Chương : Khuê phòng
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, không phải em cố ý." Được Thư nhi đỡ lên, An nhi áy náy cúi đầu nói với Trữ Tâm nén giận nhìn mình. Thấy đối phương không dịu đi, An nhi sợ hãi trốn phía sau Thư nhi, úp úp mở mở: "Tại em không cẩn thận té xuống... sau đó... Cửa đã mở."
Thư nhi trấn an vỗ tay An nhi, ngẩng đầu nói: "Trữ cô nương, là An nhi lỗ mãng, thật ngượng. Nhưng chúng ta vẫn chưa bước vào, mong Trữ cô nương bao dung."
Trữ Tâm lạnh lùng liếc hai người, lanh mặt: "Không có việc gì thì đừng lộn xộn ở đây. Cút ngay cho ta!" Khi nói chuyện, Trữ Tâm nhấc chân đi tới.
An nhi cả kinh, vội lôi kéo Thư nhi rụt lui vài bước, sợ Trữ Tâm đến đánh hai người. Song Trữ Tâm chỉ đi tới cửa, chậm rãi đảo mắt nhìn trong phòng, rồi sự tức giận rút đi chỉ còn lại sự tiếc hận và đau xót. Nàng giữ chặt cánh cửa rồi đóng lại.
"Khoan!"
Chưa đóng xong, một bàn tay đã để ở cửa phòng. Trữ Tâm quay đầu lại nhìn theo cái tay, tầm mắt dừng ở mặt Diệp Kết Mạn, cau mày nói:
"Làm gì?"
Diệp Kết Mạn nhìn Trữ Tâm, "Ta muốn vào xem."
Trữ Tâm cau mày, trảm đinh tiệt thiết nói: "Không được."
"Ta biết đây là phòng Kỷ Tây Vũ. Rất có thể tìm được đầu mối gì ở đây." Diệp Kết Mạn cũng không từ bỏ, khuyên nhủ: "Cho ta vào xem đi, ta sẽ không lộn xộn."
Trữ Tâm lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tại sao ta phải để ngươi vào?"
"Muốn biết chân tướng mà chỉ đóng cửa hoài niệm, ngươi cho là sẽ trợ giúp được gì? Mặc kệ vừa rồi ta nói ngươi tin hay không tin, chuyện này ta nhất định sẽ nhúng tay. Cho dù ngươi không giúp, ta cũng sẽ tự nghĩ cách!
Hơn nữa, ta chắc chắn sẽ biết được chân tướng nhanh hơn ngươi."
Nghe vậy, Trữ Tâm nhìn kỹ Diệp Kết Mạn, kinh ngạc vì sự tự tin của đối phương. Sau một lúc trầm mặc, Trữ Tâm nói:
"Ngươi thậm chí còn không biết tiểu thư, dựa vào cái gì mà ngươi nói ra được những lời trâng tráo như thế?"
"Vậy ngươi cảm thấy mình đã hiểu biết hết Kỷ Tây Vũ?"
Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng Diệp Kết Mạn tin tưởng, khoảng thời gian ngắn đó, Kỷ Tây Vũ là chân thật nhất, chứ không phải là bộ dạng tiểu thư khuê các giả dối. Lấy tính cách Kỷ Tây Vũ, cho dù là thị nữ bên người, nàng chắc chắn cũng sẽ không hoàn toàn mở lòng. Nghĩ đến điều này, Diệp Kết Mạn tiếp tục:
"Đi theo nàng nhiều năm như vậy, ngươi cũng không biết Kỷ Tây Vũ suy nghĩ gì không phải sao?"
Quả nhiên, Trữ Tâm đổi sắc, mím môi không nói gì. Thấy thế, Diệp Kết Mạn tiếp tục:
"Nếu đã không có ai chân chính hiểu Kỷ Tây Vũ suy nghĩ gì... Giờ nàng đã qua đời, nếu muốn biết chân tướng, điều chúng ta cần làm bây giờ là tận lực đi tìm hiểu nàng. Ngươi không muốn biết ngày Kỷ Tây Vũ gặp chuyện là có chuyện gì xảy ra sao?"
Trữ Tâm bắt đầu dao động. Diệp Kết Mạn biết đối phương đã thả lỏng cảnh giác mà âm thầm thở phào một hơi. Nàng quay đầu lại nói với An nhi cùng Thư nhi: "Hai em canh ở ngoài cho ta đi." Phân phó xong, Diệp Kết Mạn nhìn Trữ Tâm. Trữ Tâm trầm mặc. Biết đối phương sẽ không kháng cự, Diệp Kết Mạn nhấc chân đi vào.
Trữ Tâm nhìn bóng dáng Diệp Kết Mạn, do dự một hồi vẫn là đi theo, và thuận tay đóng cửa lại.
