Chương - Sinh tử cục (Hạ)
Không khí cô đọng, đầu Diệp Kết Mạn ong ong, suy nghĩ nhất thời bay biến.
Như lần đầu Kỷ Tây Vũ xuất hiện ở đêm tân hôn, với bộ đồ trắng, toàn thân ướt đẫm, nước nhỏ giọt đầy đất, vài sợi tóc khoát trước ngực... Nó rích rích trong không khí mùa xuân.
Một lúc lâu sau, tiếng nức nở vụt ra, Diệp Kết Mạn bưng kín mặt, chôn đầu vào gối mà khóc.
Kỷ Tây Vũ nao nao, khóe mắt giật giật, nàng ngồi xuống ôm Diệp Kết Mạn vào lòng.
Đêm. Phế tích sau hỏa hoạn. Tiếng khóc quanh quẩn thật lâu. Sự tịch liêu làm người ta muốn rơi lệ.
Tiếng khóc từ từ ngừng lại, Kỷ Tây Vũ nhỏ giọng an ủi.
"Ngốc, ta đã chết rồi."
"May quá. . ."
Diệp Kết Mạn tuy có nghĩ tới điều này nhưng nàng không dám xác định, nàng vẫn sợ.
"Nàng, bị làm sao vậy? Ta gọi nàng không tỉnh." Sau một lúc, Diệp Kết Mạn bình phục được cảm xúc kích động, lo lắng nói.
"Trước đó linh môi triệu hồi ta đến, hẳn là bị tiêu hao hết thể lực, ta cũng không biết thế nào mà hôn mê."
"Thời điểm nàng gọi ta ta có chút ý thức nhưng nhất thời không thể tỉnh lại." Kỷ Tây Vũ giải thích.
"Đều tại ta không tốt, đi tìm linh môi." Diệp Kết Mạn tự trách. "Nàng lúc ấy cả người ướt đẫm, ta rất sợ..." Diệp Kết Mạn đụng quần áo ướt đẫm của Kỷ Tây Vũ, "Nàng xem, nàng bây giờ. . ."
Kỷ Tây Vũ khẽ cười và xoa tóc Diệp Kết Mạn, "Không phải như nàng nghĩ. Ban ngày có nắng, giữa hỏa hoạn ta phải trốn dưới ao. Vừa đến đêm ta mới vội vàng đến đây, ta biết nàng đang nôn nóng chờ ta."
Diệp Kết Mạn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ. Mắt sưng múp.
"Thật?"
"Ta gạt nàng làm gì?"
"Ta chỉ là lo lắng, " Diệp Kết Mạn vươn tay xem tay Kỷ Tây Vũ, "nàng không bị phỏng chỗ nào chứ?"
"Ta chỉ là vong hồn, lửa nhân gian bình thường có thể nào thương tổn được ta?" Kỷ Tây Vũ để mặc Diệp Kết Mạn xem xét mình. "Hà, sờ đủ chưa?"
"Còn giỡn được." Diệp Kết Mạn oán trách vỗ tay Kỷ Tây Vũ.
"Nhưng vụ hỏa hoạn này..." Kỷ Tây Vũ ẩn ẩn tức giận. "Cô ta hung ác thật đấy, dám châm hỏa hủy hoại sạch sẽ!"
"Thật là nàng ta?"
Mặc dù hỏi như vậy nhưng Diệp Kết Mạn biết đây là Uông Tư Thiến gây ra. Đối phương dây dưa như vậy, nếu là một mình nàng thì cũng thôi, nhưng bây giờ không cẩn thận lại liên lụy đến Kỷ Tây Vũ...
"Cần ta làm như thế nào?" Diệp Kết Mạn nói.
Kỷ Tây Vũ cúi mắt, xoa hai má Diệp Kết Mạn và lau nước mắt cho nàng.
"Nàng bây giờ cần làm nhất là trở về nghỉ ngơi cho ta. Chuyện này nàng không cần lo, ta sẽ nghĩ cách."
