Chương - Tờ giấy đáng ngờ
Khi Kỷ Tây Vũ trở lại đã gần canh ba. Trong phòng, nến đã tắt. Ngoài cửa, ánh trăng mờ nhạt. Kỷ Tây Vũ đóng cửa, lặng yên bước vào. Đôi mắt đỏ loe lóe sáng trong bóng tối không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối mà thuần thục vòng qua ghế, đi đến trước giường rồi đứng lại. Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhìn Diệp Kết Mạn đưa lưng về phía mình. Gió nhẹ lướt qua, màn giường trắng bị vén lên, lộ ra mái tóc của Diệp Kết Mạn gần như hòa cùng bóng đen. Chân Kỷ Tây Vũ chợt động, sẽ lên giường, nhưng bỗng nhiên mắt nàng nhoáng lên - Kỷ Tây Vũ chăm chú nhìn tai Diệp Kết Mạn đã bị tóc che đi. Ngay sau đó, Kỷ Tây Vũ cau mày, vươn tay đi. Ngón tay nhẹ nhàng dở tóc, rồi chạm vào tai Diệp Kết Mạn, con ngươi màu đỏ co lại, Kỷ Tây Vũ vén tócDiệp Kết Mạn ra sau tai - trong bóng đêm, Kỷ Tây Vũ nhìn vết thương cỡ hạt gạo ở tai Diệp Kết Mạn.
Người trên giường vốn im lặng bỗng nhúc nhích, như thấy ngứa mà đưa tay sờ thử vừa lúc chạm được tay Kỷ Tây Vũ. Cùng lúc đó, Diệp Kết Mạn xoay người qua, mở mắt mơ màng - bộ dáng mông lung nhìn Kỷ Tây Vũ.
Trong bóng tối, hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc.
Khi Diệp Kết Mạn dần thanh tỉnh - mắt buồn ngủ bừng tỉnh - rất nhanh đã mở to mắt và môi giật giật: "Nàng đã trở lại." Dừng một chút, Diệp Kết Mạn bỏ tay Kỷ Tây Vũ ra, nói nhỏ, "Giờ nào rồi?"
"Gần canh ba."
Nghe Kỷ Tây Vũ trả lời, Diệp Kết Mạn uh một tiếng. Do đang ngồi dậy, thấy mắt đối phương thâm thúy không thể thăm dò, Diệp Kết Mạn nhất thời cũng không biết chính xác Kỷ Tây Vũ đang nghĩ gì, Diệp Kết Mạn chỉ phải nghiêng đầu đợi thần trí thanh tỉnh.
Diệp Kết Mạn hỏi: "Lâu như vậy, nàng đã đi đâu?"
"Qua xem Kỷ Thế Nam một chuyến, xem có manh mối gì hay không." Kỷ Tây Vũ nói xong, lại nhìn tai Diệp Kết Mạn - lời nghe không ra cảm xúc, "Tai nàng bị sao?"
Diệp Kết Mạn cũng không muốn giấu, chỉ là không ngờ Kỷ Tây Vũ nhạy bén phát hiện nhanh mặc dù nàng đã lấy tóc che lại.
Như hiểu Diệp Kết Mạn nghĩ, trong bóng đêm, Kỷ Tây Vũ nói: "Có mùi thuốc."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn kinh ngạc đưa tay vuốt ve tai mình - lúc trở về Thư nhi đã bôi thuốc cho rồi, chỉ còn vết thương nhỏ chưa lành mà thôi - Diệp Kết Mạn lấy tóc che lại, nói: "Khi tối đến lưu ly đình giải sầu, không nghĩ sẽ gặp chuyện này. Hẳn là có người muốn cảnh cáo ta."
Dứt lời, Diệp Kết Mạn xoay người lấy mũi tên đã để ở dưới giường, đưa cho Kỷ Tây Vũ. Nhưng phòng quá tối, không thể thấy rõ lẫn nhau, Diệp Kết Mạn cảm thấy có chút không tiện, lại nói,
"Nàng điểm nến lên đi, tối quá."
"Người ta sẽ chú ý." Kỷ Tây Vũ lắc đầu, ý bảo không thể, và đồng thời nhận lấy mũi tên, cúi đầu nhìn.
Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ nói có lý, nên thôi, chỉ híp mắt ráng nhìn Kỷ Tây Vũ. May mà đối phương mặc đồ trắng, hơn nữa lại nhàn nhạt, đôi mắt đỏ biến hoá kỳ lạ, nhìn ở độ gần cũng không khó thấy mấy. Hiện giờ Diệp Kết Mạn đã quen bộ dáng này của Kỷ Tây Vũ, cũng không còn thấy không được thích ứng như xưa.
Một lát sau, Kỷ Tây Vũ nâng mắt, bình tĩnh nói: "Mũi tên này cũng bình thường, lại không có dấu hiệu, xem ra đối phương có chuẩn bị mà đến, không muốn lộ thân phận."
Diệp Kết Mạn cắn môi, ánh mắt toát ra một chút thất vọng.
"Đừng thân cận cùng Trữ Tâm nữa. Bằng không hãy để Trữ Tâm tới tìm nàng. Trữ Tâm có võ, không dễ bị phát hiện." Kỷ Tây Vũ ngồi xuống. "Hù dọa? Ta thật không tin, ở thời khắc quan trọng này bọn chúng dám động đến Bùi gia."
Diệp Kết Mạn không nói gì thêm, chỉ là khi nhìn mặt nghiêng tinh xảo của Kỷ Tây Vũ : trong bóng đêm, ánh mắt kia rất sắc bén khiến người ta không dám đối diện - mà khi Kỷ Tây Vũ xoay đầu lại cũng đã khôi phục như thường. Không biết là do Diệp Kết Mạn có nhẫm lẫn hay không nhưng đôi mắt đỏ ấy có vẻ nhu hòa hơn rồi.
Kỷ Tây Vũ nói: "Lần này vất vả cho nàng."
Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ như vậy, hơi có chút thẹn thùng, lắc đầu, nói: "Không sao, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nhưng mà nàng lần này có thu hoạch gì không?"
"Tuy không phát giác hắn có hành vi gì lạ, nhưng trong phòng ngủ của hắn vẫn phát hiện thứ thú vị."
"Là cái gì?"
Kỷ Tây Vũ lấy tờ giấy từ trong ngực, Diệp Kết Mạn tò mò tiếp nhận. Trang giấy trắng mịn, dày, sờ lên rất thoải mái. Bởi vì phòng tối mà Diệp Kết Mạn không nhìn thấy được chữ viết.
Diệp Kết Mạncòn đang nghi hoặc, Kỷ Tây Vũ nói: "Nàng nghe giấy xem, xem có gì đặc biệt hay không."
Diệp Kết Mạn theo lời ngửi trang giấy. Giữa mùi mực đậm đặc lại ang áng ngửi được mùi son thơm. Diệp Kết Mạn không hiểu nhìn Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn: "Đây có thể là giấy Lạc Dương, mà viền có ám văn, là loại giấy đặc biệt có ấn ký của Kỷ gia, chuyên dùng để viết thư."
Nghe giải thích, Diệp Kết Mạn vươn tay sờ, quả nhiên đụng được vài chỗ nhô ra ở viền; nếu không xem kỹ sẽ dễ dàng bỏ qua.
Kỷ Tây Vũ nói tiếp, "Là giấy mới, son chưa tan, có thể thấy là có người mới vừa gửi cho Kỷ Thế Nam. Và đích xác là nữ quyến. Ta đã nói với nàng, Tam tỷ duy nhất của ta đã thoát ly khỏi Kỷ gia, nên ở trên ta đều là mấy ca ca. Như vậy, hiện giờ nữ quyến trực hệ Kỷ gia chỉ có một."
Diệp Kết Mạn kinh ngạc há miệng, trong đầu rất nhanh hiện ra khuôn mặt tao nhã thong dong: "Ý nàng là... Kỷ phu nhân?"
Kỷ Tây Vũ tán thưởng nhìn Diệp Kết Mạn, gật đầu: "Vì để nghiệm chứng suy đoán, ta đã đi xem son bột nước của bà ta, quả nhiên tìm được mùi son đồng dạng. Nhưng cổ quái chính là, chữ viết lại là của bả chứ không phải của mấy ca ca. Mà đây cũng chỉ là một trong hai điểm đáng ngờ."
"Có người uy hiếp bảo Kỷ phu nhân viết thư cho Kỷ lão gia?" Diệp Kết Mạn nói xong, cúi đầu nhìn tờ giấy. Mà thật sự quá tối nên nhìn cũng không rõ, Diệp Kết Mạn chỉ phải từ bỏ, hỏi Kỷ Tây Vũ, "Nó viết cái gì? Nàng nói có điểm đáng ngờ chính là cùng nội dung có liên quan ư?"
