Rầm rầm rầm ___
Bên trong căn phòng đồ vật đang tự chuyển động, từng món rơi xuống, cửa sổ tự mở ra, cái bàn tự di chuyển vị trí, thậm chỉ cả tủ quần áo cũng liên tục đóng mở. Nhìn những thứ xảy ra, Từ Hân thật muốn chết.
"Mẹ, đồ vật trong phòng tại sao tự chuyển động? Con sợ!" - Con gái dựa sát vào lòng Từ Hân khóc nức nở. Dạo gần đây, mỗi đêm trong phòng sẽ vang lên rất nhiều tiếng động không giải thích được. Con gái cũng không dám ngủ một mình. . Truyện Lịch Sử
Từ Hân ôm chặt con gái, cũng không dám nghĩ đến chuyện gì xấu, nhưng không thể giải thích nổi những chuyện đang xảy ra. Chồng vừa xuất ngoại đi công tác, không thể lập tức trở về nhà, Từ Hân chỉ còn cách một mình đối mặt. Nếu ngay cả mẹ cũng sợ, thì con gái biết dựa vào ai?
Cái bàn lại chuyển động, chân bàn kéo lê trên đất tạo nên âm thanh. Trong đêm yên tĩnh, nghe rất chói tai.
"Mẹ ơi con sợ."
"Không cần sợ, có mẹ đây, không sao. Ngoan, không sao đâu con."
Từ Hân ôm con gái, nhưng bản thân nàng cũng đang run, sống nhiều năm nhưng lần đầu gặp mấy hiện tượng thần quái này. Là người bình thường ai cũng sẽ rất sợ, ngoại trừ ai đó từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng thấy.
Bóng đèn tròn trong phòng bổng dưng nổ tung, những mảnh vỡ rơi rớt một chỗ. Từ Hân ôm con thật chặt, lại nghe được trong phòng liên tiếp phát ra tiếng gào gào. Từ Hân vội vàng bịt tay con mình lại, lại xuất hiện thêm một trận gió to thổi qua, rồi mọi thứ trở lại yên ắng như cũ. Từ Hân ngây người một lúc lâu, căn phòng bây giờ rất yên lặng, không còn nghe bất kì âm thanh quái dị nào.
"Đúng là linh hồn chạy lên đây làm nhân gian náo loạn. May mắn đây là nhóm cuối cùng." - Hắc Vô Cứu nhìn vào danh sách những linh hồn đã trốn thoát nói.
"Cuối cùng cũng xong, hai ngày nay quả thực mệt muốn đi đầu thai. Ta muốn trở về xin phép nghỉ dài hạn." - Bạch Tất An trong lòng lại nguyền rủa Adrian. Cái này gọi là trời sinh tính tình không hợp nhau, nhìn thấy là ngứa mắt.
Hai người trắng đen vừa thu xong những linh hồn gây náo loạn trần gian, chuẩn bị về Địa Phủ báo cáo. Không ngờ lại xuất hiện một bóng đen, mặc áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái đứng trước mặt họ. Không phải đây là cái người Bạch Tất An trong lòng vạn lần nguyền rủa sao?
Bạch Tất An lại muốn gây sự, Hắc Vô Cứu ngăn cản. Tuy Adrian là thứ cao ngạo, lời nói rất khó nghe, làm Bạch Tất An nổi nóng, nhưng hắn tuyệt đối không phải kẻ thích gây sự. Adrian đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất định có chuyện xảy ra.
"Tìm chúng tôi có chuyện gì?" - Hắc Vô Cứu ngoài mặt thì nhã nhặn, nhưng giọng điệu thì không cần khách sáo. Dù sao Bạch Tất An là cộng sự của hắn, kẻ thù của cộng sự, cũng là kẻ thù của hắn.
"Số lượng linh hồn đã thu về không đúng, có những linh hồn trong danh sách còn chưa được thu về." - Adrian vẻ mặt lạnh lùng có vẻ không được vui, khiến người khác không lạnh mà run. Nhưng với Bạch Tất An cái bản mặt đó chỉ làm hắn tức thêm.
