Chương : Anh hùng cứu mỹ nhân
"Ngươi... không được... đừng mà...". Lời khẩn cầu vỡ vụn từ cổ họng thoát ra, mang theo thống khổ giãy dụa. Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy nam tử trên người nặng như sắp đè nát chính mình, ánh sáng trong tầm mắt ảm đạm, chỉ có gương mặt của đối phương thoáng qua. Cổ, ngực trong lúc này liên tục bị cảm giác nhơ nhớp chạm vào, da thịt lạnh lẽo bên dưới lớp y phục, cảm giác ghê tởm trong thân thể bắt đầu càng tăng cao, quả thực muốn nôn ra. Ngày thường nàng trầm tĩnh ra sao thì lúc này chỉ còn lại có vô biên vô tận sợ hãi. Trong thoáng chốc, Diệp Kết Mạn cảm thấy mình như bị lôi vào một hồi ác mộng, toàn thân nặng nề chìm vào bên trong, vẫn chưa kịp tỉnh lại. Thân thể giống như con thuyền dập dềnh trước sóng, bị hung hăng đánh úp, nhưng lại không còn chút sức nào chống trả. Bên tai quanh quẩn nụ cười bỉ ổi với tiếng thở dốc khàn khàn của Bùi Chi Bình, giống như ác ma không muốn buông tha nàng. Tất cả khí lực bị hao hết, mang theo không cam lòng cùng khuất nhục.
"Bùi Chi Bình... Ngươi sẽ chết không được tử tế ...". Thanh âm của Diệp Kết Mạn khàn khàn, tiếng nói giống như thứ gì đó bén nhọn bị mài mòn, không giống với giọng nói ngày thường chút nào.
"Chát...".
Bùi Chi Bình không chút suy nghĩ giơ tay lên tát nàng một cái, sau đó lập tức cúi đầu xuống, bắt đầu dùng sức xé rách quần áo Diệp Kết Mạn. Không bao lâu sau thì một mảnh xuân sắc trắng nõn đã bị lộ ra trong không khí, đong đưa làm hoa mắt người nhìn. Mắt Bùi Chi Bình sáng lên, tay phải không chần chờ bắt đầu xoa đùi Diệp Kết Mạn, tay vững vàng đè đối phương trên đất, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn, tay kia chuẩn bị cởi quần của mình.
"Cộp.".
Đang lúc chuyên tâm thì đỉnh đầu đột nhiên bị cái gì đó rơi trúng, đập vào ót Bùi Chi Bình tê rần. Hắn nghi ngờ dừng lại động tác trên tay, vội ngẩng đầu lên nhìn quanh một vòng, nhìn cũng không thấy gì khác thường, sau đó lại cúi đầu thì lập tức nhìn thấy bài vị bị rớt cách đó không xa.
Khi nhìn thấy bài vị đỏ thẵm nằm trên đất, sau lưng Bùi Chi Bình đột nhiên phát lạnh.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, bài vị rớt trên đất hiện rõ hàng chữ, chính là ba chữ Bùi Nghiêu Húc.
"Chết tiệt.". Thần sắc trong mắt Bùi Chi Bình bỗng nhiên trầm xuống, lập tức có tức giận nổi lên, không tin nhìn về phía bài vị của Bùi Nghiêu Húc phẫn nộ nói: "Thế nào? Không phục sao? Còn dám rơi trúng lão tử, lo làm ma của ngươi đi!". Nói xong, tiện tay cầm lấy bài vị kế bên ném đi, một lần nữa phủ xuống người Diệp Kết Mạn.
Môi còn chưa kịp chạm vào người đối phương thì sau ót lập tức đau đớn, ngón tay đưa lên chạm được một vật hơi lạnh ở phía sau. Thấy thế, mi tâm Bùi Chi Bình hiện lên vẻ tức giận, hắn theo bản năng nhìn vật trong tay, phát hiện lại là một khối bài vị. Tâm lý Bùi Chi Bình hơi trầm xuống một chút, không hề yên tâm lóe lên rồi biến mất, chậm rãi lật khối bài vị lên xem, khi nhìn thấy dòng chữ đỏ trên đó thì con ngươi co rút lại.
