Âm Duyên Kết

hồng nhan hoặc nhân tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương - Hồng nhan hoặc nhân tâm

Diệp Kết Mạn vào phòng liền đóng cửa lại. Xác nhận không còn tia nắng nào, nàng mới gọi Kỷ Tây Vũ.

Một luồng khói tỏa ra, rất nhanh tụ thành hình đứng trước mặt Diệp Kết Mạn.

Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, thấy trán đối phương đầy mồ hôi, hai má bởi vì khẩn trương mà hơi đỏ, nàng nhếch môi cười và đưa tay lau mồ hôi ấy.

"Nàng làm rất tốt, có gì kích động đâu?" Kỷ Tây Vũ nói.

"Thật sao?" Diệp Kết Mạn không xác định nói. Nàng như có điều băn khoăn, "Nhưng theo ý Bùi phu nhân, bà ta đã biết ta có liên quan đến hai người kia."

Kỷ Tây Vũ gật đầu, "Có lẽ thế." Nàng cúi mắt trầm tư. "Bất quá bà ta chỉ nghĩ chuyện quá trùng hợp. Nàng khó tránh khỏi bị nghi ngờ là vì nàng từng suýt chết đuối bởi Uông Tư Thiến, nàng ta bị báo ứng như thế ta cũng không trông có thể giấu diếm được ai. Dù vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã suy đoán ra được, Bùi phu nhân quả nhiên không thể khinh thường."

Kỷ Tây Vũ nâng mắt lên, thấy Diệp Kết Mạn vẫn còn bất an, nàng bật cười; bàn tay vì vậy mà thuận thế xoa luôn mặt người ta.

"Được rồi, giờ không giống xưa, bà ta đã nói là không truy cứu nữa rồi, nàng chỉ việc không biết gì là ổn."

"N..." Diệp Kết Mạn ngập ngừng, "... Những gì ta nói vừa nãy... có gì sai không?"

"Bảo bà ta đi tìm Kỷ tam tiểu thư là ta tự tiện, ta chưa thương lượng với nàng..." Diệp Kết Mạn nói.

"Nàng làm tốt lắm." Ánh mắt Kỷ Tây Vũ mềm mại; ngón tay khẽ lướt qua khóe môi Diệp Kết Mạn. "Ta cũng từng nghĩ như thế. Nhưng chuyện báo thù... tóm lại, nàng đã về Bùi gia, ta không muốn nàng liên lụy nên ta không đề cập. Không ngờ nàng cũng nghĩ tới." Kỷ Tây Vũ thấp giọng nói và mang theo ý cười. "Nàng suy nghĩ cho ta như vậy, muốn thưởng gì đây?"

Diệp Kết Mạn đỏ mặt. Tay đối phương không biết cố ý hay vô tình chạm môi nàng làm nàng ngượng ngùng hơn. Diệp Kết Mạn sẽ lắc đầu song trước mắt có bóng đen ập đến. Môi Kỷ Tây Vũ dán đến... Hô hấpDiệp Kết Mạn vẫn còn bị kiềm hãm, Kỷ Tây Vũđã dứt ra.

"Ngày Kỷ gia sập đổ không còn lâu nữa. Lần này ta và nàng chỉ cần đứng nhìn thôi. Ta không muốn nàng dính dáng quá nhiều, tránh cho dẫn hỏa vào thân, hiểu chứ?"

Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy thần sắc đối phương thản nhiên, mắt cũng là nhu tình, nhìn mà muốn sa vào đó. Nàng sẽ nói gì đó nhưng có người gõ cửa.

"Thiếu phu nhân, Tam thiếu gia đến."

Diệp Kết Mạn khẽ sửng sốt và nhìn Kỷ Tây Vũ, rồi nàng đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa, Bùi Nghiêu Viễn mặc cẩm bào màu lam - hơi dính bẩn, khuôn mặt khôi phục được một chút tinh thần, thấy Diệp Kết Mạn mở cửa nhãn tình hắn sáng lên.

"Mẹ đã về, ta rốt cục cũng ngơi tay được một chút nên có mang cho đệ muội một vài thứ. Ta có quấy rầy đệ muội?" Bùi Nghiêu Viễn cười nói và đưa ra hộp gấm.

