Chương - Bút tích
"Sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?"
Nghe tiếng, Diệp Kết Mạn đang xuất thần phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu Viễn bên cạnh đã lên tiếng hỏi, miễn cưỡng lắc đầu cười nói: "Không có, muội chỉ có chút không khoẻ, không muốn ăn gì." Nói xong, Diệp Kết Mạn buông đũa, áy náy hướng những người trên bàn cơm gật đầu, "Thật ngại, mọi người chậm dùng. Kết Mạnđã no, về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói xong, Diệp Kết Mạn đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã." Bỗng, Bùi Nghiêu Viễn gọi Diệp Kết Mạn, rồi nói với Bùi Nghiêu Duẫn cách đó không xa, "Đại ca, đệ cũng no rồi, đệ đưa Tứ đệ muội về trước."
Bùi Nghiêu Duẫn nghe vậy nhíu mày, nhìn Bùi Nghiêu Viễn đứng lên, nhưng không có cự tuyệt mà gật đầu: "Ừ."
Trời chiều dần buông, chạng vạng mờ nhạt còn sót lại vài ánh sáng mờ tản mạn dưới đất. Ra khỏi phòng không bao lâu, Diệp Kết Mạn nhìn Bùi Nghiêu Viễn phía bên cạnh, ôn nhu nói: "Phiền toái Tam ca. Muội không có gì, huynh không cần lo lắng."
Bùi Nghiêu Viễn gật đầu, hòa nhã nói: "Ta thấy muội đầy tâm sự, có gì khó khăn sao?"
Diệp Kết Mạn lắc đầu, không nói gì.
Bùi Nghiêu Viễn thức thời không truy vấn nữa, mà là tùy ý tìm đề tài nói: "Lần này xuất phủ, muội xem như đi giải sầu đi. Ta thấy sắc mặt muội không tốt lắm, cần phải bảo trọng thân thể mới được."
"Vâng, ta sẽ. Cám ơn Tam ca quan tâm." Diệp Kết Mạn gật đầu cảm tạ Bùi Nghiêu Viễn.
Bùi Nghiêu Viễn không để ý mà cười, lại nói: "Nghe nói cha và mẹ đã xuất phát rời thành Tây, mấy ngày nữa hẳn là có thể đến Kỷ phủ."
"Thật vậy sao?" Diệp Kết Mạn hơi kinh hãi, mà trên mặt cũng không lộ ra manh mối gì. Nàng chỉ âm thầm lo lắng: Bùi lão gia và Bùi phu nhân đến, chuyện muốn làm sẽ khó hơn.
Bùi Nghiêu Viễn thoáng nhìn Diệp Kết Mạn, không nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ nàng sợ Bùi phu nhân. Bùi Nghiêu Viễn an ủi: "Đừng lo, hiện giờ là ở bên ngoài, mẹ sẽ không làm khó muội."
"Vâng, " Diệp Kết Mạn không yên lòng gật đầu. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu Viễn, "Nghe nói, Tam ca có biết Kỷ tiểu thư?"
"Cũng tàm tạm. Trước đây thường gặp được. Sau này lớn lên nàng ít xuất môn hơn. Chỉ có ngày lễ ngày tết nhìn thấy Kỷ bá bá mới có thể chạm mặt. Làm sao vậy?"
"Kỷ tiểu thư thành Tô Châu nghe đồn không ít, nhịn không được có chút ngạc nhiên." Trong đầu Diệp Kết Mạn hiện lên quan tài Kỷ Tây Vũ im lặng nằm ở linh đường, lời nói có chút coi nhẹ. "Nàng trong mắt người khác, rốt cuộc là hạng người gì..."
Bùi Nghiêu Viễn trầm mặc như đang ngẫm nghĩ tìm từ, một lát sau mới nói: "Kỷ Tây Vũ cư xử rất thỏa đáng, lần nào thấy nàng cũng là thong dong hào phóng, chưa từng thấy nàng thất thố bao giờ. Có điều, đôi khi nhớ tới sẽ có cảm giác người như vậy có chút sâu không lường được. Ta nhớ có một lần, vào ngày sinh thần Kỷ lão gia, ở trên đường vô tình thấy nàng bị một công tử say rượu đến mừng thọ quấy rầy, nếu là thiên kim tiểu thư khác e là khó tránh khỏi sẽ kinh hoảng. Nhưng khi cái công tử đó mạnh mẽ ôm Kỷ Tây Vũ, sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh trước sau như một. Tình cảnh ấy ta nhìn mà kinh hãi, muốn đứng ra. Chỉ là hộ vệ Kỷ Tây Vũ đúng lúc xuất hiện, lôi cái công tử kia đi. Công tử kia ngã xuống, sau đó còn tung lời dâm từ xấu xa. Kỷ Tây Vũ vẫn bình tĩnh cản lại hộ vệ muốn đánh người, chờ đối phương nói xong, mới cúi mắt liếc hắn cũng không nói tiếng nào rồi đi. Sau đó..." Ngữ khí Bùi Nghiêu Viễn có chút phức tạp, "Khoảng nửa tháng sau, nghe nói cái công tử đó bị bệnh ở thanh lâu. Ta cảm thấy người nọ gặp chuyện cùng Kỷ Tây Vũ không thoát khỏi liên quan... nhưng mà rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán cá nhân."