"Có ma!". Bùi Chi Bình nhìn bài vị của Bùi Nghiêu Húc, từ trên người Diệp Kết Mạn ngồi dậy, theo bản năng tránh ra xa một chút, đồng thời lần thứ hai nhìn quanh bốn phía. Khi thấy tất cả như thường, Bùi Chi Bình chau mày, bất an trong lòng chậm rãi bắt đầu dâng lên. Hắn cúi đầu nhìn thần sắc Diệp Kết Mạn có chút đờ đẫn, khí lạnh xung quanh rõ ràng càng ngày càng tăng, da đầu cũng muốn tê dại. Tuy rằng không tin tà ma quỷ quái, thế nhưng tình cảnh này quỷ dị khó mà giải thích. Bùi Chi Bình do dự chậm rãi đứng dậy, vòng qua Diệp Kết Mạn, đi về phía trước vài bước. Đang quan sát thì đỉnh đầu đột nhiên có động tĩnh vang lên. Hắn vội vã ngẩng đầu, liền thoáng nhìn thấy bài vị đột nhiên đánh vào đầu mình. Bùi Chi Bình căn bản không kịp tránh, trên đầu truyền đến từng trận đau đớn. Hắn la lên một tiếng, vội vàng dùng tay che đầu, liên tục lui về phía sau. Bài vị kia giống như có mắt, nhắm ngay đầu của hắn đập tới.
"A ——". Bùi Chi Bình bỗng nhiên thấy chân như bị gì đó cản lại, cả người nhất thời mất cân đối, trực tiếp ngã ra sau. Cái ót vốn đã đau rồi lúc này lại bị đập trên đất, phát ra một tiếng không nhỏ, đau như muốn ngất đi. Bùi Chi Bình sờ sờ đầu, cảm giác ẩm ướt, hắn đưa tay về trước nhìn thì liền nhìn thấy đầu ngón tay dính vết máu. Hắn khẽ cắn môi, chống thân thể ngồi dậy, khối bài vị kia lại nhiều lần đập tới. Bùi Chi Bình nhìn cảnh tượng quỷ dị này, hoảng sợ mở to mắt, đâu còn nhớ được Diệp Kết Mạn nằm trên đất, hắn hét to một tiếng "Có ma", đáy mắt hiện ra càng nhiều sự kinh hoảng, lảo đảo chạy về phía cửa. Bài vị cứ liên tục đuổi theo hắn. Bởi vì cạnh gỗ bén nhọn, đập vào trên mặt Bùi Chi Bình tứa máu. Bùi Chi Bình cũng không kịp lau đi, luống cuống tay chân mở then cửa, rất nhanh chạy thẳng vào trong bóng đêm bên ngoài.
Bùi Chi Bình không nhìn thấy gì, Kỷ Tây Vũ phía sau rốt cục thu hồi tay đang cầm bài vị, bĩu môi, lập tức chậm rãi đi tới cạnh Diệp Kết Mạn, mắt nhìn lại, đáy mắt lóe lên, một lát sau thì ngồi xuống, đưa tay mặc lại quần áo cho đối phương.
"Đừng mà...". Tiếng khóc nức nở áp lực rơi trong phòng, Diệp Kết Mạn từ trong hoảng sợ phục hồi tinh thần lại, nàng theo bản năng đẩy Kỷ Tây Vũ ra.
Tay nàng còn đang đẩy vai đối phương thì Kỷ Tây Vũ đã giữ được cổ tay Diệp Kết Mạn, ánh mắt trầm xuống, sau một khắc liền kéo mạnh nàng vào lòng, cánh tay vững vàng kiềm chế Diệp Kết Mạn vẫn đang muốn giãy dụa, nhìn thẳng nàng, trầm giọng nói: "Là ta, Kỷ Tây Vũ đây.". Nói xong, vỗ nhè nhẹ sau lưng Diệp Kết Mạn, thanh âm thoáng mềm xuống, mang theo sự trấn an, "Được rồi, đã không sao.".
