Chương - Kỷ gia suy tàn (Thượng)
"Cái-cái gì..." Kỷ Xuyên sắc mặt trắng bệch, bất khả tư nghị nhìn Kỷ Thế Nam. "Cha điên rồi sao? Vì phá đổ Bùi gia mà làm ra độc son, ..."
"Câm miệng! Mày thì biết cái gì?" Kỷ Thế Nam mặt xanh mét. "Bùi gia căn cơ vững chắc, nếu không vì thế thì sao có thể đả động được căn cơ ấy? Vốn là kế hoạch thiên y vô phùng, nếu không phải chúng mày bất tài, khối cự thạch này có thể nào rơi xuống Kỷ gia?"
"Con..." Kỷ Xuyên rốt cục ý thức được tình thế nghiêm trọng, đầu óc hắn loạn thành đoàn, "Ch-chúng ta phải làm sao bây giờ? Phan gia cũng vào cuộc rồi, bọn họ quyết không bỏ qua đâu, nếu cứ thế này. . ."
"May... may mà tối qua Bách Long Đường đã đi diệt khẩu..."
Kỷ Thế Nam nghe vậy biến sắc, "Mày vừa nói cái gì?"
"Cha, tạm thời không cần lo lắng, " Kỷ Xuyên vội đem việc tối qua nói ra. Hắn nghĩ đã bịt miệng được rồi. Tiếp đó, hắn lại trấn an nói: "Bách Long Đường dù sao cũng là thế lực giang hồ, cho dù Phan gia muốn bắt người thì cũng khó, vì ngay cả cứ điểm của họ Phan gia không thể nào tra ra được. Không nắm được Bách Long Đường, bọn họ không thể đụng được chúng ta."
Sắc mặt Kỷ Thế Nam thế này mới hòa hoãn, "Mày xác định người đã chết?"
Kỷ Xuyên đang muốn đánh tiếng đáp, thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động ồn ào, ngay sau đó là một người nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa ra.
"Lão- Lão gia, quan phủ đến!"
Kỷ Thế Nam bình tĩnh, quay đầu dặn dò Kỷ Xuyên:
"Xem ra, khó mà không đến đó. Mày hãy trấn an cả nhà, chớ để rối loạn, tự tao sẽ có cách ứng đối."
"Không... Không phải lão gia. . ." Gã hạ nhân thở hổn hển xong rồi lớn tiếng nói, "Không phải lão gia; bọn họ là muốn dẫn Đại thiếu gia đi a!"
"Uy —— vũ —— "
Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Xuyên trải qua cảnh tượng thế này. Một nén nhang trước hắn còn đang đứng nghe bí ẩn, mà hiện giờ lại ở phủ nha. Mặt hắn trắng nhách. Tuy vậy, mặc dù đang quỳ nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp.
"Thảo dân Kỷ Xuyên, tham kiến Tri phủ đại nhân." Đoạn, hắn quay đầu nhìn qua Phan Nham đang ở một bên chờ phán xét, "Tham kiến Phan-Tổng đốc."
Bốp! Kinh-đường-mộc hạ xuống thật mạnh. Đập đến trong lòng Kỷ Xuyên chấn động,
"Kỷ Xuyên, ngươi có biết tội của ngươi không?" Tri phủ đại nhân hỏi.
"Thảo dân. . . Không biết có tội gì?"
"Nay có tiểu nữ họ Kỷ, cáo trạng ngươi cố ý giết người. Người đâu, truyền nguyên cáo!" Tri phủ đại nhân uy nghiêm nói.
Mắt Kỷ Xuyên chợt lóe lệ khí. Phía sau có người đi tới, thong dong quỳ gối bên cạnh hắn. Mặc dù không nhìn, hắn cũng biết đó là ai.
"Thảo dân Kỷ Tiểu Nhiễm, tham kiến Tri phủ đại nhân, tham kiến Phan-Tổng đốc."
"Kỷ Tây Vũ, nàng thật sự không muốn đi xem sao?" Trong phòng, Diệp Kết Mạn tò mò, nghiêng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ đang đứng yên trong bóng râm. Nàng đợi lâu như vậy, chẳng lẽ không phải là vì giờ khắc này?
