( Trong núi lửa)
"Bản thân con tự tu luyện cộng thêm linh lực vượt xa người thường, nếu bây giờ giải trừ linh lực bị phong ấn, con sẽ trở thành bán thần tiên, không còn là người thường. Tiểu Âm, con nghĩ kỹ chưa?"
"Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, thì lần nữa phong ấn lại mấy thứ thần tiên là được. So với trường sinh bất lão, thanh xuân mãi mãi, tôi chỉ muốn cùng người này bạc đầu giai lão." - Sư Âm nắm thật chặt tay Đào Tuyết Ương. Hai người đang đứng trong một vầng sáng bảo vệ, tránh bị nhiệt độ của núi lửa đốt cháy. Hiện tại, hai người hoàn toàn xem như không có ai xung quanh, diễn màn tình yêu chân thành.
Đào Tuyết Ương nghe thấy mấy lời của Sư Âm, cảm động sắp khóc. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần cùng người này bạc đầu giai lão, mọi thứ khác đều không đáng nhắc đến. Đây mới chính là thứ cả đời này Đào Tuyết Ương theo đuổi.
"Hai cái người không thích ở cùng đàn ông kia có thể tách ra không? Ở trước mặt đàn bà con gái, một tiếng chị, hai tiếng em." - Gương mặt ôn hòa trở nên hung dữ. Trọng Khuynh nghiêng đầu, không có kiên nhẫn với hai cái người đang thâm tình nhìn nhau trước mặt.
"Nơi chúng tôi muốn đến là Ma giới, có cần gửi lời gì không?" - Giọng điệu Sư Âm khiêu khích, tính khí nàng y chang dì. Trọng Khuynh không thể gặp được người mình yêu, mà hai người họ sẽ lập tức đi gặp, thì cũng đủ làm ai kia tức chết.
"Cầm cái này." - Trọng Khuynh ném cho Sư Âm một đồ vật, có hình dáng như một giọt nước mắt màu đỏ thẫm: "Đó là Ác Ma Chi Lệ, vật đính ước Tát Khắc Tư đưa ta. Khi nào gặp anh ấy, nói là ta nhờ anh ấy, thì anh ấy sẽ giúp hai người đi tìm hoa Diễm Ma."
"Không nghĩ đến là dì đây sẽ giúp chúng tôi." - Sư Âm cầm Ác Ma Chi Lệ nói.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta là đang giúp chính mình." - Trọng Khuynh nhíu mày, không chịu được ánh mắt của Sư Âm, rồi biến mất, đổi thành Trọng Lam dịu dàng.
"Tỷ tỷ của mẹ, nhìn thì rất hung dữ, nhưng chị ấy rất tốt. Chị ấy cũng đã tha thứ những chuyện trước đây mẹ đã làm, hai con đi Ma giới phải cẩn thận, đừng lo lắng cho mẹ và dì. Đến Ma giới, nhất định đừng dễ dàng tin tưởng ác ma, họ rất giỏi ngụy trang."
"Hai người yên tâm, chúng con nhất định sẽ an toàn trở về cứu vớt Địa Cầu. Sau đó, sẽ nhờ Nữ Oa tách hai người ra." - Đào Tuyết Ương nở nụ cười, khiến người ta thấy an tâm rất nhiều.
Giao cho bọn họ, mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Nói xong những câu tràn đầy nhiệt huyết, đã tới lúc làm việc chính. Lòng bàn tay Trọng Lam bắt đầu hội tụ sức mạnh, rồi đẩy thẳng vào dấu ấn ngọn lửa trên ngực Sư Âm. Sư Âm cảm thấy cơ thể mình rất nóng, sức mạnh cuồn cuộn không ngừng thấm vào từng tấc da thịt, vào từng giọt máu. Đây chính là "món quà trời ban", nhưng từ nhỏ Sư Âm chưa một lần dùng đến, có được linh lực như bây giờ đều do nàng dựa vào sức mình từng bước tu luyện. Cho nên, Sư Âm không ham muốn mấy thứ sức mạnh này, làm thần nàng cũng không có gì hứng thú. Giải quyết xong chuyện này, Sư Âm vẫn muốn làm một phàm nhân sức mạnh hơn người thường là được rồi.
