Chương : Chương cuối
Thẩm Khinh Vi tỉnh lại đã là nửa đêm, cô mở mắt ra, chỉ cảm thấy chói mắt, trong phòng rất sáng, môi trường rất quen thuộc, là Âm Dương Môn, phòng của bản thân? Nhưng Thẩm Khinh Vi nhớ chẳng phải bản thân đang đi tìm sư phụ sao?
Thẩm Khinh Vi dụi mắt, mí mắt chua xót, khó chịu vô cùng, cơ thể cũng khó chịu vô cùng, lưng vai đau mỏi, giống như bị xe lu chèn lên, cô ngồi dậy, mơ màng nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới.
"Không được, đã nói không được hối hận rồi cơ mà."
"Nhường ta thì đã sao? Ta nhỏ hơn huynh cơ mà."
"Chuyện này nhường thế nào?"
Hai người dáng vẻ nghiêm túc tranh chấp, Thẩm Khinh Vi đi chân trần tới, gọi: "Sư phụ? Sư thúc?'
Hà Càn quay đầu, nói: "Tỉnh rồi à?"
"Huynh thật sự chẳng ra làm sao cả." Ngọc Vanh nói: "Bao nhiêu tuổi rồi còn chuốc rượu đồ đệ, nếu chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi của Âm Dương Môn chúng ta bị huynh làm mất sạch rồi."
"Ai mất mặt?" Hà Càn nói: "Là ta chuốc rượu? Không phải đệ sao?"
"Chuốc rượu?" Thẩm Khinh Vi đi tới cạnh hai người, ngồi xuống, ấn lên chiếc đầu đau đớn, cô tự hỏi tại sao đầu óc đau như búa bổ thế này, hóa ra là uống rượu, thật kì lạ, chẳng phải Âm Dương Môn không cho phép uống rượu sao? Chẳng phải sư phụ và sư thúc trước giờ không động tới những thứ này sao?
Ánh mắt Thẩm Khinh Vi nghi hoặc nhìn về phía Hà Càn và Ngọc Vanh, tuổi của hai người cộng lại đã hơn trăm tuổi, lại đấu miệng như trẻ con, ra sức kéo đẩy.
"Ta vui, ta nói uống thì uống, sao nào? Ta bảo đệ đi, sao đệ còn chưa đi?"
"Đi thì đi, huynh đừng kéo ta về."
"Đệ quay lại cho ta!" Hà Càn nói: "Đánh nốt ván cờ này đã."
Nói xong, ông nhìn về phía Thẩm Khinh Vi: "Khinh Vi, đi pha cho sư phụ ấm trà."
Thẩm Khinh Vi cảm thấy câu nói này vô cùng quen thuộc, nhưng dường như không phải sư phụ nói, cô lắc đầu, đi về sân sau, khi đi qua sân, Thẩm Khinh Vi nhìn hoa trong sân, nở từ bao giờ không biết?
Trước giờ trong sân không trồng được hoa, cũng không nuôi được vật sống bên người, cho nên bình thường cô muốn ngắm hoa sẽ thích sang bên... bên cạnh?
Bên cạnh có gì?
Thẩm Khinh Vi thò đầu, nhìn thấy hoa cỏ sân bên cạnh khô héo, chỉ có một chiếc cây mọc rất cao, lá cây xum xuê, xanh mơn mởn, ngập tràn sự sống, cô nhớ bên cạnh không có ai ở, tại sao chiếc cây này lại không hài hòa như thế? Thật kì lạ?
Cô suy nghĩ mấy giây, không tìm được manh mối, say rượu, đầu đau đớn, dứt khoát thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về nhà bếp.
Cảnh tượng nhà bếp vẫn như xưa, Thẩm Khinh Vi lấy nước đun, đợi nước sôi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tuy màn đêm thăm thẳm, nhưng trên trời có vài ngôi sao, cũng không lạnh lẽo.
Không lâu sau, nước sôi, Thẩm Khinh Vi thành thục pha trà xong, bưng khay tới bên hai người đang đánh cờ, Hà Càn hỏi: "Vẫn đau đầu à? Phòng thuốc có thuốc giải rượu, đi pha một gói."
