Chương - Điềm báo
Trưa ngày hôm sau, Diệp Kết Mạn trở lại Bùi gia. Có thể vì nghĩ nàng một đường bôn ba cho nên Bùi phu nhân truyền miệng, bảo nàng không cần đến vấn an mà có thể về nghỉ ngơi. Và lần này trở về, thái độ bọn hạ nhân trong phủ đã thay đổi, rất khách khí với nàng.
Tẩm cư của nàng rực rỡ hẳn lên, được bố trí rất thoả đáng. Ngay cả nước trà cũng là còn nóng. Và trên bàn có chút điểm tâm tinh xảo. Diệp Kết Mạn đem Thư nhi, An nhi lui xuống xong liền đóng hết cửa, xác định không có nắng nữa mới đi lại giường, lấy mộc-quỷ-phù ra...
Kỷ Tây Vũ xuất hiện. Nhìn khắp một lượt và cong môi cười.
"Đãi ngộ của Tứ thiếu phu nhân cũng không tệ." Kỷ Tây Vũ nói.
Diệp Kết Mạn chẳng màng đến điều này, mà là đi kiểm tra tay áo Kỷ Tây Vũ, thấy nó khô ráo mới yên lòng.
"Vừa rồi không có bị đau chứ?" Diệp Kết Mạn nói.
Kỷ Tây Vũ lắc đầu, "Không có. Nàng yên tâm."
"Yên tâm thế nào đây?" Diệp Kết Mạn thấp giọng nói. Rồi nàng nghiêm mặt, "Ngày mai nàng đi theo ta đến gặp linh môi, bà ấy nói muốn nhìn xem tình huống của nàng, mới có thể phán đoán được. Hy vọng bà ấy có cách."
"Ừ." Kỷ Tây Vũ đưa tay vén những sợi tóc tán loạn của Diệp Kết Mạn. "Đi suốt một đêm, nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi. Mới có mấy ngày, nàng lại gầy đi rồi."
Diệp Kết Mạn đích xác mệt mỏi thật. Nàng gật đầu và nằm xuống. Tầm mắt không tự chủ được mà nhìn Kỷ Tây Vũ.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà môi Kỷ Tây Vũ dường như đỏ hơn. Và làn da nguyên bản nhợt nhạt trong suốt hơn... Đang tỉ mỉ nhìn như thế, Kỷ Tây Vũ đưa tay ụp mắt Diệp Kết Mạn.
"Ngủ đi." Kỷ Tây Vũ nói.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn chỉ phải ngoan ngoãn nhắm mắt.
Rất nhanh, nàng đã ngủ.
Đến khi tỉnh lại thì đã là bữa tối. Thư nhi, An nhi gọi nàng tỉnh dậy. Thấy Kỷ Tây Vũ không có ý định đi theo, tuy rằng trong lòng thất lạc nhưng Diệp Kết Mạn vẫn là giữ vững tinh thần mà bước ra cửa.
Trên bàn cơm, mọi người đông đủ. Bùi phu nhân ngồi ở chính vị, thấy Diệp Kết Mạn đến, bà ta tươi cười, nói: "Đến, ngồi đi." Rồi ý bảo chỉ một chỗ trống gần bà ta.
Diệp Kết Mạn biết đó là chỗ cho mình, từ chối thì không tốt, cho nên nàng đi qua đó ngồi. Sau đó, Bùi phu nhân đánh ý nhìn Bùi lão gia. Diệp Kết Mạn đã lâu không gặp ông ta, nàng lấy mắt đi đánh giá, phát hiện đối phương già đi không ít; tóc mai gần trắng hết, người cũng gầy hơn, hẳn là chịu không ít khổ cực trong lao.
"Hôm nay, cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ ở đây là Bùi gia ta có phúc. Tuy rằng tổn thất thảm trọng, nhưng Bùi gia ta tài lực hùng hậu, tất không dễ bị đánh bại! Ta tin rằng chỉ vài năm nữa thôi, chúng ta sẽ lại uy phong!" Bùi lão gia cao giọng nói. Sau đó, ông ta đứng lên nâng chén nói tiếp: "Kỷ gia hãm hại Bùi gia chúng ta đã bị báo ứng, có thể thấy đây là ông trời cũng bảo vệ Bùi gia chúng ta!"