"Đúng vậy. Điểm đáng ngờ còn lại chính là nội dung của nó." Kỷ Tây Vũ gật đầu đáp. Kỷ Tây Vũ lấy lại tờ giấy mà nhìn, "Trong đó viết an ủi Kỷ Thế Nam về chuyện ta tạ thế. Nhìn thì có vẻ là bình thường, nhưng, trong đó có một đoạn có chút ý vị sâu xa. Đối phương viết thế này : "
Diệp Kết Mạn nghe xong chỉ cảm thấy là một lời hàn huyên rất bình thường - nàng khó hiểu ngẩng đầu, đã thấy ánh mắt Kỷ Tây Vũ sáng quắc, bên môi như có như không một nụ cười trào phúng:
"Người khác có thể không rõ, nhưng ta sao lại không biết? Kỷ Thế Nam không phải người thích hoa, làm sao có thể quan tâm cái thứ gọi là hoa kỳ này? Trong thư rõ ràng đều là người quen với nhau, cuối cùng lại bỗng nhiên nhắc tới điều này, thế thì khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ."
Diệp Kết Mạn cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy, đoạn này có huyền cơ gì?" Vừa dứt tiếng, đã thấy thần sắc Kỷ Tây Vũ thâm trầm. Lại nghiềm ngẫm câu chữ dưới đáy lòng, Diệp Kết Mạn lập tức kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Đối phương muốn gặp Kỷ Thế Nam mới cố ý nói như thế?"
Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ gật đầu, gấp giấy lại thu vào trong lòng, cúi đầu trầm ngâm nói: "Tờ giấy là của Kỷ phu nhân, lẽ nào người này quen biết bà? Nhưng tại sao lại muốn bí ẩn viết tin cho Kỷ Thế Nam ám chỉ gặp lại? Chẳng lẽ Kỷ Thế Nam cố ý an bài cái gì..." Nghĩ vậy, động tác trên tay Kỷ Tây Vũ dừng lại, nàng cau mày, thì thào tự nói. "Cạnh cầu tử đằng, là chỉ đằng cầu?"
Tuy chỉ nghe được một câu ý tứ hàm xúc không rõ, nhưng Diệp Kết Mạn cũng đoán được ý nửa câu sau : là hoài nghi người viết thư cho Kỷ Thế Nam là người hắn âm thầm an bài ở bên cạnh Kỷ phu nhân. Điều này sẽ khiến người nghe không dám tin, nhưng nghĩ lại tình huống Kỷ gia đặc thù thì có thể xem là một phỏng đoán.
Khi nghe Kỷ Tây Vũ nhắc tới đằng cầu, Diệp Kết Mạn hỏi: "Đằng cầu?"
"Là một nơi ở thành Nam." Kỷ Tây Vũ nhíu mày, như có điều suy nghĩ, "Nếu thật sự là hẹn ở đằng cầu, vậy thì 'tích thì' chính là canh giờ ngày hai người giao hẹn..."
Dứt lời, Kỷ Tây Vũ như đã nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc sáng tỏ.
"Nàng đoán được khi nào rồi hở?"
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, xem như thừa nhận, đáp: "Hành tung mấy năm qua của hắn ta xem như hiểu biết hơn phân nửa, hẳn là không sai mấy, chờ tới thời điểm lại đi nghiệm chứng cũng không muộn."
Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ khôi phục bộ dáng vốn có thì nhẹ nhàng thở ra.
Kỷ Tây Vũ nói: "Đêm nay nàng bị thương, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Ừ." Diệp Kết Mạn gật đầu, thấy Kỷ Tây Vũ chuẩn bị nằm xuống, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vô tình nghe được trc đó, môi giật giật, có chút muốn nói lại thôi.
Kỷ Tây Vũ nhìn thấy, hỏi: "Sao?"
"Hôm nay, lúc chạng vạng trên đường đến lưu ly đình, vô tình nghe được chút tin đồn..." Diệp Kết Mạn nghĩ nghĩ, do dự một hồi, cẩn thận nhìn sắc mặt Kỷ Tây Vũ, cân nhắc nói. "Vì trước đó không có nghe nàng đề cập qua, cho nên có chút giật mình. Nàng... không phải Kỷ phu nhân sở sinh?"