"Không đau nữa ạ." Thẩm Khinh Vi ấn đầu, hỏi Hà Càn: "Sư phụ, chúng ta quay về thế nào ạ?"
"Đi xe về chứ sao." Hà Càn nói: "Con quên rồi à? Trên đường con nhìn thấy chỗ bán rượu, nhất quyết muốn mua một thùng, lúc về kéo ta và sư thúc con uống rượu, uống tới nỗi khiến bản thân say khướt."
Thẩm Khinh Vi thật sự không có kí ức, nhưng dường như là chuyện cô có thể làm ra, Ngọc Vanh nói: "Vẫn đau đầu à? Ở đây cũng không có việc gì, hay là con về nghỉ ngơi đi."
"Không sao ạ, con ngồi đây nghỉ một lúc." Thẩm Khinh Vi không ngủ nổi, cô vừa tỉnh, không hề có cơn buồn ngủ, dứt khoát đứng bên hai người nhìn họ đánh cờ, nghe Ngọc Vanh và Hà Càn đấu miệng, rõ ràng Ngọc Vanh đánh cờ không bằng Hà Càn, nhưng lần nào cũng đòi thắng sư phụ, có lúc một nước cờ nghĩ rất lâu vẫn không đánh, Thẩm Khinh Vi nhìn tới mệt mỏi, cô đứng thẳng người, nghe thấy Hà Càn nói: "Khinh Vi, có nghĩ tới chuyện dẫn dắt đồ đệ chưa?"
"Con?" Thẩm Khinh Vi sửng sốt, đưa tay chỉ vào bản thân, dẫn dắt đồ đệ? Không phải là nói đùa chứ? Hà Càn nghiêng mắt: "Sao thế? Không muốn?"
"Không phải không muốn." Thẩm Khinh Vi nói: "Sư phụ, bản thân con còn học chưa thông, dẫn dắt đồ đệ thế nào ạ?"
"Học chưa thông thì dụng tâm học." Hà Càn nói: "Vi sư đã bói một quẻ, đã tới lúc thêm người cho Âm Dương Môn rồi."
Thẩm Khinh Vi không lên tiếng, không biết là vui vẻ, hay là không vui.
Nhưng Hà Càn không cho cô cơ hội phản bác, mấy ngày sau thật sự dẫn hai đứa trẻ về, thể chất cực âm cực dương, không dễ gặp, lại là hai đứa bé gái, hơn kém nhau hai tuổi, đứa trẻ ít tuổi hơn khóc lóc cả ngày, không muốn ở chỗ này, nhưng cứ ra khỏi Âm Dương Môn, nó lại nhìn thấy âm linh, lại bị dọa sợ khóc oa oa, khóc xong một trận, cũng coi như nghiêm túc.
Mỗi ngày Thẩm Khinh Vi phụ trách dạy hai đứa trẻ thuật phòng thân, Hà Càn dạy chúng học khẩu quyết, kì lạ là, hai đồ đệ này không bái Thẩm Khinh Vi làm thầy, cũng không bái Hà Càn hay Ngọc Vanh, mà là một bài vị trống.
Mỗi ngày hai đứa trẻ đều thắp hương cho bài vị trống này, vái lạy, lễ nghĩa chu toàn, Thẩm Khinh Vi hỏi Hà Càn: "Đây là ai ạ?"
Hà Càn lặng lẽ nhìn Thẩm Khinh Vi hai giây, không lên tiếng.
Thẩm Khinh Vi không phải là người có tính kiên nhẫn, nếu sư phụ không nói, cô liền đi hỏi sư thúc, sư thúc không chỉ không nói cho cô biết, mà còn bắt Thẩm Khinh Vi chép mười lần Kinh Thư.
Cô buồn bực vừa chép vừa nhớ lại, quả thật không nghĩ ra điều gì, dứt khoát không nghĩ nữa, mỗi ngày ngoan ngoãn dạy hai đứa trẻ thuật phòng thân.
Đứa trẻ ít tuổi hơn tên Lưu Uyển, nghịch ngợm phá phách, lần nào cũng học nửa chừng rồi chạy ra ngoài chơi, Thẩm Khinh Vi cầm que đuổi theo khắp nơi, có lúc còn chưa đánh nó, Viên Tương đã nhào lên người Lưu Uyển, khóc lóc không cho Thẩm Khinh Vi đánh sư muội nó.