Mọi người thấy thế đều nâng chén. Và một chén rượu đó làm Diệp Kết Mạn đỏ mặt. Cũng may sau đó không có uống nữa. Bữa tiệc tối rất nhanh đầy tiếng cười, không khí hòa hợp.
Diệp Kết Mạn đang cúi đầu dùng bữa thì bên tai truyền đến Kỷ phu nhân thấp giọng nói:
"Lần này, con vất vả rồi."
Diệp Kết Mạn giương mắt nhìn Bùi phu nhân. Sự uy nghiêm của đối phương thoáng rút đi, thay vào đó là nhu hòa.
"Ta đã sai người bố trí lại tẩm cư của con. Sau này nếu cần gì, con hãy nói với Thư nhi."
"Cám ơn mẹ ạ." Diệp Kết Mạn nhẹ giọng đáp.
"Ngày mai con hãy đi theo ta một chuyến. Ta muốn đến miếu tạ ơn thánh thần."
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn nao nao. Nàng muốn chối từ, nhưng Bùi phu nhân lại cười cười và quay đầu đi nói chuyện với Bùi lão gia. Dặn dò ông ta chú ý thân thể, uống ít. Lúc này, ngồi ở bên cạnh Diệp Kết Mạn, Bùi Nghiêu Viễn vươn tay gắp đồ ăn cho nàng.
"Muội ăn nhiều chút đi." Bùi Nghiêu Viễn nói.
Cứ như vậy, Diệp Kết Mạn không thể nhắc lại chuyện đó nữa.
Rồi bỗng, ngoài cửa ầm ĩ. Bùi phu nhân nhíu mày, nói:
"Chuyện gì mà ầm ầm vậy? Châu nhi, đi xem xem."
Châu Di gật đầu, rồi đi ra.
Diệp Kết Mạn không đem việc này để ở trong lòng, vì nàng đang phải một lòng rối rắm làm sao ứng phó Bùi Nghiêu Viễn nhiệt tình, cho đến khi Châu Di trở về, thấp giọng thì thầm bên tai Bùi phu nhân. Tuy là nói nhỏ nhưng Diệp Kết Mạn ở gần, tất nhiên nàng cũng nghe được.
"Phu nhân, là hai con chó của Vương hộ viện sủa mãi không ngừng, quát mắng bảo ngừng thế nào cũng không được ạ."
Diệp Kết Mạn nghe vậy khựng lại, như nghĩ tới điều gì mà đồng tử liền phản ứng, rồi nàng lại không cẩn thận mà cắn nhầm phải lưỡi. Nhưng nàng chẳng màng đến điều đó. Diệp Kết Mạn nhìn phía Châu Di.
Bùi lão gia nghe vậy thì nghi hoặc: "Kì lạ thật. . . hai con chó đó bình thường đều rất ngoan..." Rồi như nghĩ tới con chó đã chết của mình, Bùi lão gia thần sắc biến đổi, mắt tối đi.
"Cũng không biết vì sao ạ..." Châu Di lắc đầu. "Vừa rồi, Vương hộ viện vừa lúc mang chúng nó đi ngang qua thôi, mà không ngờ chúng đột ngột dừng lại rồi sủa liên tục vào khoảng không, cứ như là đã nhìn thấy gì đó. Vương hộ vệ cũng không hiểu ra sao. Hiện tại phỏng chừng đã mang chúng về dạy dỗ rồi. Và Vương hộ vệ nhờ Châu Di nói hộ một tiếng xin lỗi, vì đã quấy nhiễu lão gia, phu nhân dùng bữa."
"Thôi." Bùi phu nhân khoát tay. "Lần sau không được viện lẽ này nữa. Bảo hắn trông kỹ một chút." Ánh mắt bà ta tối đi, "Chuyện qua rồi, ta không muốn lặp lại lần thứ hai."
"Dạ!"
Nhất thời, cả bàn cơm đều trầm mặc. Bất quá chỉ một lát, Bùi phu nhân lại cười, xem như chưa có gì phát sinh.
"Được rồi, mọi người dùng bữa đi!"
"Con no rồi, " Vẫn thấp cúi thấp đầu, Diệp Kết Mạn bỗng cáo từ, "Mẹ, con hơi mệt, con về phòng trước nha."
Bùi phu nhân nhìn chỗ đồ ăn gần như còn nguyên trước mắt Diệp Kết Mạn, song bà không có hỏi nhiều mà là gật đầu đồng ý.
