Chương – Đêm không ngủ
Đêm dần khuya, động tĩnh ở Kỷ phủ dần quy về yên tĩnh. Song, chỉ có sân viện của Kỷ Tây Vũ là đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng có tiếng kêu la thảm thiết và tiếng khóc thét lộn xộn truyền ra, làm hạ nhân nào đi ngang qua cũng giật mình và tò mò nhìn xung quanh.
Cùng lúc đó, xa ở thành Tây, Bùi gia cũng có người trắng đêm không ngủ.
"Mẹ, muộn thế này, có việc gì sao?"
Trăng hôm nay không sáng, trong phòng chỉ có ngọn nến mờ nhạt. Bùi Nghiêu Duẫn, Bùi Mộc Yên, Bùi Nghiêu Viễn ba người đứng trước giường Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân thần sắc ngưng trọng nhìn ba người, một hồi cũng không nói gì.
"Yên nhi." Bùi phu nhân nhìn Bùi Mộc Yên bỗng nói.
"Vâng."
"Ngày mai con hãy về Trầm phủ."
"Mẹ?!"
"Nghe lời. Con ở đây đủ lâu rồi." Bùi phu nhân nói. "Bùi gia hiện giờ như thế này, ta không dám cam đoan chúng ta có thể bình yên vượt qua hay không. Con đã là người Trầm gia, con sẽ không sao. Nếu chuyện này còn nghiêm trọng hơn thì với tài lực Trầm gia, mặc dù không thể giúp được chúng ta nhưng cứu được con vẫn là có thể."
"Mẹ. . ." Bùi Mộc Yên không cam lòng. "Con không thể chỉ lo an nguy của mình mà mặc kệ Bùi gia."
"Hồ đồ!" Bùi phu nhân uy nghiêm nhìn Bùi Mộc Yên. "Con đã là mẹ rồi đấy! Đừng tưởng rằng ta không biết, Trầm gia đã phái người đến thúc giục con trở về mấy lần rồi?"
Bùi Mộc Yên cúi đầu không nói, xem như chấp nhận.
"Thế cục hiện giờ, con cũng không giúp được cái gì, không bằng quay về Trầm gia chờ đợi thời cơ. Trầm gia thế nào con cũng biết; Trầm lão gia tuy có ba người con trai nhưng con cả yếu đuối vô năng, con út thì còn nhỏ; tương lai Trầm gia biết không chừng là sẽ nằm trong tay tướng công Trầm Vượng Tài của con. Trầm Vượng Tài xem như có vài phần năng lực, lại nghe lời con, và đó cũng là nguyên do vì sao ta và cha con đồng ý mối hôn sự này. Như vậy, về sau, dù Bùi gia có chuyện thì địa vị con ở Trầm gia vẫn vững chắc. Lời nói của ta, con hiểu chưa, Mộc Yên?"
Bùi Mộc Yên cắn môi, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn đáp:
"Mẹ giáo huấn đúng."
"Lát nữa trở về thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai trở về Trầm gia ngay."
"Kế tiếp, chuyện ta muốn nói có liên quan đến tồn vong của Bùi gia, ngoại nhân không thể biết được, hiểu chưa?" Bùi phu nhân trầm giọng nói.
Ba người chấn động, đều gật đầu.
"Biến cố lần này rõ ràng là chúng ta bị hãm hại, nhưng điều tra cho tới nay lại không có kết quả gì rõ ràng, vẫn còn chưa biết được ai hạ độc."
Nghe vậy, sắc mặt Bùi Nghiêu Duẫn tối sầm. "Là Duẫn nhi vô năng, không tra ra được thủ phạm."
"Không trách được con, " Bùi phu nhân lắc đầu, mím môi, nghiêm mặt, "nhưng gần đây, ta nhận được một cái tin rất hoang đường. Tuy rằng hoang đường, thậm chí là ta thật sự không muốn nhận đáp án này, nhưng, sau khi suy nghĩ kỹ, ta không thể không thừa nhận khả năng này có thể xảy ra." Bùi phu nhân chậm rãi đảo mắt qua ba người con. "Người hạ độc không phải ngoại nhân, mà chính là người Bùi gia ta. Chi tiết hơn nữa, là người không còn sống, mà đã chết."
"Cái gì?"
Ba người kinh ngạc nhìn Bùi phu nhân.
Dưới ánh nến nhàn nhạt, trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc đáng kể.
"Ý mẹ là. . ." Môi Bùi Nghiêu Duẫn giật giật, trong đầu lướt qua một ý niệm; hắn không dám tin mà nhìn Bùi phu nhân, song rốt cuộc vẫn không nói ra cái tên kia.
Bùi phu nhân nhìn thần sắc ba người và gật đầu.
"Đúng vậy, đó là Húc nhi." Bùi phu nhân nói.
"Sao chứ. . ." Bùi Nghiêu Viễn lẩm bẩm, "Sao lại là Tứ đệ?"
"Mấy đứa nên biết, từ khi người nọ chết, Húc nhi... có lẽ là hận ta. Thậm chí là hận cả Bùi gia."
