại thành một thứ khủng bố như vậy.
"Anh ta nói Lục Tư Tề từng đổi nội tạng." Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Mặc Dật: "Anh ta lấy nội tạng thay ra của Lục Tư Tề bỏ vào cơ thể bản thân, cho nên anh ta có ký ức của Lục Tư Tề."
"Cho nên, gã biết Lục Tư Tề thích em?" Hai mắt u ám của y nhìn sang tôi, lạnh lùng nói: "Gã làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn sống cùng em?"
Nghe giọng của y lại bắt đầu lên men rồi nên tôi vội nói: "Anh ta cũng là bị người ta lừa.
Người sau lưng kia..."
Khẳng định là có thù oán với tôi, cũng có thù luôn với cả Lục Tư Tề và Lục Linh.
Có điều là tôi ngoại trừ có thù với mẹ con nhà họ Lục ra thì hình như trong nghề này tôi chưa từng đắc tội với người nào mà?
"Bất kể là ai, em đều không cần sợ." Mặc Dật đột nhiên lại ôm tôi vào lòng, thở dài, nói: "Mánh khoé nói lảng sang chuyện khác của em tệ quá."
Y nói thế rồi nên tôi chỉ biết giả cười thôi, cảm thấy vị đại lão này thật là thích ăn dấm chua mà, nhưng thật ra từ sâu trong lòng tôi lại có chút ấm áp khó tả nổi, cũng xua tan đi hết sự sợ hãi vừa rồi.
"Vãi thật, cái này cũng quá khủng bố rồi!" Tề Sở che miệng chạy ra, quay ra đây rất nhanh.
Một lát sau, chị Dương cũng đã đến, lúc nhìn thấy tình huống trong phòng ngủ kia chị ấy cũng không chịu nỗi mà thất kinh().
()Quá sợ hãi, mất hết cả hồn vía.
Tôi đợi chị ấy sắp xếp xong xuôi mới hói: "Chị biết Lục Tư Tề không?"
Chị Dương gật đầu, ngượng ngùng nói: "Chị biết, chị có xem qua tư liệu về em."
Editor: Alissa.