Thẩm Khinh Vi hoang mang, cứ cảm thấy như thể đã từng thấy cảnh tượng này.
Cô ngây người tại chỗ, Lưu Uyển cẩn thận đi tới bên ngoài cô, chọc lên cổ tay Thẩm Khinh Vi: "Sư thúc, có phải người giận rồi không?"
Viên Tương cũng nài nỉ, Thẩm Khinh Vi cúi đầu nghe hai đứa trẻ gọi mình, bên tai ù ù ù.
"Sư thúc, người đừng đánh sư muội, người muốn đánh thì đánh con đi, là con không trông coi sư muội, nên phạt."
"Sư phụ, con sẽ nói chuyện nghiêm túc với sư muội, sư thúc, người đừng đánh nữa."
Thẩm Khinh Vi vứt que xuống, ấn đầu quay người rời đi.
Mặt mày hai đứa trẻ Viên Tương và Lưu Uyển ở sau lưng hoang mang, còn cả Hà Càn và Ngọc Vanh ở gần đó.
Ngọc Vanh nói: "Tính cách Khinh Vi thay đổi rất nhiều."
Không biết có phải vì nguyên nhân dẫn dắt đồ đệ hay không, dường như Thẩm Khinh Vi đột nhiên trưởng thành hơn nhiều, tính cách cũng không còn bộp chộp, làm việc cũng không hùng hùng hổ hổ, Thẩm Khinh Vi vô lo vô nghĩ của trước kia, cuối cùng cũng trưởng thành.
Ngọc Vanh cảm khái nói: "Càng ngày càng giống Ngân Tranh rồi."
Hà Càn không nghe nổi hai từ Ngân Tranh, lỗi lần đều khó chịu tới mức sắc mặt tái nhợt, ông ôm ngực quay về phòng mình, Ngọc Vanh nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của ông, khẽ lắc đầu.
Ngày nào cái cây trong sân của Ngân Tranh không héo, ngày đó bài vị vẫn không khắc tên, Hà Càn lại trải qua một ngày lừa mình dối người.
Thẩm Khinh Vi quay về phòng mình, yên lặng ngồi trong đó rất lâu, đầu óc hỗn loạn, từ sau lần say rượu tỉnh lại, bản thân luôn có một loại cảm giác sống không chân thực, dường như hiện tại giống như một cơn mơ, cô chọc lên mặt mình, đau đớn tới nỗi kêu lên.
Không phải là mơ! Thẩm Khinh Vi xoa nơi bị đau, soi gương, chỉ thấy góc mặt bị chọc tới đỏ ửng.
Thật sự rất xấu.
Cô nghĩ như thế, lại vội vàng dùng tay xoa, không lâu sau, Lưu Uyển tới nhận lỗi, bưng theo một chén trà vào phòng, sau lưng là Viên Tương.
Lưu Uyển thấp người, thấp hơn Viên Tương rất nhiều, vốn dĩ đi đường vẫn không vững, lảo đà lảo đảo, lúc bưng trà tới phòng cô đã bị đổ gần hết, Thẩm Khinh Vi giả vờ tức giận ngồi trước bàn, nghe thấy Lưu Uyển khóc lóc nói: "Sư thúc, sau này chắc chắn con sẽ chăm học, sẽ không nghịch ngợm nữa."
Tới Âm Dương Môn lâu như thế, Thẩm Khinh Vi chưa từng tức giận giống như hôm nay, trước kia đều là dọa hai đứa trẻ, Lưu Uyển nói xong, mở to mắt nhìn Thẩm Khinh Vi, sắc mặt thận trọng.
Thẩm Khinh Vi quay đầu, dường như trước mặt có hai đứa bé gái khác đang đứng đó.
"Sư thúc, người đừng giận nữa mà, con đảm bảo sau này sẽ không tiếp tục phạm lỗi nữa!"
"Thật, thật! Con cam đoan, sư tỷ có thể làm chứng, đúng không sư tỷ?"
"Sư thúc?"