"Nhưng chuyện này đã qua lâu rồi mà? Hơn nữa Tứ đệ. . ." Bùi Mộc Yên nói không nên lời, sự kiện kia cơ hồ được giữ kín như bưng ở Bùi gia. Nàng nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của Bùi Nghiêu Húc ở trên giường bệnh, giọng bỗng thấp đi, "Tứ đệ hắn, đã mất rồi."
Bùi phu nhân nhìn khoảng không, thanh âm nguyên bản trầm tĩnh có chút mơ hồ.
"Đó chỉ là bắt đầu thôi. Tính tình Húc nhi cương liệt nhất nhà, một khi bức nó đến tuyệt lộ nhất định nó sẽ làm những chuyện ngoan tuyệt. Có lẽ, đã từ lâu, ở thời khắc đó, nó đã quyết định kéo cả Bùi gia chôn cùng người kia."
Nhất thời không ai biết nên nói thế nào; tâm tình ai cũng phức tạp.
Rất nhanh, Bùi phu nhân khôi phục lại trầm tĩnh.
"Lần này gọi các con tới chính là về việc này. Nếu chỉ một mình Húc nhi gây nên thì Bùi gia ta xem như tận diệt. Nhưng may mà không phải."
"Là Kỷ gia. Kỷ gia đang muốn đưa Bùi gia ta vào chỗ chết." Bùi phu nhân nói.
"Kỷ gia?" Từ Kỷ gia trở về, Bùi Nghiêu Viễn vẻ mặt khiếp sợ.
"Nói đi cũng phải nói lại, vài năm gần đây Kỷ gia muốn mở rộng làm ăn, đích xác có vài xung đột với Bùi gia ta. Nếu thật là như thế thì Kỷ Thế Nam quả thật quá ác độc." Bùi Nghiêu Duẫn nói.
"Còn nhớ Kỷ Tây Vũ không?"
Nghe Bùi phu nhân nhắc nhở, ba người mới nhớ tới.
"Kỷ Tây Vũ chết ở lân cận Bùi gia, có thể nào. . ." Sắc mặt Bùi Nghiêu Duẫn trắng nhợt.
Bùi phu nhân gật đầu. "Nếu Kỷ gia thật sự có liên quan thì cái chết của Kỷ Tây Vũ tất nhiên không phải là đơn thuần. Say rượu chết đuối, giờ ngẫm lại cũng thấy rất nhiều điều khả nghi. Thế lực Kỷ gia ở Tô Châu to lớn, quan phủ qua loa kết án, Kỷ Thế Nam không điều tra thêm? Ta vốn tưởng rằng đó là do Kỷ gia gặp nội loạn, vì không muốn liên lụy đến mấy đứa con khác cho nên mới phải ngậm bồ hòn làm ngọt như thế. Nhưng nếu trong này có nguyên do không thể để cho ai biết thì sao?"
"Ý mẹ là, Kỷ Thế Nam sợ rằng nếu tiếp tục điều tra thì sẽ lộ ra chuyện bọn họ hãm hại Bùi gia?" Bùi Nghiêu Duẫn như có điều suy nghĩ và nghi hoặc, "Nhưng chuyện lớn như vậy, tại sao Kỷ Thế Nam lại phái Kỷ Tây Vũ?"
Mắt Bùi phu nhân thâm trầm, "Chớ coi khinh Kỷ Tây Vũ. Tuy ta chỉ gặp nàng vài lần, những điều khác ta không dám nói nhưng nàng tâm tư bình tĩnh, các ngươi tuyệt không thể sánh bằng nàng. Còn nhớ chuyện đội tàu Lâm gia chứ?"
"Vâng. Không biết Kỷ Tây Vũ dùng chiêu gì mà khiến tiểu tử Lâm Kỳ lật lọng, không để ý đến giao tình hai nhà, hừ!" Nhắc tới việc này, Bùi Nghiêu Duẫn tức đến không chịu được.
Thần sắc Bùi Nghiêu Viễn khẽ động. Hắn nhớ tới trước đó còn nhắc tới việc này cùng Diệp Kết Mạn. Giờ ngẫm lại, hắn mới thấy Kỷ Tây Vũ quả nhiên là sâu không lường được.
"Nếu đúng là Kỷ gia hãm hại chúng ta, mẹ định làm gì?" Bùi Nghiêu Viễn hỏi. "Dù sao Tứ đệ, Kỷ Tây Vũ đều không còn tồn tại; cả hai đều tâm tư kín đáo, e là khó điều tra. Mà bây giờ chúng ta cũng không còn nhiều thời gian; cha vẫn còn trong lao, thật sự rất cấp bách."
Bùi phu nhân nhếch môi cười mỉm. "Nghe nói Kỷ tam tiểu thư mất tích nhiều năm đã trở lại?"
Bọn họ tuy rằng vội đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh để ý đến nhưng ít nhiều gì cũng có nghe thấy.