"Ugh..." Dưới ánh mắt kiên định của đối phương, Diệp Kết Mạn chỉ phải ừ.
"Kết Mạn!"
Diệp Kết Mạn mới đứng dậy thì có tiếng gọi nàng. Nàng ngẩng đầu, thấy Bùi Nghiêu Viễn nhanh đi tới với thần sắc lo lắng.
Bùi Nghiêu Viễn trông thấy Diệp Kết Mạn, hai tay vội đặt lên vai nàng.
"Đệ muội không sao chứ?"
Diệp Kết Mạn không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn tay Bùi Nghiêu Viễn xuyên qua vai Kỷ Tây Vũ mà đặt lên vai mình. Và Kỷ Tây Vũ lại thâm thúy nhìn nàng làm nàng lúng túng.
"Ta không sao." Diệp Kết Mạn không dấu vết tránh đi tay Bùi Nghiêu Viễn.
Vì vừa mới khóc nên giọng Diệp Kết Mạn hơi khàn, và mắt đỏ bừng, Bùi Nghiêu Viễn đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn đau lòng mà nhìn Diệp Kết Mạn.
"Ta thấy đệ muội không trở về nên đến xem. Muội tìm được đồ chưa?"
"Uhm, rồi." Diệp Kết Mạn cúi đầu đáp.
"Không còn sớm nữa, đệ muội. . . Ta sẽ bảo hạ nhân dọn phòng khách, muội hãy qua đó."
"Không cần đâu ạ, viện này vẫn còn phòng trống."
"Không được. Viện của muội phải sửa lại rất lâu, quấy rầy đệ muội nghỉ ngơi."
Diệp Kết Mạn cảm thấy Kỷ Tây Vũ mắt sáng như đuốc, trong lòng nàng không biết sao tự nhiên thấy ngại, không muốn dây dưa gì nhiều với Bùi Nghiêu Viễn nên suy nghĩ được một lát nàng đồng ý. Nàng nhanh liếc qua Kỷ Tây Vũ, quả nhiên đối phương đang thâm thúy nhìn mình.
"Bùi Nghiêu Viễn rất quan tâm nàng đấy." Kỷ Tây Vũ nói.
Diệp Kết Mạn cắn môi, khó nói được gì, nàng chỉ có thể đi theo Bùi Nghiêu Viễn đến phòng khách.
Từ biệt Bùi Nghiêu Viễn, Diệp Kết Mạn đóng cửa và thở phào. Để người khác quan tâm mình trước mặt Kỷ Tây Vũ xấu hổ thật.
"Bùi Nghiêu Viễn thật có lòng. Để nàng cách sân viện hắn không xa, tiện chiếu cố."
Kỷ Tây Vũ đi theo vào cửa nói. Tuy nghe không ra hỉ nộ nhưng vẫn khiến Diệp Kết Mạn thấp thỏm.
"Ta. . ." Diệp Kết Mạn xoay người, muốn giải thích, nhưng phát hiện Kỷ Tây Vũ đã quá gần - nàng vừa quay người gần như dán vào ngực Kỷ Tây Vũ.
"Hủh? Sao?" Kỷ Tây Vũ không chớp mắt mà nhìn Diệp Kết Mạn. Nàng từ tốn nói.
Diệp Kết Mạn đỏ mặt. "Ta không có ý đó." Rồi nàng chợt nhớ tới lời Kỷ Tây Vũ từng nói lúc trước, khi cáo biệt ở Kỷ phủ. "Mà không phải là nàng đã phó thác ta cho Bùi Nghiêu Viễn rồi hay sao? Đây không phải là dự kiến của nàng hả?"
Xong, Diệp Kết Mạn liền thấy Kỷ Tây Vũ nhướn mày, trong lòng nàng thầm nghĩ không tốt.
"Trách ta?" Kỷ Tây Vũ đè Diệp Kết Mạn, cúi xuống, môi dán lên tai Diệp Kết Mạn. "Nàng càng lúc càng lớn gan."