Thẩm Khinh Vi ngây ra, sau đó tỉnh táo lại, nhìn thấy Lưu Uyển còn cầm chén, cơ thể Lưu Uyển nhỏ bé, cầm chén không chắc, vốn dĩ Thẩm Khinh Vi không có ý định trách phạt, cầm lấy chén trà uống một ngụm, nói: "Chỉ biết pha trà, đắng chết mất, sau này pha nước mật ong cho sư thúc, nghe thấy chưa?"
Lưu Uyển và Viên Tương vui vẻ, nâng tông giọng: "Vâng thưa sư thúc!"
Sau khi hai đứa trẻ rời đi, Thẩm Khinh Vi đặt cốc xuống, vốn muốn tới nhà bếp nấu nướng, lúc đi tới cửa mới phát hiện sư phụ đang bận rộn bên trong, trước kia sư phụ rất ít khi vào bếp, hiện tại lại thường xuyên nấu nướng, Thẩm Khinh Vi nhìn đôi cái cũng không quản ông, tự nhiên rời đi.
Đi mãi đi mãi lại nhìn thấy Lưu Uyển và Viên Tương, cô hỏi hai đứa trẻ: "Đi đâu thế?"
"Đi thắp hương cho sư phụ ạ." Lưu Uyển bị nhận giáo huấn, ngoan ngoãn trả lời cô, Thẩm Khinh Vi nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng đi theo chúng.
Bài vị của sư tổ đều ở bên trên, duy chỉ có một bài vị trắng không có tên đặt bên dưới, Lưu Uyển thắp hương xong nhìn Thẩm Khinh Vi, nghe cô nói: "Đi chơi đi."
Lưu Uyển kéo Viên Tương chạy ra ngoài.
Thẩm Khinh Vi đứng trước bài vị đó, nhìn chằm chằm mấy giây, đột nhiên to gan lấy bài vị xuống, bài vị này không khác gì với những bài vị khác, chỉ là không khắc tên, Thẩm Khinh Vi cầm trên tay, nặng trình trịch, đột nhiên trong lòng trào lên cảm giác buồn bực, rất khó chịu, dường như tất cả cảm xúc bị tích tụ, buồn bực tới mức hô hấp trở nên khó khăn.
Khó chịu, khó chịu không thôi, còn muốn khóc.
Cảm xúc này tới rất nhanh lại rất kì lạ, Thẩm Khinh Vi có chút hoang mang, cô sờ lên góc mặt, bàn tay thật sự sờ thấy nước.
Bên tai dường như có vô số âm thanh, mênh mông, như xa như gần.
"Có phải ngã đau rồi không? Có chỗ nào bị thương không? Lại đây để sư tỷ xem thử."
"Chép Kinh Thư cũng không tĩnh tâm, em xem, lại sai rồi này."
"Khinh Vi, sư tỷ phải tới một nơi rất xa..."
Đầu óc Thẩm Khinh Vi đau như búa bổ, bài vị trên tay đột nhiên nặng ngàn cân, ầm một tiếng rơi xuống đất, cô ôm chiếc đầu đau đớn, giống như trào ra vô vàn kí ức, lại giống như chỉ là ảo tưởng hư vô, trái tim như bị ngàn mũi châm đâm lên, cơn đau đột ngột khiến Thẩm Khinh Vi không chống đỡ được, cả người ngã xuống, đụng vào bàn, bài vị trên bàn lắc lư, ánh nến nhảy nhót, lúc sáng lúc tối.
Rất đau, rất đau, rất khó chịu, rất đè nén, một cơn nghẹn đè lên lồng ngực Thẩm Khinh Vi, nặng nề khiến cô thở không ra hơi, cả người như con cá đang giãy chết bên bờ, đang vội vã tìm kiếm nguồn nước, ngọn nến bên tay cháy rất cao, màng nhĩ Thẩm Khinh Vi ù ù truyền tới tiếng gió.
"Khinh Vi, sư tỷ cũng thích em."
Thẩm Khinh Vi sống chết ôm ngực, toàn thân đều là mồ hôi, cơ thể đang run rẩy, cơn đau ập tới khiến sắc mặt trắng bệch, giọt nước nơi đáy mắt lay động, cô vô thức quay đầu, nỉ non: "Sư tỷ?"
Phía sau trống không, không có thứ gì khác, đột nhiên một cơn gió thổi tới, mang theo mùi đàn hương không biết tên.
Hương thơm vừa quen thuộc, vừa xa lạ.