"Tam ca khách khí." Diệp Kết Mạn nói.

Dĩ nhiên, để người ta đứng ở ngoài cửa là không tốt. Diệp Kết Mạn có phần lưỡng lự mà nghiêng người để Bùi Nghiêu Viễn đi vào. Nhiều ngày nay, đích xác trăm sự quấn thân như Bùi Nghiêu Viễn nói. Chuyện Hứa Nhu Sương đã làm hắn tiều tụy, đã làm hắn không còn phong thần ngọc lập như xưa. Hôm nay, Bùi phu nhân trở về, Bùi Nghiêu Viễn mới bớt đi vẻ lo lắng, hắn ngồi xuống đã pha trà, không còn câu nệ như mọi lần.

"Lâu rồi đệ muội không xuất môn, muội đến Bùi gia cũng được một thời gian mà hình như chưa dạo qua thành Tây, đây là điểm tâm nổi danh nhất thành Tây, muội nếm thử đi." Bùi Nghiêu Viễn nói. "Mà thân thể đệ muội sao rồi, khỏe chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Diệp Kết Mạn vừa ngồi xuống Bùi Nghiêu Viễn đã đưa điểm tâm qua làm nàng chỉ phải tiếp nhận mà ăn. Điểm tâm tinh xảo, màu xanh biếc, vào miệng liền tan, vị thanh dịu.

Mắt Diệp Kết Mạn sáng rực và nói:

"Quả thật rất ngon."

Vẫn chú ý tới Diệp Kết Mạn, Bùi Nghiêu Viễn vậy thì cười.

"Ngon là tốt rồi. Muội ăn thêm đi. Ta không biết muội thích vị gì nên mỗi loại đều mua."

"Ta còn mang thêm trà tươi mới cho muội." Bùi Nghiêu Viễn vừa nói vừa rót trà, và đưa cho Diệp Kết Mạn. "Muội uống đi."

"Cám ơn Tam ca." Diệp Kết Mạn chưa bao giờ thấy Bùi Nghiêu Viễn nhiệt tình như vậy nên có chút ngượng ngùng, nàng chỉ phải cúi đầu nhấp trà. Dường như sực nhớ tới điều gì, nàng nhìn qua khóe mắt, thấy Kỷ Tây Vũ khoanh tay đứng nhìn mình. Thấy thế, Diệp Kết Mạn giật mình, động tác trên tay dừng lại, hớp trà nghẹn ở yết hầu, nhất thời nuốt không được nhả ra cũng không xong.

"Muội nếm thử cái này." Bùi Nghiêu Viễn không biết gì, nói.

Thấy Diệp Kết Mạn không có động tĩnh mới ngẩng đầu nhìn lại. "Sao vậy?" Hắn nói.

"Ưm... không có gì." Diệp Kết Mạn cố nuốt nước trà, và dĩ nhiên, nàng bị sặc.

"Muội ăn chậm thôi." Bùi Nghiêu Viễn chỉ nghĩ Diệp Kết Mạn ăn điểm tâm nhanh quá mà bị sặc, hắn đưa tay vỗ lưng cho nàng, mặt mày ôn nhu, ánh mắt thâm tình nhìn Diệp Kết Mạn.

"Khụ khụ..." Diệp Kết Mạn càng ho, thần tình đỏ bừng, muốn ngăn trở động tác của Bùi Nghiêu Viễn nhưng mãi vẫn không nói được lời nào. Bùi Nghiêu Viễn thì không biết, thấy Diệp Kết Mạn giơ tay lên thì nghĩ là nàng khó chịu, hắn nắm lấy ngay và lo lắng nói:

"Rất khó chịu sao?"

Trong nháy mắt, Diệp Kết Mạn cảm giác không khí trong phòng ngưng trệ và lạnh lẽo. Nàng rụt tay, và mặt thì hồng.

Bùi Nghiêu Viễn ngẩn người, ngay lập tức cũng ý thức được mình thất lễ, nhưng thấy Diệp Kết Mạn đỏ mặt quá dễ thương nên nhất thời không dời mắt.