"Ta đã tìm hiểu, nghe nói cũng là vì Kỷ Tây Vũ chết mà đến. Lại còn náo loạn ở mộ địa một hồi." Bùi phu nhân rũ mắt, "Nếu như thế, chúng ta sẽ không ngại tặng thêm náo nhiệt cho Kỷ gia. Kỷ Thế Nam muốn dàn xếp ổn thoả? Chúng ta chẳng những muốn cái chết của Kỷ Tây Vũ không chìm xuống, mà còn phải lôi nó lên đến tận ngọn nguồn!" Bùi phu nhân ngẩng đầu, nhìn Bùi Nghiêu Viễn, "Viễn nhi, ngày mai con đi tạo một ít tin đồn. Lúc trước không phải người ta nói Kỷ phủ bị ma ám sao? Hãy làm cho nó ly kỳ hơn."
"Vâng."
"Duẫn nhi, ngày mai con đi theo ta đến Phan phủ. Ài, đã đến lúc ta phải tự mình bái phỏng."
"Vâng."
. . .
Ba người bước ra khỏi phòng đã là chuyện nửa canh giờ sau.
Bùi Mộc Yên đột ngột dừng bước, "Khoan!"
"Gì vậy?" Bùi Nghiêu Duẫn quay đầu lại nhìn nàng.
"Không đúng, " Bùi Mộc Yên trố mắt. "Vừa rồi mẹ nói bà được tin tức này từ người khác, nhưng mấy hôm nay mẹ có đi đâu ra khỏi phòng đâu? Rốt cuộc là ai nói cho mẹ biết?"
Kẽo kẹt! Tiếng mở cửa vang lên, một thân ảnh yểu điệu rảo bước đến và cúi người nói:
"Phu nhân nên nghỉ ngơi."
"Không phải cho ngươi ngủ trước rồi sao, sao còn đến đây?"
"Thư nhi không yên lòng phu nhân." Khi nói chuyện, Thư nhi đưa ngọn đèn ra xa hơn, rồi đi lên giúp Bùi phu nhân dịch chăn. "Thư nhi không ở đây mới có mấy ngày, phu nhân lại gầy."
Bùi phu nhân vỗ tay Thư nhi, hỏi:
"Thư nhi, mấy ngày nay ngươi ở cùng Tứ thiếu phu nhân, ngươi cảm thấy những lời nàng nói với ta có thể tin chứ?"
Nghe vậy, Thư nhi đứng dậy, trầm tư nghĩ ngợi một hồi mới nói:
"Thư nhi đi theo phu nhân cũng coi như học được vài phần nhãn lực, nhưng Tứ thiếu phu nhân làm việc, Thư nhi càng ngày càng đoán không ra. Ban đầu, nàng cho Thư nhi cảm giác rõ ràng là người rất đơn giản, dễ đoán. Nhưng khoảng thời gian ở Kỷ phủ, Thư nhi thấy nàng ấy trầm tĩnh hơn rất nhiều, và không đoán ra được tâm sự."
"Nhưng mà, theo Thư nhi thấy, Tứ thiếu phu nhân tâm tính thiện lương, mặc dù không biết ẩn dấu chuyện gì nhưng những gì nàng nói với phu nhân muốn giúp Bùi phủ là không giả."
Bùi phu nhân gật đầu.
"Ta cũng nghĩ thế. Nhưng, ta biết nàng ta vẫn đang cố giấu thứ gì đó, vì nàng ta chỉ nói mặt ngoài; tóm lại là ta cảm thấy nàng ta còn biết nhiều điều hơn nữa. Nếu có cơ hội, ngươi hãy thăm dò xem."
Rồi Bùi phu nhân kéo tay Thư nhi bảo nàng ngồi xuống và nói:
"Các ngươi lần này đến Kỷ phủ, có thấy dị thường gì không?"
Thư nhi nhìn Bùi phu nhân, muốn nói lại thôi.
"Có thì nói đi."
"Phu nhân. . . người có tin trên đời này có ma không?" Thư nhi cắn môi, ngờ vực nói.
Bùi phu nhân kinh ngạc nhìn Thư nhi, có vẻ như không tin lời này là từ Thư nhi nói ra. Bất quá bà ta chỉ hơi trầm ngâm mà thôi.
"Ngươi gặp được cái gì?" Bùi phu nhân nói.
"Thư nhi không dám xác định, nhưng trước khi có tin đồn Kỷ phủ bị ma ám, đích xác có một số tình huống nghĩ mãi không thông. Về Tứ thiếu phu nhân." Thư nhi nói xong cũng thấy hoang đường mà cười cười. "Hẳn là bị nha đầu An nhi luôn mồm thần thần quỷ quỷ mà bắt đầu miên man suy nghĩ rồi."
Bùi phu nhân trầm tư một lát, nói:
"Nếu là giả, thì hãy biến nó thành sự thật."
"Ý phu nhân là?"
"Hừng đông, ngươi bảo An nhi đến viện Tam thiếu gia nhất ngũ nhất thập nói cho Tam thiếu gia những gì nó biết. Hoang đường bao nhiêu cũng không sao cả." Rồi Bùi phu nhân nhìn ngoài cửa sổ. "Loại chuyện thú vị này là hấp dẫn dân chúng nhất."