Âm Hoàng

quyển 2 chương 9-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quán Tea Time ở phố Nguyệt Hoa là một quán có không gian thuần phong cách dân dã châu Âu, hàng rào màu trắng ngà, thảm cỏ mềm mại, tường gạch màu vàng sữa, kết hợp với nhiều hoa cỏ đầy màu sắc, lộ ra một không khí thanh thản dễ chịu khó có được giữa chốn đô thị này.

Đến nơi, Bạch Thiên Nghiêm kéo cửa ra, tiếng chuông từ trên cạnh cửa thanh thúy vang lên, một bồi bàn mặc đồng phục caro màu xanh, đeo tạp dề trắng liền chủ động tiến lên dẫn y đến chỗ của Tĩnh Diệp.

“Anh tới rồi.” Tĩnh Diệp được dạy dỗ rất tốt đứng dậy gật gật đầu với y, chiếc váy dài màu xanh nhạt khiến cô nhìn vào càng thêm ôn nhu vài phần, tươi cười điềm tĩnh mà ưu nhã.

“Xin lỗi, bắt cô đợi lâu.” treo áo khoác trên ghế bên, Bạch Thiên Nghiêm tiếp nhận menu mà đối phương đưa qua, tùy ý gọi một ly trà sữa, sau đó rất trực tiếp hỏi, “Tĩnh tiểu thư tìm tôi có chuyện gì.”

“Gọi tôi tiểu Diệp được rồi. Tôi nghĩ rằng…… anh sẽ cùng tôi trò chuyện trong chốc lát trước…” Tĩnh Diệp có chút buồn rầu nghiêng nghiêng đầu, môi hơi mân lên, nhưng không có vẻ như làm ra vẻ, ngược lại khiến người khác cảm giác rất tự nhiên. Rồi sau đó cô cũng không có ý dây dưa, từ bao trong túi cầm ra một xấp tài liệu đưa cho Bạch Thiên Nghiêm: “Anh xem đi.”

“Ân?” Bạch Thiên Nghiêm có chút tò mò cầm qua.

“Là kịch bản.” Tĩnh Diệp uống một ngụm hồng trà.

“Kịch bản” Hai chữ khiến Bạch Thiên Nghiêm vốn trời sinh từ trong khung chính là diễn viên rất nhanh liền tập trung lực chú ý, lại không hề để ý tới Tĩnh Diệp, bắt đầu chuyên chú xem. Người sau tựa hồ cũng không để ý, nâng cằm dừng ở khuôn mặt chăm chú của y, tươi cười nơi khóe miệng thoáng có chút ngượng ngùng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tĩnh Diệp cảm giác Bạch Thiên Nghiêm so với lần trước tựa hồ gợi cảm hơn rất nhiều. (phải chăng mấy bác thụ sau khi bị xxoo sẽ đệp ra?:v)

Là nguyên nhân gì chứ?

Môi nhìn có vẻ rất muốn cắn…… (=..= thúc là dụ thụ a)

Ước chừng hai mươi phút sau, Bạch Thiên Nghiêm buông kịch bản, rất nghiêm túc nói với Tĩnh Diệp: “Kịch bản rất tuyệt, góc độ miêu tả cũng rất đặc biệt.”

“Cám ơn.” trên mặt Tĩnh Diệp lộ ra nụ cười thật sáng lạn, “Tôi hy vọng anh có thể đảm nhận nhân vật chính bộ phim này.” Nói xong, cô trực tiếp đem toàn bộ tài liệu pháp luật, cùng với hợp đồng đều đem ra đưa cho Bạch Thiên Nghiêm —

Cư nhiên là bộ phim bom tấn được đầu tư những ba trăm triệu!

Bạch Thiên Nghiêm quả thật có chút sửng sốt, mặc dù xưa nay y rất trấn định tự nhiên, nhưng bây giờ cũng hơn nửa ngày mới có thể phản ứng lại, giọng nói khàn khàn hỏi: “Vì sao lại tìm tôi?”

Cơ hội trực tiếp đảm đương nhân vật chính trong một bộ phim có đầu tư lớn như vậy, đối vẫn một luôn làm vai phụ, ngay cả lời kịch cũng ít đến đáng thương như y mà nói, đã là tồn tại không dám tưởng tượng rồi.

“Anh không tin mình sẽ diễn tốt sao?” Tĩnh Diệp thu liễm tươi cười, trầm tĩnh nhìn y.

“Đương nhiên không.” Bạch Thiên Nghiêm giương mắt nhìn thẳng đối phương, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng lợi hại khiến người khác không dám nhìn thẳng, đó là sự cố chấp và tự tin đối với lý tưởng mà lâu nay bị sinh hoạt áp chế, “Tôi có thể diễn tốt hơn so với bất kỳ người nào.”

Dừng một chút, Bạch Thiên Nghiêm lại thản nhiên nói: “Nhưng tôi không biết, tôi dựa vào cái gì để diễn.”

Dù sao y cũng đã đợi thật lâu trong cái giới này, dù y chỉ là một vai phụ, nhưng cũng biết rõ, nhân vật chính của bộ phim lớn cỡ này luôn là một minh tinh điện ảnh, người mà bản thân có năng lực thu hút phòng vé rất mạnh.

Ngoài cái đó ra, nhân mạch, thực lực, bao gồm cả bối cảnh của minh tinh điện ảnh này, cũng là một lợi thế nhất định cần có.

Những thứ này hầu như y đều không có.

Dù sao, thực lực trong thế giới hiện thực này, có đôi khi cũng không đại biểu cho gì cả, cũng không có nghĩa có nó thì sẽ thành công.

“Chỉ bằng anh có thể diễn tốt.” Tĩnh Diệp đứng lên, bàn tay chống bàn đứng dậy tiến qua, cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiên Nghiêm.

“……” Bạch Thiên Nghiêm lẳng lặng cùng cô nhìn nhau một lát, nhẹ nhàng nở nụ cười. Y có chút vui mừng, nhưng phần nhiều là tự giễu, “Cô nương ngốc, tôi biết cô làm như vậy là vì muốn cho tôi một cơ hội, nhưng tôi cũng không phù hợp khẩu vị nhà đầu tư này, bọn họ sẽ không đồng ý với cô.”

Kinh nghiệm của y hầu như trống rỗng, chỉ cần tưởng tượng thì có thể biết nhà đầu tư này sẽ cực lực phản đối như thế nào.

Không biết vì sao, Bạch Thiên Nghiêm cười như vậy khiến Tĩnh Diệp khống chế không được cảm thấy tâm bắt đầu chua xót.

Một lát sau, cô mới ôn nhu cười nói: “Đừng lo lắng, đạo diễn kiêm nhà đầu tư bộ phim này chỉ tên bảo anh diễn.”

Bạch Thiên Nghiêm lại ngây ngẩn cả người, cả năm phút đồng hồ sau mới hồi phục tinh thần lại: “Ai?”

“Tĩnh Trầm, em trai của tôi.” (xuất hiện òi, bá đạo công a:v, chờ anh lâu quá >”

Truyện Chữ Hay