Khi cảnh tượng trong khuê phòng Kỷ Tây Vũ đập vào mắt, đáy lòng Diệp Kết Mạn cũng cuồn cuộn những cảm xúc khó lý giải. Nàng tinh tế nhìn bài trí trong đó, thấp thỏm đi xem.
Khuê phòng Kỷ Tây Vũ lớn hơn tân phòng Diệp Kết Mạn đang ở. Chia làm hai khu trong ngoài. Vừa vào cửa là có thể nhìn thấy bức tranh chồn tuyết ở cửa phòng đối diện. Chồn tuyết trông rất sống động. Mạo mỹ mà linh động. Giữa phòng là một cái bàn gỗ Đàn hương với văn lộ tinh tế thanh nhã. Gần cửa sổ có một thư án. Giấy, bút, mực được sắp xếp chỉnh tề. Trên án thư còn có vài phong thư. Diệp Kết Mạn đi đến trước án, cúi đầu đánh giá.
"Mấy lá thư đó là của những quý công tử gửi cho tiểu thư." Trữ Tâm ở phía sau thấy Diệp Kết Mạn nhìn trên án thư, giải thích. "Đa số là những thiếu gia có thế giao cùng Kỷ gia, thường thường qua lại với lão gia trên thương trường."
Diệp Kết Mạn gật đầu, thần sắc có chút phức tạp. Nàng chần chừ mơn trớn phong thư bóng loáng, làm bộ muốn cầm lên.
"Muốn xem sao?"
Đang chuyên chú, một tiếng cười khẽ vang lên, Diệp Kết Mạn giật mình mà lảo đảo, may mà có một bàn tay đỡ được nàng, và đồng thời, có một thân thể mềm mại lạnh lẽo dán trên lưng : "Cẩn thận chứ. Nghĩ gì mà xuất thần vậy? Ngay cả ta đi ra cũng không biết."
Mặt Diệp Kết Mạn nóng bừng, ngón tay run lên, mấy phong thư lúc này rải rác ở trên bàn. Một bàn tay trắng nõn vòng qua hông của nàng, tùy tay mở một góc phong thư, thản nhiên nói: "À... đều là thư mời ta ra ngoài du ngoạn thôi. Đây, đây là của Cung nhị công tử, " Kỷ Tây Vũ chỉ phong thư tiếp theo, "Đây là Hứa tứ công tử. Còn đây là tiểu công tử của tri phủ... Toàn là mấy lời tỏ tình thôi, không có gì đâu."
Diệp Kết Mạn nhìn theo tay Kỷ Tây Vũ, tầm nhìn dừng trên một lá thư mà sắc mặt biến đổi. Trên phong thư màu vàng có viết một cái tên Diệp Kết Mạn không xa lạ: Bùi Chi Bình.
"Đã nói với nàng rồi, người này phong lưu thành tánh, ỷ vào Bùi phu nhân sủng ái, hủy hoại biết bao nhiêu con gái Tô Châu."
Vì tình tự phập phồng trước đó, Diệp Kết Mạn mới thoáng hồi thần. Lấy tính tình Bùi Chi Bình tất nhiên sẽ không buông tha theo đuổi Kỷ Tây Vũ. Nếu không phải đối phương là thiên kim Kỷ gia, sợ là vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp tới cửa cầu hôn. Dù vậy, chắc hắn cũng đã nghĩ đến không ít biện pháp. Bất quá ai bảo Kỷ Tây Vũ không phải người tầm thường, đối phó những người này đều thật sự thành thạo.
"Bất quá nàng có thể thuyết phục Trữ Tâm vào được phòng ta làm ta có chút kinh ngạc, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ gọi ta ra hỗ trợ." Bên này, Kỷ Tây Vũ đã thu tay về, đứng cạnh án thư mà cười, nghiêng đầu ngắm Diệp Kết Mạn, "Không ngờ nàng sẽ dùng lý do đó..."
Chạm đến ánh mắt chế nhạo của Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn nhớ lại lời nói trước đó, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lại ngại Trữ Tâm có ở đây mà không thể mở miệng biện giải, chỉ có thể xấu hổ gạt đầu đi.
Không đợi Kỷ Tây Vũ mở miệng, Trữ Tâm chạy tới án thư đánh vỡ trầm mặc, thấp giọng nói: "Thời điểm tiểu thư rời đi Kỷ phủ, ta biết. Nàng nói muốn đi lo liệu chút việc, ba ngày sau sẽ trở về. Không ngờ ba ngày sau trở về... là thi thể của nàng." Lời nói Trữ Tâm càng thấp đi, về sau không mấy nghe thấy. Sau một lúc lâu, nàng mới cười khổ một lát, lại tiếp tục nói, "Tiểu thư tâm tư tinh tế, cũng sẽ không nói cho người khác biết nàng đang làm gì, ta cũng không hỏi. Lần đó ta vốn định đi theo mà không ngờ cơ thể có chuyện, rốt cuộc vẫn không thể nào đi theo."