Nghe Bùi Nghiêu Viễn kể lại, ban đầu Diệp Kết Mạn có chút tức giận, khi nghe đến cuối cùng thì sau lưng âm thầm lạnh lẽo đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười. Đích xác như là tác phong Kỷ Tây Vũ.
Diệp Kết Mạn lại hỏi: "Muội chỉ có chút tò mò, Kỷ gia cùng Bùi gia rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
Nghe hỏi, Bùi Nghiêu Viễn kinh ngạc nhìn Diệp Kết Mạn, trầm ngâm một lát mới đè giọng đáp: "Nói như thế nào đây... Quan hệ giữa các thương nhân rất khó định nghĩa, đa số là vì lợi ích, huống chi hiện giờ gia nghiệp Kỷ gia không phải thứ Bùi gia có thể với tới. Tuy rằng ngoài mặt là thế, nhưng thật tâm ai cũng biết địa vị khác xa rồi. Không chỉ Bùi gia, mà còn các thương gia khác ở Tô Châu đều phải nể mặt mũi Kỷ gia. Nhưng mặc kệ âm thầm tranh đấu ra sao, người ta cũng chỉ nhìn thấy sự hoà thuận. Điều này thì ít khi bị toạc ra. Chỉ có thể nói, thương trường không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn."
"Nhưng Kỷ gia buôn trà, Bùi gia buôn son phấn, hai bên không ảnh hưởng, không hẳn phải xung đột lợi ích mới đúng?"
Bùi Nghiêu Viễn lại cười lắc đầu, giải thích: "Không phải đơn giản như vậy đâu. Tô Châu vốn thừa trà, hiện giờ Kỷ gia một nhà độc bá, có thể nói là thịt béo cả khối người mê, ai cũng muốn cắn một miếng. Tiếc rằng Kỷ Thế Nam là người khôn khéo, không ai chiếm được tiện nghi gì. Nhưng tuổi tác ông ta đã cao, thân thể cũng ngày càng lụn bại, người mơ ước tự nhiên nhiều hơn. Huống chi nếu đều buôn đều bán ở thành Tô Châu, khó tránh khỏi có chút xung đột." Nói xong, Bùi Nghiêu Viễn thở dài. "Muội coi như là người Bùi gia, cho muội biết cũng không sao. Không gạt muội, mặc kệ là Bùi gia hay Hứa gia, kỳ thật đều bị Kỷ gia đè nặng. Tỷ như mấy năm trước, Kỷ Thế Nam bắt đầu mở rộng quy mô, bằng vào tài lực hùng hậu trong tay đã đoạt được khu vực Bùi gia sẽ mua, xây lên tửu lâu chiếm được khoản lời không nhỏ. Cùng một phương thức phát sinh vài lần, người bình thường chỉ có thể cắn răng chịu đựng cũng không làm gì được Kỷ gia."
"Thì ra là thế, " Diệp Kết Mạn mím môi, hiểu biết thêm một chút tranh đấu trên thương trường. Nàng trầm tư một chút, "Huynh có biết trong Bùi gia có ai có quan hệ thân cận với Kỷ tiểu thư không?"
"Kỷ Tây Vũ hả?" Bùi Nghiêu Viễn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Hình như không nghe nói. Căn bản chỉ là lôi kéo tình cảm thương khách thôi. Kiểu như, nữ quyến âm thầm quen biết nhau nhiều hơn, mà Kỷ Tây Vũ... Ừ, nhìn như có lễ có thân nhưng lại rất xa cách. Ta cũng không nghe nói nàng quen với tiểu thư nhà nào. Nhị tỷ còn từng nói là cảm thấy Kỷ Tây Vũ - người này nhìn không thấu. Hẳn là vì quá mức hoàn mỹ, ngược lại làm người ta cảm thấy không thực."
Diệp Kết Mạn gật đầu xem như là đồng ý, càng nghi ai là người gửi thư. Trữ Tâm nói là Kỷ lão gia giao việc cho Kỷ Tây Vũ, chẳng lẽ có liên quan đến thương sự hai nhà?
Đang trầm ngâm, sân Diệp Kết Mạn đã gần ngay trước mắt. Bùi Nghiêu Viễn dừng bước, cáo từ nói: "Muội vào nghỉ ngơi đi. Nếu có gì thì tìm ta." Nói xong, đang muốn xoay người, lại bị Diệp Kết Mạn ngăn lại.
"Tam ca có thể bớt chút thời gian vào ngồi một lát không?" Diệp Kết Mạn nhìn Bùi Nghiêu Viễn nói, "Kết Mạn có điều muốn hỏi."
Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy kinh ngạc, hơi trầm ngâm, cũng không có cự tuyệt mà đi theo Diệp Kết Mạn.
"Thư nhi, có giấy bút không? Ta cần."
Phân phó xong, Diệp Kết Mạn mang Bùi Nghiêu Viễn vào phòng, ý bảo hắn ngồi xuống, rót trà đệ qua: "Tam ca chờ một lát, uống miếng nước trước đi."
Bùi Nghiêu Viễn mặc dù kỳ quái nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi xuống, cúi đầu nhấp trà, ngẩng đầu nhìn quanh phòng Diệp Kết Mạn. Đang muốn nói chuyện, chợt thấy sau cổ có gió lạnh làm hắn rùng mình, nhịn không được mà rụt cổ.
Đang nhìn Bùi Nghiêu Viễn, Diệp Kết Mạn thấy một bóng trắng lặng yên không tiếng động hiện ra sau lưng Bùi Nghiêu Viễn. Diệp Kết Mạn thở sâu, không nháy mắt nhìn Kỷ Tây Vũ - với đôi mắt sâu thẳm mang theo tìm tòi nghiên cứu.
"Sao vậy?" Bùi Nghiêu Viễn ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn nhìn sau lưng mình, nghi hoặc quay đầu lại nhìn xung quanh theo mà không thấy gì. Bùi Nghiêu Viễn quay đầu lại, Diệp Kết Mạn đã lại nhìn hắn. Nàng cười lắc đầu: "Không có gì."
Bùi Nghiêu Viễn thấy có chút kỳ quái, bất quá không phát hiện dị thường cũng không để ở trong lòng, nói: "Muội gọi ta vào là muốn hỏi cái gì?"
"Đợi có giấy bút, muội sẽ hỏi." Diệp Kết Mạn nói xong, liếc Kỷ Tây Vũ. Thấy vẻ mặt Kỷ Tây Vũ suy nghĩ sâu xa nhìn mình, nàng biết Kỷ Tây Vũ có thể đã đoán được nàng muốn làm gì. Kỷ Tây Vũ bình tĩnh nhìn không ra một chút tâm tư, cũng không nói gì, càng không ngăn cản. Diệp Kết Mạn không biết Kỷ Tây Vũ nghĩ gì thì không nghĩ thêm nữa, âm thầm hạ quyết định.
Không đợi bao lâu, Thư nhi và An nhi mượn giấy bút trở về. Diệp Kết Mạn dời mắt, tiếp nhận giấy bút đặt ở trên bàn. Dưới thần sắc nghi hoặc của Bùi Nghiêu Viễn, Diệp Kết Mạn chấm bút, rồi lại tạm dừng như hồi tưởng lại, rồi lại tiếp tục hạ bút.
Trên giấy rất nhanh xuất hiện chữ Bùi. Bút hoa câu hoành mảnh dài, khí thế sắc bén.
Viết xong, Diệp Kết Mạn thấy không khác mấy so với trên phong thư mới ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu Viễn hỏi: "Tam ca, huynh biết chữ này là ai viết không?"
Không đợi Bùi Nghiêu Viễn nói, An nhi một bên quan sát vài lần bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Ủa? Sao giống chữ của thiếu gia thế nhỉ?"
Khoảnh khắc nghe được An nhi nói, tay Diệp Kết Mạn chấp bút nhất thời run lên, nàng ngẩng đầu nhìn An nhi. Giọt mực rớt xuống trên tờ giấy, Diệp Kết Mạn cũng không nhìn, chỉ thất thanh nói: "Thiếu gia? Em là nói Bùi Nghiêu Húc?"
"A... vâng, thật sự có chút giống." Nói xong, An nhi quay đầu nhìn Thư nhi, "Thư tỷ tỷ, có phải không?"
Thư nhi vẫn đánh giá chữ, nghe hỏi mới ngẩng đầu nhìn An nhi. Tiếp đó, tầm mắt nàng dừng ở trên người Bùi Nghiêu Viễn.
Diệp Kết Mạn thấy Thư nhi không phản bác, khác thường trong lòng càng sâu cũng nhìn Bùi Nghiêu Viễn.
Bùi Nghiêu Viễn gật đầu: "Đích xác có chút giống Tứ đệ. Mà... vì sao muội lại hỏi?"
Thấy Bùi Nghiêu Viễn cũng phụ họa theo lời An nhi, sắc mặt Diệp Kết Mạn trắng nhợt, hô hấp ngưng trọng. Nàng vẫn chưa trả lời Bùi Nghiêu Viễn, mà là cứng ngắc quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ phía sau Bùi Nghiêu Viễn.
Vì sao... lại là Bùi Nghiêu Húc?
Phía sau, Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn tái nhợt, dưới ánh mắt không dám tin của nàng, khóe môi Kỷ Tây Vũ chợt cong lên.