Sau một lúc lâu, Diệp Kết Mạn dừng ho. "Không biết lão gia thế nào rồi?" Nàng nói.

"Hôm trước ta vừa qua thăm ông ấy. Ông gầy đi rất nhiều." Và cũng già đi rất nhiều... Lời này Bùi Nghiêu Viễn không có nói ra. Hắn thở dài, "Ông nghĩ gia nghiệp Bùi gia chết trong tay mình, có lỗi với liệt tổ liệt tông nên tự trách mình. Ta khuyên ông đừng nghĩ nhiều, mẹ sẽ nghĩ cách rửa oan cho Bùi gia."

"Đúng rồi, mẹ giữ muội lại, bà ấy có làm khó dễ muội không?"

Diệp Kết Mạn lắc đầu, trong lòng thì luôn suy nghĩ phải làm gì để đuổi khách một cách lễ phép. Nàng thường nhìn qua khóe mắt, nhưng khi chạm đến ánh mắt ý vị thâm trường của Kỷ Tây Vũ thì lại chột dạ mà lùi về.

Bùi Nghiêu Viễn hôm nay có vẻ hưng trí, hắn không biết Diệp Kết Mạn như đứng đống lửa, ngồi đống than.

"... Bách Linh Hí Lâu cũng nổi danh ở thành Tây, rảnh rỗi ta mang muội đi nghe một chút, mà muội có thích bình thoại không hả?"

Thấy Bùi Nghiêu Viễn chút xu thế không dừng lại, Diệp Kết Mạn đau đầu, nghe không lọt được gì.

"Kết Mạn?" Bùi Nghiêu Viễn quơ tay trước mắt Diệp Kết Mạn.

"A? Hả?" Diệp Kết Mạn khó hiểu mà nhìn Bùi Nghiêu Viễn. "Thật ngại, Tam ca vừa nói gì vậy?"

Bùi Nghiêu Viễn buồn cười nhìn Diệp Kết Mạn. "Ta hỏi muội có thích bình thoại hay không, hồn vía muội đi đâu rồi? Ta nhiều lời vô nghĩa quá hả?"

"Nào có..." Diệp Kết Mạn ngượng ngùng, và áy náy nói. "Vì nhiều chuyện đã xảy ra, nên... nhịn không được mà xuất thần, hy vọng Tam ca bỏ qua cho."

Bùi Nghiêu Viễn tất nhiên là không ngại, hắn an vị hơn nửa canh giờ, cho đến khi có hạ nhân đến gọi hắn mới lưu luyến không rời mà đi.

Diệp Kết Mạn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dám nhìn Kỷ Tây Vũ.

"Sao nãy giờ không nói gì?" Diệp Kết Mạn hỏi.

"Nói cái gì?" Kỷ Tây Vũ nhướn mày, ngữ khí nghe không hiểu cảm xúc. "Các người tán gẫu với nhau; nàng không có gọi ta, một mình ta phải nói gì?"

Diệp Kết Mạn tiến tới gần Kỷ Tây Vũ, "Nàng... không vui?"

"Nàng đoán xem?" Kỷ Tây Vũ cúi người xuống gần sát Diệp Kết Mạn, mắt lom lom nhìn Diệp Kết Mạn. "Nàng cảm thấy ta nên không vui?"

Diệp Kết Mạn sửng sốt. Không biết sao, lần này tuy chột dạ nhưng thấy Kỷ Tây Vũ để ý như vậy nàng lại có chút vui mừng.

"Ta và hắn không có khả năng." Diệp Kết Mạn nói. Rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Mặc kệ như thế nào, Kỷ Tây Vũ đều trông tinh xảo và hoàn mỹ.

Như ma xui quỷ khiến, Diệp Kết Mạn cúi đầu, nói:

"Ngược lại, nàng đẹp như vậy, khi còn sống hẳn là trêu hoa ghẹo nguyệt không ít?"

Không ngờ Diệp Kết Mạn nói vậy, Kỷ Tây Vũ giật mình. Nàng bật cười. Nàng cũng không phản bác mà ngược lại là xoa mặt mình, suy tư nói:

"Nếu như thế... thì nam nhân đều chỉ nhớ mỗi dung mạo này?"