"Cơ thể có chuyện?" Diệp Kết Mạn nghe vậy cả kinh, "Sao lại thế này?"
Trữ Tâm áy náy: "Trước đó sinh ý trong tộc gặp một ít phiền toái, tiểu thư sai ta đi tìm hiểu một người. Trên đường trở về vừa vặn gặp một nữ tử trẻ bị địa bá khi dễ, ta không nhìn được đi qua giúp, rất nhanh đánh đuổi được địa bá chạy đi. Vốn là tiện tay, ta cũng không để ở trong lòng, không ngờ trở về đêm hôm đó rất đau đầu, trên người còn nổi mẩn. Đại phu nói mặc dù không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng cũng là bệnh dễ lây. Nghe nói như thế ta làm sao còn dám tiếp xúc với tiểu thư? Ngại việc của tiểu thư không thể chờ ta khỏi hẳn, cuối cùng nàng chỉ có thể tự đi trước."
Nghe thế, Diệp Kết Mạn nghi hoặc càng sâu, quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ. Thấy Kỷ Tây Vũ thâm trầm, thoạt nhìn như đã đoán được sự trùng hợp đáng ngờ này rồi. Nhưng chẳng biết tại sao Kỷ Tây Vũ không nói cho mình. Hay Kỷ Tây Vũ lại đoán được nàng sẽ tiếp xúc với Trữ Tâm?
Kỷ Tây Vũ thấy Diệp Kết Mạn hồ nghi, nhìn ra nàng khó hiểu bình tĩnh nói: "Nàng cũng hiểu có kỳ quái đúng không? Nói vậy đối phương cũng là nghĩ sâu tính kỹ, chuyện Trữ Tâm bắt gặp khẳng định là có sắp xếp. Trước đó có nhiều chuyện giấu nàng không nói chỉ bởi vì nàng cũng không muốn thiệt tình giúp ta."
Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn mím môi. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng biết việc đối phương làm đích xác có đạo lý. Nghĩ nghĩ, Diệp Kết Mạn nhìn Trữ Tâm, hỏi dò: "Ngươi không biết chuyện này phát sinh rất trùng hợp sao?"
"Ta hiểu ý ngươi, " thanh âm Trữ Tâm trầm xuống, "khi thành Nam truyền đến tin tiểu thư, ta cũng nghĩ cũng từng hoài nghi qua việc này, còn đi tìm địa bá kia. Nhưng mặc kệ ta đánh hắn bao nhiêu, cơ hồ muốn mạng của hắn hắn cũng chỉ mờ mịt không biết chuyện gì. Thoạt nhìn cũng không giống nói dối."
"Vậy còn cô gái kia?" Diệp Kết Mạn trầm ngâm nói.
"Địa bá nói vô tình gặp ở trên đường, thấy nàng mạo mỹ nhất thời nổi lên ác ý, sẵn tiện bốn bề vắng lặng mới nổi lên tà ý muốn chiếm chút tiện nghi, cũng không biết nàng là ai."
"Ngươi có đi tìm nàng?"
Trữ Tâm gật đầu: "Đã thử, nhưng không có đầu mối. Địa bá nói trước đó hắn cũng chưa từng thấy nàng, nếu không nhất định sẽ có điều ấn tượng với dung mạo như vậy. Mà ta cũng chỉ tình cờ gặp, đuổi địa bá xong là đi khỏi, thật sự cũng không tìm ra đầu mối gì."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn cũng thấy mờ mịt. Khó lắm mới tìm được một manh mối, chẳng lẽ cứ như vậy mà đứt?
"Bảo Trữ Tâm mang địa bá về Kỷ phủ đi." Kỷ Tây Vũ bỗng nhiên mở miệng. Diệp Kết Mạn nao nao, nhìn thấy đối phương híp mắt một cách nguy hiểm, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng. Diệp Kết Mạn theo y lời Kỷ Tây Vũ nói với Trữ Tâm.
"Mang về?" Trữ Tâm nghe Diệp Kết Mạn nói cũng có chút kinh ngạc, "Ngươi muốn làm gì?"
"Cứ mang đến đi ngươi sẽ biết, " Diệp Kết Mạn y lời Kỷ Tây Vũ dặn, lại bổ sung nói, "Nhớ rõ, âm thầm tiến hành, đừng để bất cứ người nào biết. Đến lúc đó hãy lặng lẽ cho ta biết."
"Được." Ánh mắt Trữ Tâm trầm xuống, kiên định gật đầu.