Chương - Manh mối của địa bá
Bóng đêm dần bao phủ Kỷ phủ và ngọn đèn dần sáng lên. Hành lang Kỷ phủ, hạ nhân lui tới không ngớt; đèn lồng màu trắng đung đưa trước gió nhẹ trong không khí thê lương - và dường như cái không khí này áp chế làm người ta không dám lớn tiếng. Trong phòng, Diệp Kết Mạn an tọa ở bàn, cầm một tập thơ - nàng đang xem sách trước đèn, dư quang sẽ ngẫu nhiên quét qua Kỷ Tây Vũ đang tựa ở giường. Cuộc thoại trước đó tan rã trong không vui, trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc. Tâm tư Diệp Kết Mạn rời rạc giữa những hàng thơ - nàng hồi tưởng những câu đố quẩn quanh trong lòng và bắt đầu cảm thấy phiền muộn.
Đang suy nghĩ, cửa đột nhiên truyền động tĩnh đến nhỏ, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn. Và hai bóng người đã cực nhanh xông tới.
"Nói đi." Một thân hắc y, Trữ Tâm buông tay cầm lấy tráng hán bên cạnh, bỏ lại một câu.
Diệp Kết Mạn lúc này nhận ra tráng hán đó là địa bá trước trước đây Trữ Tâm xách tới; trên mặt hắn vẫn chưa tan vết bầm và vết máu. Địa bá thoát ly Trữ Tâm kiềm chế, cả người loạng choạng - có lẽ do bị tốc độ tác động - địa bá sợ hãi nhìn Trữ Tâm, nuốt một ngụm nước bọt mới chuyển hướng Diệp Kết Mạn, cúi người nói:
"Phu nhân hảo."
"Nhỏ giọng!" Trữ Tâm quay đầu khẽ quát. "Muốn dẫn người tới sao?"
Địa bá bị dọa, gian nan gật đầu, khổ cực đè giọng - hắn chưa bao giờ phải làm việc này - thanh âm không được tự nhiên nói: "Phu nhân, tiểu nhân đã nghe được thân phận của nàng kia, đặc biệt đến bẩm báo."
Diệp Kết Mạn nghe vậy đứng lên, đồng thời cùng Trữ Tâm nhìn nhau. Diệp Kết Mạn nói: "Tiếp tục nói."
Địa bá cúi đầu đáp: "Vâng. Tiểu nhân đã dốc hết sức mình, lấy thật nhiều huynh đệ nơi nơi tìm kiếm - phải biết rằng manh mối ít như vậy, chỉ bằng một diện mạo thôi mà đi tìm người thật sự là vất vả..."
"Nói ngắn gọn." Trữ Tâm không kiên nhẫn nhíu mày, ngắt lời địa bá.
"Dạ dạ" địa bá không dám đắc tội Trữ Tâm, không ngừng gật đầu, nói tiếp với tốc độ khá hơn : "Nàng kia, trước đây là cô nương thanh lâu có tên Túy Xuân Phong, lúc ấy danh gọi là Hương Lan, nhưng bốn năm trước đã được chuộc thân, đã mất tung tích và cũng không liên lạc với ai. Bởi vì không ai biết nàng đi đâu, tiểu nhân chỉ phải nghĩ mọi cách hỏi thăm là ai chuộc người. Mama Túy Xuân Phong nói không biết, chỉ nói lúc ấy là một gã sai vặt đến chuộc Hương Lan. Đối phương hết sức cẩn thận không có lộ diện. Tất nhiên tiểu nhân không cam lòng mà nghe không, đành phải thừa dịp không ai chú ý trực tiếp nhét bà ta vào bao ép hỏi lại. Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng thật sự hữu hiệu. Hì, các ngài đoán thế nào? Mama Túy Xuân Phong quả nhiên gạt ta. Kỳ thật, tuy rằng lúc đó bà ta xác thực không biết là ai, nhưng bà ta nói có một lần ngẫu nhiên thấy Hương Lan lén lút liên lạc với người khác. Bà ta cũng là người từng trải, từng đoán rằng Hương Lan có người an bài đến thanh lâu để điều tra lui tới một ít tình báo. Sau đó, Hương Lan đột ngột được chuộc thân - điều này lại chứng minh cho ý nghĩ của bả. Đương nhiên, hoài nghi này từ đầu tới đuôi Mama Túy Xuân Phong không có biểu lộ - dù sao trên đời có nhiều chuyện hỗn tạp và phiền phức, bà ta không muốn dính dáng tới, bèn giả bộ không biết, chỉ cần bà ta có lợi là được."
Nói đến đây, địa bá dừng một chút, ánh mắt hơi cổ quái nhìn xem Diệp Kết Mạn, trong lòng hắn hồi hộp.