Linh lực được giải phong, nên dấu ấn ngọn lửa từ từ biến mất, Sư Âm thử một chút, lửa trong tay nàng cực nóng và mãnh liệt. Hình như có thể đốt sạch mọi thứ. đây chính là sức mạnh gần như thần?
"Được rồi, chúng ta đi thôi." - Sư Âm nắm chặt nắm đấm.
Đào Tuyết Ương lấy quyển sách cũ, mở ra. Từ trong sách phát ra một vòng sáng hình tròn, rồi chia làm hai như cánh cổng lớn. Đào Tuyết Ương cẩn thận cất lại quyển sách, rồi nắm tay Sư Âm bước vào bên trong cánh cửa phát sáng kia. Đầu tiên, hai người bước trên một con đường màu trắng, rồi có một luồng sức mạnh từ bên trong xẹt ngang, đến khi có một luồng ánh sáng chói mắt, thì Sư Âm đã ôm Đào Tuyết Ương nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Hai người vẫn không biết rõ đã tới chỗ nào, chỉ thấy sau lưng có hai người với đôi cánh ác ma sau lưng, sợ hãi chỉ vào bọn họ.
"Trọng.....Trọng...Trọng Khuynh đại nhân....Tại sao ngài ở đây?" - Hai người đang chỉ vào Sư Âm nói, đó là hai ác quỷ trong coi cửa ra vào Ma giới. Chỗ này đã rất nhiều năm không có thần, nhân, yêu nào đến.
"Bọn họ tưởng chị là dì Trọng Khuynh. Đúng là, chị rất giống với dì Trọng Khuynh, ha ha~~ Xem ra bọn họ đang rất sợ hãi, có lẽ dì Trọng Khuynh cũng đã đại náo một trận ở Ma giới." - Đào Tuyết Ương nhìn hai ác quỷ dáng vẻ sợ sệt thấy buồn cười, còn cẩn thận đánh giá hình dáng bọn họ. Hai tên gác cổng nhìn cũng chẳng khác gì con người, đôi cánh ác ma nhìn rất đáng yêu, tự nhiên cảm thấy chuyến đi đến Ma giới lần này cũng không khó khăn lắm.
"Chúng tôi chỉ là tiểu ác ma, làm lính gác cổng Ma giới. Cái gì cũng không biết!" - Hai người đó vẫn còn rất sợ, chỉ thấy bọn họ nói lí nhí với nhau cái gì đó.
Sư Âm không kiên nhẫn, còn nghi ngờ bọn họ chỉ đang giả vờ: "Tát Khắc Tư ở đâu?"
Vừa nghe đến tên, hai người gác cổng càng thêm hốt hoảng. Ở Ma giới không có ai dám gọi thẳng tên Ma Quân, lúc nhìn thấy Sư Âm bọn họ cũng đã rất lo lắng. Quả nhiên là đến tìm Ma Quân, có lẽ sự việc đã bại lộ nên bọn họ đến điều tra.
"Chúng tôi không đủ tư cách để nhìn thấy Ma Quân." - Bọn họ dứt khoát lấy lí do thân phận thấp kém, không tiếp tay làm việc xấu.
"Hôn Âm, vậy để nó dẫn chúng ta đi tìm" - Đào Tuyết Ương chỉ vào quyển sách trên tay, có chắc chắn sẽ biết Ma Quân đang ở đâu.
"Cũng được."
Hai người xem như không nhìn thấy hai tên canh cửa, cứ vậy xông thẳng vào Ma giới. Sau khi hai người rời đi, bọn họ lo lắng nói: "Nhanh, chạy đi thông báo Ma Quân, đại sự không ổn."