Và Diệp Kết Mạn tức tốc trở về tẩm cư của mình. Khi đến nơi, nàng khẩn cấp đẩy cửa ra, nhìn thấy Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở bàn thì kinh ngạc.
"Nhanh vậy?" Kỷ Tây Vũ nhìn lại, "Nhớ ta quá mà trở lại sao?"
"Ta nghĩ..." Diệp Kết Mạn im lặng. Nàng còn tưởng rằng là Kỷ Tây Vũ đi ngang qua đó nên mới bị chó sủa. Nhưng giờ thấy đối phương không có gì dị thường, nàng chỉ nghĩ mình nghĩ nhiều.
"Nghĩ gì?"
"Không có gì." Diệp Kết Mạn lắc đầu, thay đổi đề tài, "Bùi phu nhân bảo ta ngày mai đi miếu lễ tạ thánh thần với bà ấy, ta từ chối không được, chuyện đi gặp linh môi... phải trì hoãn rồi..."
"Không sao. Một hai ngày không sao cả."
Diệp Kết Mạn thì không có dửng dưng như thế được. Nàng cau mày.
"Thôi được rồi mà, cùng lắm thì ngày mốt lại đi." Kỷ Tây Vũ bật cười.
"Có gì mà cười chứ?"
"Nàng quan tâm ta như vậy, ta rất vui." Kỷ Tây Vũ nâng má nhìn Diệp Kết Mạn, mắt đầy ý cười.
Diệp Kết Mạn ngượng ngùng mà đỏ mặt, đang định mắng thì Kỷ Tây Vũ sấn tới.
"Nàng có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi không?"
"Ta vừa mới thức đây." Diệp Kết Mạn lắc đầu.
"Vậy sao?" Kỷ Tây Vũ đảo con ngươi, "Vừa lúc đấy!"
"Vừa lúc gì?"
Kỷ Tây Vũ cười tươi, giọng cố ý mà nhẹ bâng: "Vừa lúc... ta nhớ nàng..."
Diệp Kết Mạn ngẩn người, đang muốn hỏi thế là thế nào thì mắt Kỷ Tây Vũ thay đổi. Không khí như sánh lại. Kỷ Tây Vũ sấn tới sát hơn. Diệp Kết Mạn chưa biết trời trăng gì thì đã bị hôn lấy. Nhiệt ý tăng cao. Rốt cục, Diệp Kết Mạn hiểu ý Kỷ Tây Vũ. Mặt nàng đỏ lựng.
Kỷ tây vũ ôm hông, ép Diệp Kết Mạn tựa vào bàn... Diệp Kết Mạn khẩn trương nhắm nghiền hai mắt, song đối phương tự dưng dừng lại? Đang nghi hoặc thì lưỡi bị cuốn lấy, Kỷ Tây Vũ đè Diệp Kết Mạn mà hôn khiến cho Diệp Kết Mạn ngửa đầu ra sau, làm hô hấp nàng bỗng bị nghẹn. Nụ hôn kia tựa cuồng phong bạo vũ, lưỡi bị mút lấy mà hơi đau, cùng với tê dại xen lẫn, cơ hồ rút đi khí lực Diệp Kết Mạn.
Một nụ hôn khác thường...
Giữa ý loạn tình mê, lưỡi bỗng tê rần, ngay lập tức có mùi máu nồng đậm. Diệp Kết Mạn đau, muốn tránh đi nhưng bị dính sát, không thể trốn. Rất nhanh, cơn đau lại bị tê dại bao trùm, cảm giác khác thường ngay sau đó lấp đầy, Diệp Kết Mạn bắt đầu thấy choáng váng... Ngay khi nàng muốn hôn mê, hành động đột ngột ngừng lại. Nàng mở mắt ra, thấy Kỷ Tây Vũ sắc mặt trắng bệch. Nàng muốn mở miệng hỏi, song môi chỉ mấp máy mà không có thanh âm, người thì vô lực tựa bàn.
Kỷ Tây Vũ cổ thần sắc quái, ngơ ngẩn nhìn nàng và mơn trớn môi mình.
Diệp Kết Mạn lúc này mới hồi thần, mới phát hiện môi mình đầy máu. Lại nhìn lại Kỷ Tây Vũ, thấy môi đối phương đỏ dị thường! Mắt cũng vậy!