Không đợi hai người phản ứng, địa bá nói tiếp, " Mama Túy Xuân Phong nói, người liên lạc với Hương Lan đúng là Kỷ gia nhân."
Địa bá nói xong, sắc mặt Trữ Tâm thập phần trầm ngưng: "Bà ta có nói rốt cuộc là ai trong Kỷ gia không?"
"Tiểu nhân có hỏi, mà bả nói bả thật sự không biết. Bất quá có thể làm được như thế cho thấy địa vị không nhỏ, có thể là các vị thiếu gia." Địa bá thấy sắc mặt Trữ Tâm không tốt, không dám suy đoán lung tung, sợ bị đập.
Tuy rằng đã đoán được việc này có liên quan tới Kỷ gia, nhưng hiện giờ xác nhận được sự thật đúng là như thế thì Diệp Kết Mạn thấy có chút bi ai. Hơn nữa trông thấy nắm tay nắm chặt của Trữ Tâm, Diệp Kết Mạn cũng không biết phải nói cái gì; Diệp Kết Mạn lườm sang Kỷ Tây Vũ ở giường, thấy Kỷ Tây Vũ cũng nhìn bọn họ ở bên này với thần sắc lạnh lùng, Diệp Kết Mạn cảm thấy tồi tệ hơn.
Địa bá thấy hai người đều không nói lời nào, đột ngột có can đảm, xoa xoa tay ngập ngừng nói: "Uhm... Phu nhân, ngài xem tiểu nhân đã hết sức, thế thì bạc..."
"Tuy rằng ngươi nghe được là Kỷ gia chuộc người, nhưng Hương Lan rốt cuộc ở đâu không phải không có tin tức gì sao?" Không đợi Diệp Kết Mạn, Trữ Tâm đã nói.
Nghe vậy, sắc mặt địa bá tối sầm. Rồi ngay sau đó như nghĩ tới điều gì, địa bá nói: "Tiểu nhân tuy không hỏi thăm được tung tích nàng kia, nhưng có nghe nói nàng được chuộc thân xong từng ở khách điếm Đông Lai một đêm. Sau đó mới không biết tung tích. Tiểu nhân nghĩ, khi đó, hẳn là nơi vị kia nghỉ ngơi. Hai vị cũng biết phía sau khách điếm Đông Lai là Kỷ gia, tiểu nhân không dám quấy rầy, huống hồ bây giờ đã qua bốn năm, nghe nói chưởng quầy khách điếm đã đổi người khác, bởi vậy chỉ có thể có được manh mối đến đây. Hai vị, xin hãy nhìn thấy tiểu nhân tận tâm tận lực, bạc tiểu nhân cũng không mong lấy nhiều, ít nhất tiểu nhân chỉ xin một chút phí cho cái vất vả mệt nhọc."
"Khách điếm Đông Lai?" Mắt Trữ Tâm trầm xuống, địa bá nói gì như không nghe thấy mà lẩm bẩm. "Ta nhớ rõ chưởng quầy bốn năm trước của khách điếm là Kỷ Quảng Nguyên..."
Dứt lời, Trữ Tâm ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, "Ta biết Kỷ Quảng Nguyên ở đâu. Chờ tin của ta."
Diệp Kết Mạn gật đầu, biết việc này để Trữ Tâm ra mặt là tốt nhất.
Địa bá thấy mình bị bỏ qua có chút nóng nảy, nói: "Hai vị, các người xem chuyện bạc..." Thấy Trữ Tâm lạnh mặt nhìn đến, địa bá nhịn không được rụt lui.
"Được rồi, vẫn là cho hắn một ít đi, dù sao cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch." Diệp Kết Mạn nói xong, hướng địa bá nói: "Cho ngươi phí vất vả cũng có thể, nhưng việc này ngươi phải hiểu là để trong bụng. Nếu không..."
"Tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân hiểu được." Địa bá vội vàng đáp, sắc mặt có chút vui mừng.
Trữ Tâm hiểu Diệp Kết Mạn muốn dùng tiền chặn miệng địa bá; Trữ Tâm xem như chấp nhận, cũng không nói gì thêm, chỉ bắt vai địa bá, bỏ lại một câu: "Đi theo ta."
Dứt lời - chỉ chớp mắt - đã biến mất ở phòng Diệp Kết Mạn.
Thấy Trữ Tâm mang địa bá rời đi, Diệp Kết Mạn hơi dễ chịu, quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, đã thấy đối phương đã đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa.
"Ta đi ra ngoài một lát."
Trong lòng Diệp Kết Mạn vừa động, muốn đuổi theo, đột nhiên đầu lại choáng váng kéo theo cả người lảo đảo. Diệp Kết Mạn vội đỡ bàn mà chân lại không cẩn thận đụng phải ghế ; mặc dù ổn định nhưng đầu gối phát đau. Và tiếng vang đó cũng kinh động Kỷ Tây Vũ đã đi ra ngoài.