Đào Tuyết Ương tò mò nhìn xung quanh, Ma giới cũng chỉ là một nhân gian khác thôi. Nhà cửa tráng lệ mang phong cách hắc ám, trên đường phố có đủ thứ cửa hàng, chỉ là bán những thứ khác với con người thôi. Ác ma đi lại trên đường đều rất mãn nhãn, gái thì mỹ lệ mê hoặc, trai thì gợi cảm soái ca, sắc đẹp không phải tầm thường. Những ác ma đó không cảm thấy Sư Âm và Đào Tuyết Ương khác lạ, có lẽ trong tay có Ác Ma Chi Lệ, nên có thể che giấu "mùi" con người.
Hai người cứ đi theo sự chỉ dẫn của luồng ác niệm trong quyển sách cũ. Bất ngờ bị tập kích giữa đường, một trụ đá từ đâu bay đến. Sư Âm kéo Đào Tuyết Ương ra sau, giơ tay chặn lại trụ đá rồi phá nát nó. Kế thừa được linh lực mạnh mẽ của cha mẹ đã có chỗ cần dùng, nếu như bình thường chỉ với linh lực ít ỏi của Sư Âm sẽ không thể chống đỡ nổi. Người đến chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Sau tiếng nổ lớn, trên không trung có một người phụ nữ tóc dài quăn từng lọn lớn, bay lơ lửng. Phía sau lưng là đôi cánh ác ma, ăn mặc thì gợi cảm, cặp ngực đầy đặn chỉ quấn một ít vải để che phủ, vùng eo nhỏ nhắn phẳng lì. Chính xác là ác ma mang hình dạng con người, gương mặt đang rất tức giận.
"Các ngươi có quan hệ gì với con khốn Trọng Khuynh?" - Người phụ nữ trừng mắt nhìn Sư Âm. Tuy nhìn Sư Âm rất giống Trọng Khuynh, nhưng tuyệt đối không phải là một người. Nhưng, giống nhau đến vậy, rất có thể là con gái Trọng Khuynh.
"Xem ra dì của chị đắc tội không ít người của Ma giới. Nói ra tên bả ra, chưa tìm được hoa Diễm Ma, đã bị đập hội đồng rồi." - Sư Âm nói nhỏ với Đào Tuyết Ương đứng sau lưng mình. Khuôn mặt này làm Sư Âm rước lấy không ít phiền phức.
Sư Âm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại tấn công chúng tôi?" - Sư Âm hung hăng ngạo mạn, lên giọng hỏi. Điều này, làm người kia càng thêm ghét.
"Ta mặc kệ các ngươi là thứ gì, trở về nói với con tiện nhân kia. Ma Quân là của ta, ả hãy từ bỏ ý định đi." - Móng tay người phụ nữ biến thành năm lưỡi dao sắc bén, hung hăng đánh về phía Sư Âm.
Sư Âm nhẹ nhàng đẩy Đào Tuyết Ương ra sau, vẽ một bức tường lửa xung quanh mình chặn lại sự công kích của người phụ nữ. Phòng thủ, không phải là phong cách của Sư Âm, nếu đã muốn khiêu khích, huống chi đối phương cũng không phải là nhân vật dễ đối phó. Hiện tại không thử linh lực, thì còn đợi khi nào.
Người phụ nữ bị ngọn lửa đánh lui về sau một bước, Sư Âm nhanh chóng gọi hai Cự Long ra, phóng thẳng đến người phụ nữ. Linh lực được tăng cường, Cự Long cũng theo đó mạnh mẽ hơn, người phụ nữ trong nhất thời hai Cự Long vây quanh, không thể tránh thoát đã nằm trong thế yếu. Thừa dịp, Sư Âm đọc thầm hai câu, phía trên hai cột sét tàn nhẫn đánh thẳng xuống người phụ nữ. Bây giờ, sức mạnh đã được phóng thích, Sư Âm hoàn toàn không cần dùng đến bùa.