Chợt, Kỷ Tây Vũ loạng choạng lui ra sau từng bước, với mi gian ảm đạm.
Diệp Kết Mạn như ý thức được cái gì, nàng phải đứng lên nhưng quá suy yếu nên gần như ngã xuống. Và một đôi tay đúng lúc đưa đến ôm nàng. Tuy Kỷ Tây Vũ mặt vẫn không thay đổi, nhưng có thể cảm giác được sự kiềm chế. Diệp Kết Mạn lau môi, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, bình tĩnh nói:
"Không sao."
Kỷ Tây Vũ nhếch môi, không nói gì, mà đỡ Diệp Kết Mạn đến giường ngồi. Rồi nàng muốn thối lui thì Diệp Kết Mạn kéo tay lại.
"Kỷ Tây Vũ..."
Kỷ Tây Vũ nâng mắt, hai mắt vẫn còn đỏ ngầu. Sau một lúc, Kỷ Tây Vũ mới mở miệng với thanh âm hơi khàn:
"Nàng... có sao không?"
Diệp Kết Mạn lắc đầu.
Kỷ Tây Vũ cười khổ, "Nàng..."
"... Là vì máu của ta sao?"
Vừa rồi lúc ăn cơm, Diệp Kết Mạn không cẩn thận mà cắn phải lưỡi, Kỷ Tây Vũ lại đột ngột hôn cho nên nhất thời không nhớ.
Kỷ Tây Vũ không nói gì, xem như chấp nhận. Vừa rồi đột nhiên nàng lên cơn thèm máu khó có thể ức chế, toàn bộ thần trí như bị nuốt hết! Sau khi ý thức được mình vừa làm gì, nàng mới cảm thấy được sự sợ hãi. Vạn nhất. . . Nghĩ vậy, sắc mặt Kỷ Tây Vũ lại trắng bệch.
Diệp Kết Mạn nhiều ít cũng đoán được đối phương nghĩ gì, nàng muốn kéo đối phương nhưng đối phương né trách; tay nàng bắt phải khoảng không, kéo theo lòng của nàng cũng trầm xuống.
"Đừng..."
"Kỷ Tây Vũ..."
Kỷ Tây Vũ rũ mắt xuống.
Chốc lát sau, Kỷ Tây Vũ giương mắt, "Kết Mạn, " thanh âm của nàng rất nhẹ, "ta không nắm chắc..."
Diệp Kết Mạn đau lòng... Đây là lần đầu tiên, nàng thấy Kỷ Tây Vũ ủ dột như vậy.
Mắt Diệp Kết Mạn đỏ lên, "Ta không sao... Chuyện này là ngoài ý muốn, nàng đừng có tự trách..."
Kỷ Tây Vũ lắc đầu, "Nàng biết đây không phải là ngoài ý muốn mà."
"Vì trong miệng ta có máu, ta không có nói cho nàng biết nên chuyện này mới xảy ra! Nàng đừng như vậy... Nàng như vậy. . . Ta... ta đau lòng..." Diệp Kết Mạn rơi nước mắt. Nàng càng lau, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn. "Ta biết...nàng vẫn suy nghĩ cho ta. Nàng gạt ta, chịu đựng lệ khí... hoàn-hoàn toàn không để ý đến bản thân- Nó đau biết bao nhiêu chứ. . . Ta- ta chỉ mới nghe thôi đã cảm thấy rất đau, đau đến không chịu được rồi! Hiện tại ta không sao, không phải đã thuyết minh là không có việc gì sao? Nàng không cần vì vậy mà khổ sở tự trách. . ."
Kỷ Tây Vũ thở dài, và đưa tay xoa hai má và lau nước mắt cho Diệp Kết Mạn.
"Đừng khóc mà..." Kỷ Tây Vũ khẽ cười bất đắc dĩ, "Ta biến thành ác quỷ, nàng không sợ ta hút khô máu nàng sao?"
"Không, ta không sợ!" Diệp Kết Mạn ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, "Nếu kết quả là chia lìa, ta tình nguyện chết trong tay nàng!"
Kỷ Tây Vũ không nói gì mà nhìn Diệp Kết Mạn thật lâu. Một lúc sau, nàng mới nhẹ nhàng gật đầu.
"Được!"