Kỷ Tây Vũ dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn Diệp Kết Mạn, thấy Diệp Kết Mạn tái nhợt, trán đổ mồ hôi vì đau. Kỷ Tây Vũ do dự một hồi, vẫn là trở lại đi đến bên cạnh Diệp Kết Mạn đỡ nàng, thấp giọng nói: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên choáng váng." Diệp Kết Mạn xoa huyệt thái dương; cái chóng mặt vừa rồi đã rút đi, chỉ còn lại sự mệt mỏi. Nhưng mà Diệp Kết Mạn không muốn Kỷ Tây Vũ biết, ngoài mặt xem như không có việc gì nói:
"Nàng muốn đi đâu?"
Kỷ Tây Vũ trầm mặc một lát mới đáp: "Kỷ Thế Nam."
Diệp Kết Mạn đã quen Kỷ Tây Vũ gọi thẳng tên cha nàng, nghe vậy hỏi: "Để làm gì?"
"Ta đi xem xem có manh mối gì không." Kỷ Tây Vũ nói xong vỗ tay Diệp Kết Mạn và nhìn Diệp Kết Mạn.
Một lát sau, Kỷ Tây Vũ nguyên bản sắc mặt đông lạnh thoáng dịu xuống, "Nàng không khoẻ thì nghỉ ngơi đi, ta không chắc có về sớm hay không. Nếu mệt thì ngủ đi, đừng chờ ta."
Diệp Kết Mạn gật đầu, không nói gì, nhìn bóng dáng Kỷ Tây Vũ rời đi, trở lại ngồi trên ghế.
Diệp Kết Mạn ngồi một lúc, bên tai nhất thời yên tĩnh. Chỉ có ánh nến ngẫu nhiên nổ tách tách. Diệp Kết Mạn cúi đầu nhìn tập thơ trong tay, lại phát hiện một chữ cũng không xem vô. Còn căn phòng, bởi vì Kỷ Tây Vũ rời đi mà độ ấm trở về - cái đấy lại thời thời khắc khắc nhắc nhở Diệp Kết Mạn người nào đó không có ở đây. Cứ thế qua nửa canh giờ, Diệp Kết Mạn rốt cục nhẫn không nổi: nàng buông sách, thở dài, đứng lên định đi ra ngoài dạo một chút.
Vừa ra khỏi cửa không bao xa, Diệp Kết Mạn thấy Thư nhi và An nhi đang ngồi ở hành lang trong sân đình nói chuyện phiếm. Cũng không biết nói gì mà lý thú, An nhi cười mãi, không cẩn thận làm rơi lá bài, Thư nhi cười sẽ chụp lấy, vừa lúc nhìn thấy Diệp Kết Mạn - Thư nhi nao nao, vội lôi kéo An nhi đứng dậy, cung kính nói:
"Thiếu phu nhân."
"Không cần phải giữ lễ tiết." Diệp Kết Mạn không biết sao trong lòng có chút hâm mộ, hướng hai người lắc đầu.
"Không biết Thiếu phu nhân xuất môn giờ này, có phải có chuyện gì hay không?" Thư nhi thấy trời đã tối, lên tiếng hỏi.
Diệp Kết Mạn mỉm cười: "Không có gì, chỉ là thấy trong phòng hơi buồn, muốn đi dạo một chút."
"Có lẽ tối sẽ mưa, thời tiết có chút khó chịu." Không đợi Thư nhi nói, một An nhi hào hứng chen vào, "Thiếu phu nhân đích xác ở trong phòng lâu lắm rồi, như vậy đối với thân thể là không tốt đâu. Nhìn xem, sắc mặt người nhợt nhạt như thế, có rảnh phải đi dạo nhiều mới được. Dù sao cách giờ ngủ còn có một đoạn thời gian, bằng không cùng đi dạo nha?"
Nghe An nhi nhiệt tình nói, Thư nhi có chút bất đắc dĩ cười cười.
Diệp Kết Mạn cũng thấy oi bức, nghĩ Kỷ Tây Vũ sẽ không trở về phòng ngay được, lưỡng lự một hồi cũng đồng ý: "Cũng tốt."
An nhi nghe vậy vui vẻ, cười nói: "Thiếu phu nhân muốn đi đâu ạ?"
"Tùy tiện, dạo một chút rồi thôi."
An nhi đề nghị nói: "Trước đó em có đi ngang qua hoa viên Kỷ phủ, nơi đó có một lưu ly đình, rất đẹp. Trăng sắp lên rồi, không biết sẽ đẹp bao nhiêu nữa. Thiếu phu nhân có hứng thú chứ?"
Thấy Diệp Kết Mạn gật đầu, An nhi vỗ tay: "Vậy đến lưu ly đình!"