"Lẽ nào mi nói chúng tôi có sai sót sao? Loại cấp thấp như chúng tôi sai phạm là chuyện thường, muốn kiếm cớ ta tiếp đến cùng." - Tâm trạng của Bạch Tất An sẽ ảnh hưởng đến Câu Hồn Khóa, những sợi dây xích trên người hắn kên lên vang động. Bạch Tất An luôn là người rất dễ kích động, nếu không có người nào bình tĩnh chịu hợp tác, chắc hắn còn phá đến trời.
"Tôi thật không biết tại sao Diêm Vương lại nhận mấy người như vậy làm thuộc hạ thân tính, lẽ nào bên Đông phương chế độ quản lý lỏng lẻo đến vậy sao? Chọn cấp dưới như vậy đúng là sai lầm!" - Adrian với Bạch Tất An là kẻ thù truyền kiếp, mở miệng là đâm chọt, hay bản tính Tử Thần là như vậy. Có trời mới biết tại sao Adrian trở thành Tử Thần, có lẽ vì lúc còn sống quá ngạo mạn nên bị người ta đâm chết? Cho dù không phải, Bạch Tất An cũng sẽ bịa ra N cái phiên bản.
"Căn bản mi không phải đến vì chuyện mấy linh hồn, là muốn đánh nhau phải không?"
"Mi nhắm đánh thắng được ta sao?"
"Nhiều lần bị người khác cản trở, mi có bản lĩnh thì tìm một chỗ thoải mái đánh với ta."
"Được rồi, Tất An đừng gây sự nữa. Adrian chắc không rãnh đến đây đùa với chúng ta. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ngươi xác định không phải do Tử Thần khác thu sao?" - Hắc Vô Cứu cố gắng ngăn cản, tránh hai người làm loạn lại tăng thêm hình phạt. Đúng là vất vả, vừa định quay về báo cáo, lại xảy ra sai sót, dã tràng xe cát.
"Không, tôi đã xác nhận qua những Tử Thần khác, những linh hồn đó bọn họ cũng không thu được. Tôi nghi ngờ, có ai đó đang giam giữ những linh hồn này." - Adrian nói nghiêm túc, nếu xảy ra chuyện như vậy, xác định có ai đó đang đấu với Tử Thần. Hơn nữa, linh hồn thất lạc không phải chỉ một hai cái, nếu thật sự có người đang giam giữ linh hồn, sẽ làm rối loạn trật tự nhân gian. Đảo loạn sinh tử, không phải chuyện nhỏ.
"Nếu đã không tìm được những linh hồn đó, vậy đi nhờ chuyên gia điều tra thôi." - Hắc Vô Cứu nói. Đúng là mỗi lần có chuyện xảy ra, nhất định phải kéo luôn gia đình đó vào. Số trời đã định..hzai!
- ------------------ -------------------
Ở đâu đó trên một con đường, có một người vạn năm đều dính với nhà họ Sư, Đào Tuyết Ương. Nàng đang tập luyện chạy marathon, thật ra là đang bị quỷ dí.
"Tại sao mình chỉ đi ăn một bữa cơm, lại bị quỷ dí như vậy. Thiên ơi! Con đã tạo nghiệt gì!!!!! Tại sao mấy con quỷ toàn đuổi theo con!" - Đào Tuyết Ương dùng sức của vận động viên chạy nước rút m bứt phá tốc độ, trên đầu nàng là Thụ Linh bay vòng vòng, còn cười trên sự đau khổ của người khác.
"Cho nên nói, cô là sinh vật quý hiếm. Xem ra ở Quỷ Giới cô rất được hoan nghênh."
"Có thể đừng châm chọc nhau không? Phải nghĩ cách thôi, dựa vào cô thì tôi tự lực cánh sinh còn hơn." - Đào Tuyết Ương chạy đến kiệt sức, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị mệt chết. Xung quanh đúng lúc không có ai, thử một lần đi!