Kỷ Tây Vũ bình tĩnh như nước, "Có nhìn hay không, kết quả thế nào ta cũng biết rồi, cần thiết sao."
"Thì, tuy là vậy. . ."
Diệp Kết Mạn cứ luôn cảm thấy gần đây Kỷ Tây Vũ dường như không có để bụng đến Kỷ gia như xưa nữa, nhưng mà cả người cũng không có vì vậy mà hoàn toàn buông lỏng, ngược lại, ngẫu nhiên lại nhìn thấy vẻ mặt nàng suy nghĩ sâu xa, không biết là nghĩ gì...
"Nàng thế nào? Muốn đi xem?"
Diệp Kết Mạn lắc đầu, "Nàng không đi, ta đi làm gì?"
Kỷ Tây Vũ nhếch môi cười, "Thì nàng đi xem, trở về nói lại cho ta biết."
"Dù sao hết thảy cũng có một nửa công lao của nàng. Nàng xem hay ta xem đều giống nhau cả." Kỷ Tây Vũ nói tiếp.
"Hết nói nổi."
Diệp Kết Mạn dù than thở nhưng vẫn là đứng lên. Mặc kệ thế nào, nàng vẫn muốn thay Kỷ Tây Vũ xem một chút; dù là kết quả người ta đã biết rồi.
Trước đường thẩm vấn không xa, còn chưa bước tới, Diệp Kết Mạn đã nghe tiếng ồn ào. Vụ này e là cả Tô Châu đều chấn động. Quả nhiên khi đến gần, Diệp Kết Mạn nhìn thấy đám người bu chật cửa. Hàng đầu đứng là vài người Kỷ gia, ai ai cũng căng thẳng. Diệp Kết Mạn lặng lẽ tìm một góc đứng, rồi xem tình cảnh trước mắt.
Sắc mặt Kỷ Xuyên hết sức khó coi. Hắn cau mày, thanh âm tràn ngập tức giận:
"Tri phủ đại nhân, tất cả chỉ là lời một phía từ Kỷ Tiểu Nhiễm, tại hạ oan uổng!"
Tri phủ đoán được đối phương sẽ như vậy, hắn nhìn qua Phan Nham, thấy đối phương gật đầu.
"Hừ, biết ngươi sẽ không nhận. Người đâu, truyền nhân chứng!" Tri phủ nói.
Mí mắt Kỷ Xuyên lại giật giật, lòng dạ đột nhiên dâng lên bất an, hắn vội nhìn ra sau. Khi nhìn đến nữ tử mặc tù phục, sắc mặt của hắn kịch biến - cực kì kinh hãi - nguyên bản thắt lưng thẳng tắp giống như mất khí lực mà chùn xuống.
"Sao. . . sao lại thế này..."
Đứng ở hàng đầu, Kỷ Thế Nam tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe môi run rẩy.
"Kỷ đại thiếu gia nhất định rất ngạc nhiên? Có phải ngươi nghĩ, Bách Long Đường đã giết người thành công?" Tri phủ vỗ kinh đường mộc - bốp! "Dám xông vào phủ nha giết người, thật đúng là không coi triều đình vào đâu! Phạm nhân ở dưới đường, hãy đem cung khai của ngươi tối hôm qua nhất ngũ nhất thập đều nói đi!"
Cùng lúc đó, cũng như Diệp Kết Mạn đứng ở một góc, một nam tử sắc mặt bỗng khẽ biến và rồi hắn lặng lẽ thối lui. Diệp Kết Mạn thấy nghi nghi: công đường đang đến hồi quan trọng, lúc này mà rời đi thì kỳ quái thật. Đang suy nghĩ, nàng lại thoáng nhìn thấy trong đám người lại đi ra hai người, họ liếc nhau rồi đi theo người kia. Bọn họ bước đi rất nhanh, chớp mắt đã biến mất, hiển nhiên có công lực.
"Người này nói bậy!"
