Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại khái so với lăng trì() còn thảm hơn? Ngày đêm bị ác quỷ làm nhục, tra tấn đến chết mà không chết được.
Lăng trì: Hình phạt xẻo da thịt.
"Nhưng Kỳ Kỳ và Thụy Thụy có thể thảm hơn cô ấy không?" Tôi đột nhiên cảm giác chính mình dường như tham gia vào một trò chơi.
Không cách gì có thể đe doạ cha mẹ bọn trẻ bằng cách dùng con cái của họ.
Trước đó bà đồng không tìm được âm hồn nhưng tôi lại có thể nhìn thấy hình ảnh La Hạnh Hoa bị làm nhục, cũng vì để ép Tề Cường nói ra sự thật nên tôi đã kể lại chuyện đó cho anh ta nghe.
Do đó tạo cho anh ta một tâm lý ám ảnh và anh ta sẽ nghĩ Kỳ Kỳ và Thụy Thụy trong tay người kia cũng có thể thảm như vậy.
Tề Sở vỗ vỗ tôi an ủi, cùng lúc nhân viên công tác rất nhanh đã làm xong, chúng tôi liền đi qua nhìn xem.
Khi Tề Cường nói chuyện với tôi thì hai mắt của anh ta nhìn gắt gao vào đôi mắt của tôi.
Nhưng mà khi phóng to lên thì thấy trong mắt anh ta không phải là tôi.
Mà đó là hai đứa nhỏ, tay chân chúng đều bị trói treo lơ lửng giữa không trung, giãy giụa trong đau đớn.
Nháy mắt tôi liền hiểu rõ, quay đầu lại nói: "Tư thế này rất giống tư thế của La Hạnh Hoa và tôi đã nói dáng vẻ này với Tề Cường.
"
Nếu mà nói dùng hành động đối với La Hạnh Hoa làm lên người hai đứa nhỏ thì ai có thể tiếp thu nỗi đây, đặc biệt, Tề Cường cũng biết hai đứa nhỏ là bị bọn họ liên lụy.
Tề Cường đối với việc La Hạnh Hoa chết còn bị làm nhục đã rất áy náy, tuy vậy anh ta cho rằng đó là tự họ tìm nhưng còn hai đứa nhỏ này, chúng đều vô tội.
Để một lúc, hình bóng đó đã phân ra biến mất cũng có lẽ là đã nhập vào người Tề Cường.
Khi Tề Cường vén cái bụng lên, hình như móng tay của anh ta có biến dài ra, còn hình ảnh nội tạng tiêu tiến như bọt biển thật giống như có axit nồng độ cao đổ lên trên vậy.
"Đã phong ấn và khoá lại.
" Tề Sở vỗ bả vai của tôi, thấp giọng nói: "Sẽ tìm được nguyên nhân thôi.
"
"Bên kia còn phải đợi tra manh mối.
" Sắc mặt chị Dương có chút nặng nề, hướng chúng tôi vẫy tay, nói: "Lại đây xem này, hai người còn nhớ rõ tôi từng nói đã xảy ra một chuỗi án mạng không?"
Tổng cộng có bốn vụ án nổi lên ở bốn phía, cuộc sống của bốn người kia không hề có liên quan nhau, nếu không phải bọn họ đều bị lấy mất nội tạng bằng những cách khác nhau thì căn bản sẽ không liên quan đến nhau.
Một người tên là Lưu Minh, là sinh viên của trường y, người nước ngoài, tuổi, có cái chết khủng khiếp nhất.
Nghe nói ngày đó trường y có một khoá giải phẫu, chủ yếu giải phẫu dành cho khoa nội, thi thể đưa tới là một cái cực mới, hiếm lắm mới được trường y sắp xếp cái tươi như vậy còn cố tình mô phỏng giống như giải phẫu thật, che đi cái đầu.
Chờ các sinh viên động dao, liền có máu tươi chảy ra, họ còn hô lên thật mới mẻ, chờ khi sờ đến nội tạng cảm thấy nó vẫn còn ấm nên mới nhận ra có điểm không đúng.
Lưu Minh đã chết, là đang còn sống mà bị giết chết nhưng lạ ở chỗ trước đó động vào cậu ta không có dấu hiệu nào là còn sống, cũng không phát ra tiếng, làm kiểm tra lại cho thấy trong cơ thể cậu ta không hề có thuốc mê.