Diệp Kết Mạn hồi hộp, mặt đỏ lên, và chân mềm nhũn. Lời nói tuy là uy hiếp nhưng không giống với dĩ vãng, ngược lại là mê hoặc khôn kể, như muốn cuốn lấy nàng.
"Nhớ ta không?"
Kỷ Tây Vũ cảm giác nhiệt độ cơ thể Diệp Kết Mạn tăng cao; mắt Kỷ Tây Vũ có ý gian manh mà cười, và tay nàng từ từ dò lên trên từ vòng eo của Diệp Kết Mạn. Diệp Kết Mạn khẽ run, Kỷ Tây Vũ nhếch môi cười vừa lòng.
"Nhớ..." Diệp Kết Mạn không có phất tay Kỷ Tây Vũ ra mà vòng qua cổ Kỷ Tây Vũ, và dựa vào người ta.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Kỷ Tây Vũ hôn cổ Diệp Kết Mạn, kéo dài tới xương quai xanh...
Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy tê dại. Và hô hấp nàng bắt đầu trầm trọng.
Kỷ Tây Vũ luồng tay vào áo Diệp Kết Mạn, thuần thục tìm được nhũ. Áo cũng vì thế mà lơi lỏng ra. Môi Kỷ Tây Vũ liền hạ xuống dán lên nhũ tròn đang phập phồng...
"Ưm. . ." Diệp Kết Mạn khẽ rên. Cả người dần dần đỏ bừng.
Cùng lúc đó, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.
"Thư tỷ tỷ, tỷ nói xem, vừa rồi thiếu phu nhân tìm cái gì vậy?" An nhi nói
"Ta không biết."
"Ôi, không biết thiếu phu nhân sao rồi."
Diệp Kết Mạn mở mắt và cả kinh đẩy Kỷ Tây Vũ ra, nhưng thân thể nàng rã rời không có khí lực.
"Có người đến." Diệp Kết Mạn lo lắng nói.
Kỷ Tây Vũ đang vùi đầu trước nhũ, miễn cưỡng liếc nhìn ra ngoài, và vươn tay kia... Cạch cạch, cửa đã cài then.
"Được rồi." Kỷ Tây Vũ bâng quơ nói và kéo Diệp Kết Mạn đang tựa vào cửa qua sang bức tường kế bên. Rồi ngay sau đó, nàng hôn Diệp Kết Mạn.
Tiếng bước chân gần hơn.
Cốc cốc cốc! Tiếng đập cửa cũng tới.
"Thiếu phu nhân, bữa tối xong rồi ạ."
Chỉ cách nhau một bức tường, Diệp Kết Mạn xấu hổ đến không chịu được. Nàng không đẩy được Kỷ Tây Vũ ra nên nàng không dám phát ra tiếng....
Môi triển chuyển cảm giác mát, hương khí thơm ngào ngạt đầy khoang miệng và chiếc lưỡi khéo léo thuần thục tham tiến vào cuốn lấy Diệp Kết Mạn. Vạt áo bởi vì bị kéo mà ngày càng rộng mở, lộ nhũ phấn bạch.
"Thiếu phu nhân?" Cốc cốc... An nhi đẩy cửa, phát hiện cửa khóa thì kinh ngạc nhìn Thư nhi. "Tỷ, thiếu phu nhân ngủ?"
"Nhưng cả ngày nay thiếu phu nhân chưa ăn gì..."
Kỷ Tây Vũ dừng động tác một chút, rốt cục vẫn là lui bước.
"Không vội. Nàng phải ăn cơm." Kỷ Tây Vũ nói. "Đợi nàng ăn cơm xong ta lại ăn nàng..."
Diệp Kết Mạn cắn môi đỏ lựng của mình, muốn trừng mắt mà mắt nàng vẫn còn mê ly.
"Đợi chút, ta mở cửa." Diệp Kết Mạn nói ra ngoài.