Kỷ Xuyên giận giữ thét lên kéo Diệp Kết Mạn quay về công đường. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Xuyên thái độ khác thường, như bị bức tới tuyệt cảnh mà mặt trướng đến đỏ bừng và chỉ tay về hướng tù phạm đang quỳ.
"Đây đều là vu khống, Tri phủ đại nhân hãy làm rõ a!"
Tù phạm thế nhưng không nói một lời, nàng chỉ rũ xuống mắt, như tất cả không liên quan gì tới nàng nữa.
Tri phủ chẳng nói đúng sai, mà tiếp tục nói:
"Kỷ Xuyên, ngươi cả gan làm loạn, mượn Bách Long Đường, mưu hại Ngũ muội của ngươi, sau lại kiêng kị Tam muội của ngươi truy tra mà ý đồ muốn giết người diệt khẩu, phái người hành hung nàng ở trên đường. Bản phủ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có nhận tội không?"
"Thảo dân oan uổng, thảo dân không thể nhận..."
"Ồ, vậy ba năm trước đây, trong một lần ngao du ngươi ngẫu nhiên quen biết Đường-chủ Bách Long Đường, vài năm gần đây các ngươi cũng có liên hệ, điều này là không có sai chứ?"
"Đích xác có chuyện này, nhưng hai chúng ta chỉ bình thủy tương phùng - bèo nước gặp nhau, ngài không thể vì vậy mà định tội cho ta?"
"Xem ra, không cho ngươi chút đau khổ, ngươi sẽ không biết điều. Người đâu, dụng hình!"
Mặt mày Kỷ Xuyên xám ngoét, hắn quay đầu lại nhìn Kỷ Thế Nam, trong mắt đã là đỏ bừng: "Cha! Không. . . Cứu ta!"
Hai nha vệ tiến lên, thoăn thoắt bắt Kỷ Xuyên, chuẩn bị dụng hình.
"Tri phủ đại nhân!" Kỷ Thế Nam mở miệng. "Sự tình còn chưa tra ra manh mối, dụng hình nhanh như vậy có phải không quá thích hợp hay không?"
"Kỷ lão gia, " ngồi ở một bên vẫn không nói gì, Phan Nham nói, "chuyện trên công đường, Tri phủ đại nhân đều có định đoạt, ngài đang hoài nghi quyết sách của quan phủ sao?"
Kỷ Thế Nam mặt xám như tro tàn, lẩm bẩm nói: "Thảo dân không dám. . ."
"Vậy thì tốt." Phan Nham hướng nha vệ ra hiệu, ý bảo bọn họ tiếp tục.
Chỉ chốc lát, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ đại đường. Kỷ Xuyên cẩm y ngọc thực từ nhỏ, không chịu nổi đại hình, hắn chỉ cảm thấy mình như rơi xuống đất ngục, mồ hôi lạnh chảy ròng ướt sũng tù phục, cả người sau đó cũng không còn kiểm soát được. Lúc này, trong đám người bỗng chen vào một thiếu niên, tiếng gào át đi tiếng thét của Kỷ Xuyên...
"Tứ thiếu gia, thân thể cậu không tốt, đừng chen vào . . ."
"Việt Nhi, sao ngươi lại tới đây?" Kỷ Thế Nam nhìn tới Kỷ Việt đột nhiên xuất hiện tại bên cạnh, hắn cau mày hơn, và trừng mắt quát hạ nhân: "Không phải ta đã bảo các ngươi phải chăm sóc Tứ thiếu gia nghỉ ngơi sao?"
"Là Tứ thiếu gia gạt chúng tiểu nhân chạy ra ngoài, tiểu nhân thật sự ngăn không được. . ."
Kỷ Việt lại như không nghe thấy mà trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt. Môi vốn không có huyết sắc lại càng trắng bệch.
"Đại ca... khụ khụ khụ..." Lời còn chưa nói, hắn đã khom lưng ho khan.
Kỷ Thế Nam biết hai huynh đệ cảm tình vô cùng tốt, sức khỏe hắn lại không tốt.
"Làm loạn cái gì! Mau đem Tứ thiếu gia về cho ta!" Kỷ Thế Nam phân phó.