Lần trước về nhà, Đào Tuyết Ương oán trách Sư Phù cho bùa còn phải châm lửa đốt phiền phức. Sư Phù cho Đào Tuyết Ương một lá bùa dùng thần chú có thể đưa lực lượng thiên nhiên truyền vào đó để đối phó với ma quỷ. Đào Tuyết Ương mệt mỏi đứng lại, ném lá bùa về phía đám quỷ, sức mạnh đem đám quỷ vây lại. Sau đó nghe một tràng tiếng thét gào đáng sợ, đám quỷ đã biến mất.
"Biết vậy thì từ đầu đi, đâu cần chạy thục mạng." - Thư Ca oán trách chủ nhân có lòng tốt thối nát. Ở cùng Đào Tuyết Ương càng lâu, càng kinh tởm cái tính cách như bùn của nàng. Làm người thì quá tích cực, luôn hướng về phía trước, lại lương thiện quá mức không nhẫn tâm làm tổn thương ai. Càng như vậy, chỉ tự làm mệt bản thân.
"Cô không giúp được gì còn nhiều chuyện, lúc nãy nhiều người như vậy tôi có thể tùy tiện ra tay sao? Người ta sẽ tưởng là bệnh nhân tâm thần, nhốt vào trại vậy có được không?" - Đào Tuyết Ương nhìn Thư Ca tức giận, cái loại đụng chuyện toàn đứng một bên mà nhìn. Đúng là không cho nàng thở một chút, nàng có tội tình gì chứ.
"Cho nên tôi nói cô còn quá yếu. Nếu là Sư Âm thì quỷ hồn không dám đến gần cô ấy."
"Này, bắt quỷ không phải sở trường của tôi, chị ấy thuộc dạng tấn công có hiểu không?"
"Vậy sở trường của cô là hấp dẫn ma quỷ?"
"Ăn nói cẩn thận, coi chừng tôi tẩm độc vào đất của cô."
"Cô cũng đã nói ra, không lẽ tôi không đề phòng?"
Đào Tuyết Ương tức giận muốn giẫm đạp, nhìn thấy xung quanh có cây cối liền cười gian. Sống với Sư Âm đã lâu, khó tránh nhiễm phải tật xấu, mặc dù Đào Tuyết Ương là người tốt không bao giờ làm hại người. Nhưng đùa dai thì không phải không được.
Thừa dịp Thư Ca đang đắc ý chìm trong chiến thắng, Đào Tuyết Ương yên lặng dùng cây cối xung quanh tạo thành dây bay đến trói chặt Thư Ca. Thậm chí còn xoay vài vòng rồi quăng Thư Ca ra xa, Đào Tuyết Ương đứng đó ôm bụng cười to.
"Đào Tuyết Ương, đồ khốn kiếp nhà ngươi! Chịu chết đi!" - Thư Ca ở xa hét lên tức giận, từ trên trời rơi xuống từng cái cọc gỗ nhọn hoắc. Đào Tuyết Ương nhanh nhẹn né tránh, những cái cọc đều cắm xuống đất. Cái con tinh linh cây kia, dám mưu sát chủ nhân à.
"Cô đừng có quá đáng nha, nói sao thì tôi cũng là chủ nhân cô đó."
"Cắt~~~"
"Hứ!"
Hai người một to một nhỏ nhìn nhau trừng trừng, đi về nhà. Sư Âm đã đi xa làm việc, giúp khách hàng xem phong thủy, nhanh nhất ngày mai mới về. Cho nên Đào Tuyết Ương mới tự đi ra ngoài ăn cơm, còn cái đồ mê game kia thì chẳng muốn ra ngoài. Chẳng còn cách nào, phải cùng đi với Thư Ca, kết quả không ngờ là bị quỷ dí chạy thục mạng, đừng nói số nàng xui xẻo như vậy chứ.