Kỷ Tây Vũ sửa sang lại quần áo giúp Diệp Kết Mạn, mỗi khi chạm phải nơi nhạy cảm đều khiến Diệp Kết Mạn muốn run.
Cửa mở.
"Thiếu phu nhân, thức ăn. . ." An nhi nói tới nửa, thấy sắc mặt Diệp Kết Mạn hồng hào khác trước thì ngẩn ra.
"Vào đi." Diệp Kết Mạn nói.
"Khí sắc thiếu phu nhân khôi phục không ít, " Thư nhi cũng phát hiện. Nàng cũng nghi hoặc nhưng không nói gì. "Bọn em đã chuẩn bị vài món nhẹ cho người."
An nhi đã đem bữa tối đặt lên bàn và đốt nến.
"Thiếu phu nhân, người ngủ hả? Nên không để nến?"
"Ừ." Diệp Kết Mạn hàm hồ đáp và ngồi xuống. "Ta hơi mệt."
Thư nhi liếc nhìn trên giường, thấy đệm chăn chỉnh tề, không một nếp nhăn thì không dấu vết mà nhíu mày.
Diệp Kết Mạn tiếp nhận muỗng từ An nhi, tâm tình nàng giờ vui vẻ nên cũng có hứng ăn, nàng sẽ đưa cháo vào miệng...
"Khoan." Một bàn tay cản lại.
Diệp Kết Mạn nghiêng đầu nhìn, thấy Kỷ Tây Vũ cau mày.
"Cẩn thận vẫn hơn. Kiểm tra lại thức ăn xem." Kỷ Tây Vũ nói.
Thư nhi, An nhi thấy Diệp Kết Mạn không ăn mà cứ nhìn một bên, cả hai đều hết sức kỳ quái.
"Thiếu phu nhân sao vậy? Không hợp khẩu vị?" An nhi nói.
Diệp Kết Mạn mím môi, sau một lúc mới nói: "Có ngân châm không?"
Một lát sau. Nhìn trâm bạc biến đen, Thư nhi, An nhi xanh cả mặt. Thư nhi kịp phản ứng lôi An nhi quỳ xuống.
"Là bọn em sơ sẩy, giám sát không chu toàn, đáng chết vạn lần, xin thiếu phu nhân trách phạt!"
"Như nào lại. . ." An nhi còn đang khiếp sợ mà thì thào.
Diệp Kết Mạn nhìn hai nha hoàn rồi thở dài, và nàng đỡ bọn họ dậy.
"Ta biết hai em không có liên quan, đứng lên đi." Diệp Kết Mạn nói.
Thư nhi biết trách nhiệm trong việc này là trọng đại, nàng không dám đứng dậy mà chỉ cúi đầu, nói:
"Sinh hoạt thường ngày của thiếu phu nhân do bọn em phụ trách mà bây giờ lại xảy ra sự tình này, là lỗi của bọn em. Nếu không phải thiếu phu nhân thận trọng. . ." Thư nhi nhìn cái ngân châm biến đen mà âm thầm trách cứ chính mình, như nào lại quên thiếu phu nhân đang ở đầu đao đỉnh sóng, không chú ý hơn.
"Trước mắt ta phải tìm ra thủ phạm đã, hai em đứng lên trước rồi nói."
Thư nhi lưỡng lự một hồi mới kéo An nhi đứng lên.
"Em với An nhi luôn chờ ở ngoài phòng bếp, ở đó có mấy người ra vào bọn em cũng không có lưu ý mấy." Người phóng hỏa, Thư nhi có hoài nghi một người nhưng lúc đó lại không có nhìn thấy đối phương nên mới thả lỏng cảnh giác, mà không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Sắc mặt An nhi không tốt nhưng vẫn nói: "Em lấy bữa tối xong liền đến đây, trên đường cũng không gặp được ai, thủ phạm không thể ra tay ngay lúc này."
Thư nhi gật đầu, và nhìn Diệp Kết Mạn. "Việc này nghiêm trọng, chúng ta phải gọi người ở trù phòng tớ một chuyến."