Bên kia, thanh âm Kỷ Xuyên bỗng như bị bóp nghẹt, đầu hắn rũ xuống và hôn mê. Thấy thế, tri phủ đưa tay, ý bảo nha vệ dừng tay.
"Hôm nay chỉ đến đây. Người đâu, nhốt Kỷ Xuyên lại, lần tới lại tái thẩm!" Tri phủ nói.
"Đại ca!"
Kỷ Việt đỏ mắt nhìn Kỷ Xuyên bị treo trên giá mà mang đi. Không chờ hắn hoàn hồn, một ánh mắt lạnh như băng đã đảo qua, đầy chất mỉa mai trong đó. Kỷ Việt cắn môi, hung ác nhìn chằm chằm Kỷ Tiểu Nhiễm mà cả người không thể ức chế được run rẩy.
"Ngươi... Ngươi... đứa nghịch nữ xấu xa này..." Kỷ Thế Nam chợt nói, rồi cả người hắn loạng choạng, may mà có hạ nhân đỡ được.
Kỷ Tiểu Nhiễm lại chỉ thản nhiên mà nhìn Kỷ Thế Nam, gì cũng không nói mà quay đầu bỏ đi.
"Nghiệp chướng!" Kỷ Thế Nam nhắm mắt lại và thì thào, cả người dường như già đi mười tuổi.
Bên này, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ gia loạn thành đoàn, nàng cũng không ở lại mà đảo người đi vào nội viện.
"Bùi thiếu phu nhân." Kỷ Tiểu Nhiễm dù đi trước nhưng đứng chờ ở nửa đường, gọi.
"Kỷ tam tiểu thư." Diệp Kết Mạn ngừng cước bộ, cũng không nghi hoặc. Dù gì thì, ai nghe xong câu chuyện hoang đường đó cũng đều không thể dễ dàng chấp nhận mà.
Kỷ Tiểu Nhiễm ngập ngừng, cùng vẻ mặt lạnh như băng ở đại đường vừa rồi hoàn toàn khác nhau.
"Kỷ tam tiểu thư có chuyện gì, cứ nói đừng ngại."
Kỷ Tiểu Nhiễm mím môi, sắc mặt có chút mất tự nhiên, "Ngũ muội nàng... còn ở chỗ của cô, đúng không?"
Diệp Kết Mạn gật đầu.
"Tôi... ừm, cô cũng biết, tôi ra đi mấy năm, khi trở về rốt cục không được gặp nàng, rồi lại âm dương xa cách... Tuy rằng việc này, với tính tình của muội ấy, muội ấy chắc chắn sẽ không thèm để ý- nhưng mà, nhưng mà tôi... Ừm, hiện giờ biết được hồn phách muội ấy vẫn còn ở nhân thế, ừm, tôi có chút lời nói muốn nói với muội ấy."
Kỷ Tiểu Nhiễm lấy ra một phong thơ từ trong ngực; góc phong thư có nếp nhăn, cho thấy chủ nhân của nó khẩn trương.
"Tôi có thể phiền cô, giao thư này cho muội ấy được không?"
"Dĩ nhiên." Diệp Kết Mạn tiếp nhận, rồi nhìn nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm, nàng nói: "Vậy, sau khi xem xong, tôi sẽ bảo nàng đem lời muốn nói viết lại cho cô, để tỷ muội hai người có thể trao đổi nhé."
Kỷ Tiểu Nhiễm trong mắt hiện lên vui mừng, nhưng lại áp chế đi rất nhanh.
"Nếu muội ấy có chuyện muốn nói với tôi thì rất tốt. Nếu không có thì cũng không sao. Tôi. . ." Kỷ Tiểu Nhiễm thở dài, mắt phiêu phiêu, "Dù sao tôi cũng không phải là một tỷ tỷ tốt. Huống hồ Kỷ gia- hẳn là muội ấy rất thất vọng."
"Kỷ tam tiểu thư đừng như vậy, Kỷ Tây Vũ vì tín nhiệm cô cho nên mới nguyện báo cho cô biết mọi chuyện."
"Ừm." Kỷ Tiểu Nhiễm mỉm cười. "Vậy, làm phiền cô nhé."