Ánh mắt Diệp Kết Mạn thất thần dần dần có tiêu cự, kinh ngạc nhìn Kỷ Tây Vũ một lát, sau đó mới nhận ra đối phương. Trong nháy mắt, Diệp Kết Mạn vội nhào vào lòng Kỷ Tây Vũ, ngón tay siết chặt vạt áo của Kỷ Tây Vũ, cả người vẫn run rẩy kịch liệt, chưa bao giờ nàng trải qua cảnh tượng đáng sợ như vậy. Kỷ Tây Vũ thấy thế thở dài, tay ôm chặt lấy thân thể đối phương, mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Người đã bị đuổi đi. Đừng sợ.".
"Ụa...".
Diệp Kết Mạn bỗng nhiên từ trong lòng Kỷ Tây Vũ nôn khan một trận. Nàng chỉ cảm thấy trong lồng ngực đập thật nhanh, cả người giống như là muốn bị móc sạch nôn ra bên ngoài, không còn chút sức lực. Cảm xúc ghê tởm khi bị kẻ khác chạm vào thân thể làm nàng cúi đầu buồn nôn. Phía sau, tay Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng vuốt ve, giảm bớt căng thẳng trong thân thể nàng.
Bởi bụng rỗng hồi lâu, cho nên chỉ có một chút dịch vị từ trong dạ dày bị nôn ra.
Kỷ Tây Vũ không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt thống khổ Diệp Kết Mạn, chuyên tâm ôm chặt lấy đối phương.
Đợi nôn xong, Diệp Kết Mạn giống không còn chút sức lực xụi lơ trong lòng Kỷ Tây Vũ, tiếng hít thở gián đoạn quanh quẩn trong phòng, hơi thở Diệp Kết Mạn nặng nề, trên mặt không còn chút huyết sắc, trắng bệch dọa người, trốn bên trong khuỷu tay của Kỷ Tây Vũ cắn môi không nói gì. Kỷ Tây Vũ cũng không đẩy nàng ra, đơn giản ngồi dưới đất, chờ Diệp Kết Mạn trong lòng bình tĩnh lại.
Chờ một lúc chừng nửa canh giờ.
Trong căn phòng vắng vẻ chỉ có tiếng hít thở khó nhọc của Diệp Kết Mạn thoáng nhẹ đi. Nàng chậm rãi buông lỏng tay đang siết lấy vạt áo Kỷ Tây Vũ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn.".
Kỷ Tây Vũ chau mày, chừa ra chút khoảng cách giữa hai người, tầm nhìn dạo một vòng trên mặt Diệp Kết Mạn, chậm rãi nói: "Đỡ hơn chưa?".
"Rồi.". Thanh âm cúi đầu trả lời vang lên, Diệp Kết Mạn khẽ gật đầu một cái, đáy mắt tối tăm, có chút nhìn không ra cảm xúc. Kỷ Tây Vũ nhìn chăm chú chốc lát, lại thản nhiên nói: "Thật không?".
"Ừ.". Diệp Kết Mạn vừa gật đầu trả lời, liền nhìn thấy Kỷ Tây Vũ đang dùng tay chỉnh lại quần áo xốc xếch của nàng, che đi da thịt tuyết trắng, động tác ôn nhu hiếm thấy. Tuy rằng nàng nhìn không rõ lắm, nhưng lúc này thấy bài vị nằm trên đất, Diệp Kết Mạn không cần nghĩ cũng biết vừa rồi nhất định là do Kỷ Tây Vũ giúp mình. Nàng trầm mặc nhìn nữ tử trước mắt, thầy thần sắc Kỷ Tây Vũ vẫn bình tĩnh như trước, không có một tia chế giễu nào trong mắt, không biết sao trái lại có chút thở phào nhẹ nhõm, dường như có một bàn tay chậm rãi gạt đi khẩn trương cùng bất an trong lòng nàng. Nghĩ vậy, lòng Diệp Kết Mạn có chút ấm áp, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc ngươi cũng tới.".