Tất cả mọi người trong trường y đều có thể chứng minh giải phẫu là một cái xác, không có dấu hiệu nào của sự sống cả và cũng không ai biết Lưu Minh vì sao lại bị đưa lên bàn mổ như một cái xác và cái xác ban đầu cho cuộc giải phẫu lại không thấy đâu, nói cách khác, giống như từ lúc bắt đầu đến khi phát hiện ra cậu ta thì cái xác đó vẫn chính là Lưu Minh, là do cậu ta không hề giãy giụa.
Người thứ hai là một người bán mỹ phẩm, không có liên quan gì đến y học, khi người đó đang live stream thì có người phát hiện người đó không ngừng nuốt mỹ phẩm vào trong bụng nên đã báo liền cho cảnh sát và nền tảng phát trực tuyến đó bị chặn ngay.
Chờ đến khi cảnh sát đến nhà cô ấy thì bụng của cổ đã căng lên nhô cao, bên trong bụng đều là chai, lọ, bình bị nuốt vào, lại không thấy nội tạng đâu.
Người thứ ba là một tài xế, có người phát hiện chết ở ven đường.
Là tài xế tự dùng dao gọt hoa quả lột bụng, rồi ném nội tạng ra ngoài cửa sổ xe, khiến nhiều người ở đó bị doạ khiếp sợ.
Người thứ tư là chủ của một quán bar, người địa phương duy nhất, ngay trung tâm thành phố, nơi hoạt động kinh doanh quán bar đang bùng nổ.
Vào cái đêm người đó chết là người đó đang ngồi uống rượu cùng khách, thì đột nhiên giống như bị sặc, liên tục ho sặc sụa rồi nôn ra một miếng phổi, là một miếng phổi thật, mọi người còn tưởng rằng người đó đang làm trò ảo thuật gì đó nên làm náo nhiệt theo.
Thẳng cho đến khi ông chủ nôn ra trái tim vẫn còn nhảy ở trên đất, đúng lúc đó có một y tá đang chơi ở đây nhìn thấy liền hét lên mới tá hoả ra.
Chờ đến khi cảnh sát tới thì nội tạng đã bị ho ra hết, chị Dương và những người khác lập tức phong toả hiện trường, đem vụ này ép xuống.
"Sao trước đó chị không nói với tôi vụ này?" Tề Sở xem xong liền nhăn mày như ông già.
Chị Dương cười khổ nói: "Sư thúc tổ à, ngài là ai chứ? Loại án mạng như vậy, một năm chúng tôi gặp cũng không ít, hơn nữa theo như chúng tôi điều tra, bốn người này chưa từng gặp qua nhau, tiền ra vào của họ đều hợp pháp, nếu như tra sổ giống như Tề Cường mà nói thì bọn họ cũng sẽ rửa tiền qua công ty thủy sản, chúng tôi cũng tra không ra.
"
"Điều tra ông chủ quán bar một chút.
" Tề Sở bấm bấm máy tính.
Tôi cũng gật đầu tán thành, nếu nội tạng được lấy ra từ cơ thể người còn sống thì cơ bản có thể phân công như thế này.
Lưu Minh là sinh viên y phụ trách! cầm đao, tài xế taxi có nhiệm vụ là kéo người, người bán mỹ phẩm chắc là liên hệ với khách hàng, quán bar của ông chủ là nơi cung cấp giao dịch hay gì gì đó, còn bọn người Tề Cường phụ trách vận chuyển, đây là một đường dây liên kết.
Đương nhiên có khả năng còn nhiều thành viên khác tham gia!
Chị Dương ra vẻ cổ quái nhìn chúng tôi: "Trong đám người này, Lưu Minh là người bị chết sớm nhất, chết từ ba tháng trước, ông chủ quán bar chết cách đây một tháng rưỡi.
Nhưng tháng trước Tề Cường vẫn còn đưa hàng, cũng chính là nội tạng, nếu bọn họ nằm trên cùng một đường dây thì tại sao bốn người liên tiếp chết đi mà họ không biết? Còn dám vận chuyển hàng tiếp?
Editor: Alissa.