Người phụ nữ bị trọng thương té xuống đất, Sư Âm cũng thu hồi Cự Long. Đào Tuyết Ương ngây ngất nhìn Sư Âm, tại sao bạn gái của nàng lại "soái" như vậy, đánh hay đến vậy. Người phụ nữ kia không sao chứ? Vừa kết thúc trận chiến, còn tâm trí lo lắng cho kẻ thù, chắc cũng chỉ có Đào Tuyết Ương làm được.
"Ma mới chưa chắc dễ bị bắt nạt đâu." - Sư Âm hiểu rõ ý đồ của người phụ nữ, quay đầu nói. Rồi bước đến đứng trước mặt người phụ nữ, từ trên cao nhìn xuống: "Ta mới là người không thèm quan tâm đến mấy thứ yêu hận gì đó của các người. Ta tới chỉ muốn tìm Tát Khắc Tư giúp đỡ, lấy một món đồ."
"Ha ha ~~~ Sa Hi, ngươi nhìn thật khó coi." - Lại có một người phụ nữ khác nhẹ giọng cười nói. Sư Âm quay người, đã thấy người đó đứng sau lưng Đào Tuyết Ương, nhưng tay vẫn không đụng vào vai em ấy. Thư Ca đang nằm sấp trên bả vai Đào Tuyết Ương, nhanh chóng rút dây mây đánh người phụ nữ đó một roi, Đào Tuyết Ương khẩn trương chạy xa người vừa xuất hiện sau lưng.
"Ha ha~~, ngủ đủ rồi." - Thư Ca giơ tay, duỗi người, lắc lắc cái eo, từ một tiểu tinh linh nhỏ nhắn, bắt đầu cao lớn như một người bình thường. Mái tóc màu xanh lục phủ phía sau, đôi tai nhọn đẹp đẽ của tinh linh. Rõ ràng chủng tộc không giống, mấy con ác ma có thể tìm nàng khai chiến.
"Lại tới thêm một người, chúng ta sẽ không bị mệt mà chết ở đây chứ?" - Đào Tuyết Ương hình như biết trước, ác ma sẽ đến khiêu khích bọn họ không ngừng, làm bọn họ phải đánh đến mệt mỏi mới chịu.
"Ngươi không cần đến đây để chế giễu ta, hừ! Ma Quân đại nhân vì Trọng Khuynh cũng đã vứt bỏ ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận sao? Mạn Ni!" - Sa Hi đứng lên, quay về phía người mới đến cười nhạo.
"Câm miệng! Ngươi chỉ là con đàn bà bị Ma Quân chơi xong rồi bỏ, ngươi nghĩ ngài thật sự để ý đến ngươi sao? Chớ tự mình đa tình." - Mạn Ni bị Sa Hi đánh vào nỗi đau, cũng nổi giận.
"Đời sống tình cảm của Tát Khắc Tư lộn xộn quá, em có linh cảm không lành." - Đào Tuyết Ương bước đến trước mặt Sư Âm nói. Nhưng có lợi cho hai người, vì hai nữ ác ma kia sẽ tự chém giết lẫn nhau.
"Xin hỏi, hai người muốn đến tìm papa sao?" - Nhìn thấy Sa Hi và Mạn Ni sắp đánh nhau, đột nhiên có một âm thanh mềm mại chen vào.
"Tư Lam điện hạ!" - Sa Hi và Mạn Ni nhìn thấy người vừa lên tiếng, lập tức quỳ một chân.
Lại thêm một nhân vật lớn lên sân khấu, nhưng cô gái trước mặt được ác ma gọi là "điện hạ", sao lại có gương mặt như thiên thần, ánh mắt dịu dàng như vậy? Nếu đây là trò lừa gạt, thì đúng là cao thủ trong cao thủ, hay thật là có ác ma dịu dàng? Đào Tuyết Ương trong thời gian ngắn suy nghĩ bị hỗn loạn.