Kỷ Tây Vũ đang giúp nàng sửa sang lại quần áo, nghe vậy động tác dừng lại, hình như có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, sau đó im lặng cười cười, giọng điệu giảm bớt không khí khẩn trương vậy, nhẹ nhàng nói: "Không trách ta để ngươi chờ lâu sao?".
Diệp Kết Mạn nghe vậy thì im lặng một lát, sau đó lập tức khẽ lắc đầu, ngữ khí nỉ non: "Ngươi có thể tới... Ta đã rất cảm kích. Không ngờ Bùi gia lại có thứ bại hoại đến thế, dám ở từ đường gia tộc làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy.". Diệp Kết Mạn cúi đầu siết vạt áo của mình, thần sắc nghĩ lại mà sợ, giữa chân mày có chút thả lỏng, nhẹ giọng nói: "Cũng may có ngươi tới, bằng không hậu quả thật không dám nghĩ...".
Kỷ Tây Vũ đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Kết Mạn, đáy mắt lướt qua một tia sáng, trầm ngâm nói: "May mà không có tới quá trễ.". Dừng một chút, giọng nói thật khẽ: "Bất quá chuyện hôm nay, kỳ thực trước đó ta cũng đã nhắc nhở qua ngươi. Tên Bùi Chi Bình này đã sớm hư hỏng, ham mê tửu sắc, là một kẻ tổn hại luân thường đạo lý, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì là lạ. Nếu đã xảy ra thì ngươi cũng nên để tâm một chút. Bùi phủ không phải là nơi dễ dàng sống qua ngày. Mặt khác, chuyện hôm nay, ngươi chỉ có thể nuốt vào bụng, không thể kể ra cho người khác, biết không?".
Thần sắc Diệp Kết Mạn đông cứng, mặc dù trong lòng u ám, nhưng mà nàng biết Kỷ Tây Vũ nói có lý. Loại chuyện như thế này, cho dù nàng nói thì cũng sẽ không có người tin? Sợ là càng làm người khác bàn tán thêm mà thôi. Nhưng mà nếu như vậy, Bùi Chi Bình lại càng không chút kiêng kỵ mà quấy rối nàng. Diệp Kết Mạn nàng bất quá chỉ là một người được gả cho một con ma, đối với Bùi phủ mà nói càng không quan trọng gì.
Nghĩ đến đó, Diệp Kết Mạn cúi đầu, trầm mặc không nói gì, rốt cuộc thầm chấp nhận cách của Kỷ Tây Vũ.
"Được rồi, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Nhìn sắc mặt ngươi thật không tốt, nghỉ ngơi một chút đi.". Kỷ Tây Vũ thoáng nhìn thần sắc trên mặt Diệp Kết Mạn, biết nàng đang suy nghĩ gì, ôn nhu khuyên giải một câu.
"Được.". Diệp Kết Mạn gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, thấp giọng nói: "Chuyện lúc ta đến gặp Bùi phu nhân, ngươi cũng đều biết cả?".
Nghe vậy, tầm mắt Kỷ Tây Vũ đảo qua từ đường, khóe môi mang theo ý cười trào phúng: "Đại khái đều đoán được. Cho nên ta rất nhanh đi ra ngoài, tới chỗ Bùi phu nhân trước, thấy không có bóng dáng của ngươi đâu cả, sau lại nghe được ngươi bị dì Châu mang đi đến từ đường. Bùi phu nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, sợ là ngươi đã bị bà ta nhìn ra tâm tư muốn đi Kỷ phủ, đơn giản dự định giam lỏng ngươi cho ngươi nếm mùi sợ hãi, đỡ phải sinh sự. Nhưng mà không biết vì sao Bùi Chi Bình lại nhận được tin tức nhanh như vậy mà tới đây, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện lớn.".
Trong đầu Diệp Kết Mạn hiện lên giọng điệu của Bùi Chi Bình lúc nảy, nàng cau chặt mày, đột nhiên nói: "Hình như hắn có nhắc tới, là có người nói cho hắn biết.".
Nghe vậy, đồng tử u hồng của Kỷ Tây Vũ tràn ngập sương mù, sâu hút làm cho người khác nhìn không thấu: "Vậy sao? Có người... nói cho hắn biết sao?".