Kỷ Tây Vũ đang kéo đệm chăn qua, nghe vậy động tác trên tay dừng lại, thần sắc trên mặt không hề biến hóa gì. Ngay sau đó, Kỷ Tây Vũ nhếch môi cười, ngữ khí không để ý nói: "Không có ý muốn giấu nàng, nhưng mấy thứ này có nói cũng không có nghĩa lý gì, không ngờ nàng lại biết. Trên thực tế, mẫu thân ta thân phận thấp kém, đến mức không đủ tư cách có được danh phận trong Kỷ gia. Chỉ là vì người chết vì Kỷ Thế Nam, nghĩ lại cái ân tình này cũng không biết là hạnh hay là bất hạnh, Kỷ Thế Nam mới đưa ta vào Kỷ phủ, gửi nuôi dưới danh nghĩa Kỷ phu nhân. Chuyện này cũng không tính là cơ mật gì, mấy ca ca đều hiểu trong lòng. Vả lại, ta thật còn phải cảm tạ xuất thân này. Nếu không phải do lớn lên như thế, e là hiện giờ cũng chỉ là một tiểu thư kiêu căng không biết điều."
"Khó trách nàng luôn gọi thẳng tục danh Kỷ lão gia, mà cũng không kêu Kỷ phu nhân là mẫu thân." Diệp Kết Mạn nói.
"Bọn họ? Trước kia là ngại cấp bậc lễ nghĩa cho nên mới gọi. Hiện giờ ta đã chết rồi, còn vâng theo nó làm chi?" Kỷ Tây Vũ đùa cợt cười, thấy thần sắc Diệp Kết Mạn có chút cô đơn, thật có chút buồn cười. "Biểu tình này là thế nào? Thấy ta không phải thiên kim Kỷ gia danh chính ngôn thuận, cảm thấy khó có thể nhận?"
Biết Kỷ Tây Vũ nói giỡn, Diệp Kết Mạn bất đắc dĩ trừng nàng, nhẹ giọng nói: "Chỉ là cảm thấy, hoàn cảnh của nàng... cứ luôn vượt qua tưởng tượng của ta."
Kỷ Tây Vũ trầm mặc nhìn Diệp Kết Mạn, bỗng nhiên nhíu mày: "Nàng đang đau lòng cho ta?"
Nghe Kỷ Tây Vũ tự nhiên nói vậy, Diệp Kết Mạn chấn động, xoay phắt đầu lại nhìn đôi mắt đỏ. Trong bóng tối, tai Diệp Kết Mạn nóng cháy, lắc đầu, biện giải nói: "Mới... không phải..."
Một tiếng cười khẽ thản nhiên hạ xuống, Diệp Kết Mạn luống cuống, mà tay áo đã bị kéo xuống đem nàng nằm xuống, bên tai thì vang lên tiếng Kỷ Tây Vũ: "Không phải thì không phải, nàng hoảng cái gì?"
Diệp Kết Mạn còn chưa mở miệng, Kỷ Tây Vũ lành lạnh đã dán gần bên này, mà thân mình của nàng bên kia lại bắt đầu nóng. Nhất thời Diệp Kết Mạncũng không tìm được ngôn ngữ, chỉ phải dùng tiếng rất nhỏ phản kháng: "Nào có chứ."
Kỷ Tây Vũ không nói nữa, trong phòng an tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở của Diệp Kết Mạn hơi thăng trầm. Diệp Kết Mạn rõ ràng cảm giác được ánh mắt Kỷ Tây Vũ dính trên người mình làm cho người ta không biết làm thế nào cho phải. Nàng cũng không dám quay đầu nhìn lại nữa, sợ sẽ tiếp xúc đến ánh mắt như chờ chực hút người vào.
Cũng không biết như vậy qua bao lâu, Kỷ Tây Vũ mới dời mắt, nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ thôi."
Diệp Kết Mạn nắm tay, dùng dư quang nhìn thấy Kỷ Tây Vũ đã ngửa mặt nằm thẳng nhắm mắt lại, trong lòng lại mê mang khó có thể nói. Nàng đưa tay sờ tai mình, nó vẫn còn đau, nhưng nghĩ lại vừa rồi Kỷ Tây Vũ thân thiết, trong lòng nàng lại nhè nhẹ vui vẻ, giống như đã có thêm được đối phương chú ý. Bây giờ, mặc dù bởi vì người trước mắt này mà nàng bị thương... mà, có như nàng cũng vui vẻ chịu đựng.