"Nàng thế nào? Cũng thích phải không?"

Diệp Kết Mạn nhất thời không biết nên nói gì. Thích, dĩ nhiên là nàng thích, thừa nhận cũng không sao, nhưng ngoài điều đó ra nàng còn thích nhiều hơn nữa, nếu nàng thừa nhận thì nàng sẽ giống như những người khác.

"Sao?" Kỷ Tây Vũ cười hỏi; mặt liền lại gần hơn, môi đỏ mọng tiên diễm khẽ nhếch đầy phong tình.

Diệp Kết Mạn ngơ ngác mà nhìn. Sau một lúc lâu mới quay đầu đi chỗ khác, nàng hơi đỏ mặt.

"Dĩ vãng đều câu dẫn người như vậy sao?" Diệp Kết Mạn nói thầm.

Kỷ Tây Vũ chớp mắt, "Còn phải xem đối phương có đáng giá hay không."

Diệp Kết Mạn quay phắt lại, lòng dạ dấy lửa, "Nàng thật câu dẫn!!?"

Thấy thế, Kỷ Tây Vũ càng buồn cười. Nàng xoa đầu Diệp Kết Mạn, nói:

"Lừa nàng thôi. Như thế nào, nàng muốn khởi binh vấn tội?"

"Ai biết nàng có nói thật hay không. Cọc sinh ý trước đây của Bùi gia chẳng phải nàng bày mưu cùng Lâm gia phá hư hay sao..."

"Đó chỉ là chuyện làm ăn. Nàng nghĩ với thủ đoạn của ta ta nhất định phải bán nhan sắc mới đạt được?" Kỷ Tây Vũ hất cằm nói. "Nàng quá xem thường ta rồi."

Diệp Kết Mạn cúi đầu hừ một tiếng, không đáp.

"Còn nữa, " Kỷ Tây Vũ nâng trán Diệp Kết Mạn, "hiện giờ không phải nàng độc hưởng ta sao? Chỉ có nàng thấy được, sờ được, còn không hài lòng?"

Nghe vậy, trong lòng Diệp Kết Mạn như có gì đó đâm đến, thoáng chốc mềm mại đi.

"Nói đi cũng phải nói lại, ta tình nguyện nàng mê luyến khuôn mặt này, " Kỷ Tây Vũ nhẹ giọng nói, không chớp mắt mà nhìn Diệp Kết Mạn. "Bộ dáng của ta dù sao cũng sẽ không thay đổi, cứ mãi như vậy trái lại có thể dựa vào nó mà giữ được nàng."

Không đợi Diệp Kết Mạn mở miệng, Kỷ Tây Vũ đã khôi phục chính sắc, vui đùa nói: "Ta đối đãi nàng không có tốt như vậy, dĩ vãng lại làm nhiều chuyện hại nàng, giờ nàng thích ta, tất nhiên nàng đã không so đo. Nhưng, nếu khi phát sinh biến cố, e là tất cả sẽ thay đổi."

Thấy Diệp Kết Mạn như muốn nói, Kỷ Tây Vũ đưa tay đè lại và cười lắc đầu.

"Ta biết nàng muốn nói gì, ta chưa từng hoài nghi nàng, và cũng không phải không tự tin vào mình. Nhưng ta..."

"Nàng xem ta bây giờ, nàng làm gì ta cũng không có biện pháp can thiệp. Chỉ có trơ mắt nhìn hắn quấn quít lấy nàng. Nàng phải biết rằng, mặc dù ta có lợi hại ra sao, tình huống của ta bây giờ chung quy cũng sẽ có thời điểm bất lực."

"Kỷ Tây Vũ..."

Diệp Kết Mạn lần đầu tiên thấy Kỷ Tây Vũ nói như vậy, nàng thấy đau lòng. Nàng sẽ mở miệng nói chuyện thì cửa phòng bỗng dồn dập tiếng gõ và ngắt lời nàng.

"Thiếu phu nhân, mở cửa nhanh, phủ nha xảy ra chuyện." An nhi nói.

Truyện Chữ Hay