Trên đường về, Đào Tuyết Ương nhận được điện thoại của Lương Ưu Tú. Hắn nói gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện không thể giải thích được, không biết cha hắn tìm ở đâu vị thiên sư nghe nói rất lợi hại. Cho nên Lương Ưu Tú gọi điện cho nàng, hi vọng học tỷ và Sư Âm có thể sang nhà hắn nhìn một chút. Lương Ưu Tú lo lắng thiên sư lợi hại kia là đồ lừa gạt.
"Hôn Âm đã đi sang thành phố S không có nhà, ngày mai mới về. Chị có thể tới đó, có quỷ hay không chị nhìn là biết mà."
Đào Tuyết Ương cầm điện thoại vừa đi vừa nghe, nên không chú ý phía trước, nên đụng trúng vào vai một cô gái. Cô gái đội nón lưỡi trai kéo rất thấp, nên không nhìn thấy mặt, mặc đồng phục cấp ba, có lẽ là học sinh. Đào Tuyết Ương hỏi cô bé có sao không, cô bé chỉ lắc lắc đầu rồi bỏ đi. Đào Tuyết Ương nhìn thấy bóng lưng của cô bé, có cảm giác rất quen, nhưng không biết đã từng gặp ở đâu. Không còn chuyện gì, nên Đào Tuyết Ương cũng bỏ đi, mà cô học sinh đội nón lưỡi trai quay người nhìn Đào Tuyết Ương nở nụ cười.
Không bao lâu chúng ta sẽ gặp mặt.
Đào Tuyết Ương chạy tới nhà Lương Ưu Tú, hắn đã đứng chờ sẵn ở cửa, tâm trạng lo lắng. Lúc trước được Sư Phù khai nhãn, Lương Ưu Tú xác nhận nhà hắn không có quỷ, gia đình gần đây cũng không có ai chết. Tại sao vô duyên vô cớ lại xuất hiện quỷ.
"Đào học tỷ, trước đó ở công ty cũng xảy ra chút chuyện, không biết cha em ở đâu tìm ra một thiên sư tới giải quyết. Cha còn rất tin tưởng hắn, trong nhà xảy ra chuyện lập tức gọi hắn tới. Nhưng em cảm thấy có chuyện gì đó rất lạ." - Lương Ưu Tú không tin tưởng được vị thiên sư không tên vừa xuất hiện.
"Bọn họ đang ở đâu? Nhà cậu nhìn qua không giống là có quỷ. Nhưng gần đây không biết tại sao những con quỷ đó rất thích làm loạn. Có cơ hội phải điều tra rõ ràng."
"Người đó ở trên lầu, em dẫn chị đi."
Lương Ưu Tú vừa định dẫn Đào Tuyết Ương lên lầu, đã nghe được một tràng cười phóng khoáng vọng ra, tiếp đó là tiếng bước chân. Cha của Lương Ưu Tú đang dẫn người đi xuống.
"Cha."
"Ha ha, Ưu Tú à, Tống thiên sư rất lợi hại. Ngài ấy vừa ra tay, mấy thứ dị thường trong nhà đã biến mất. Gần đây công ty của cha cũng làm ăn tốt lên, toàn là nhờ ngài ấy, ha ha ~~" - Lương cha đang rất vui.
Đào Tuyết Ương thấy một người đàn ông đang đi xuống, mặc vest, mang giày tây rất lịch sự, không giống là thiên sư. Người ngoài nhìn vào hắn sẽ cảm nhận hắn có một luồng tiên khí, nhưng Đào Tuyết Ương thấy cỗ tiên khí này có một chút tà khí. Nhưng hắn hoàn toàn là một con người, hay đã tu hành đến cảnh giới thoát tục?
"Cha, đây là người con hay nói tới Đào học tỷ."
"Cháu chào bác."
"Đào tiểu thư là người khác hẳn người bình thường." - Người đàn ông được gọi là Tống thiên sư nhìn Đào Tuyết Ương cười cợt. Nhưng Đào Tuyết Ương cảm thấy nụ cười đó là một tính hiệu nguy hiểm.