Ở tổ trọng án Tây Cửu Long có phòng thẩm vấn đơn giản, Diệp Hàm đem Trương Ngải, Trần Bân tách ra thẩm vấn riêng, người Diệp Hàm thẩm vấn là Trần Bân.
Dưới ánh đèn phòng thẩm vấn, Diệp Hàm lẳng lặng nhìn chằm chằm Trần Bân, cũng không đặt câu hỏi, điều này làm cho Trần Bân như ngồi trên bàn đinh, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "madam, có cái gì cô cứ việc hỏi, tôi biết gì nhất định nói cho cô biết, nhưng tôi cùng với chuyện Chu Nhạc chết đi thật sự không liên quan, tuy rằng tôi và Trương Ngải ở cùng một chỗ rất có lỗi với Chu Nhạc, nhưng tôi không thể nào đi giết cậu ấy, tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp, hơn nữa tôi cùng Trương Ngải có tình ý cũng không hề muốn cậu ấy chết, huống chi chúng tôi vẫn là bạn tốt." Trần Bân cảm thấy được cho tới bây giờ chuyện anh ta cùng với Trương Ngải cũng không thể giấu diếm, còn không bằng thẳng thắn, còn nữa, yêu đương vụng trộm cũng không phạm pháp, so với bị hoài nghi giết người vẫn tốt hơn.
"Thời gian vụ án phát sinh, cũng chính là sáu giờ chiều ngày tháng , anh ở đâu? Đang làm cái gì?" Diệp Hàm hỏi.
"Hôm đó sau khi tan tầm, tôi đi đón Trương Ngải, sau đó chúng tôi đi ăn cơm." Lời của Trần Bân cùng với lời vừa rồi Trương Ngải nói ở nhà anh ta giống nhau.
"Ăn cơm ở nơi nào? Có người chứng minh sao?" Diệp Hàm vừa ghi chép vừa hỏi.
"Nhà hàng Phong Minh ở Queen's Road West." Nói xong, Trần Bân giống như đang nhớ lại chuyện trọng yếu gì, "Nga, đúng rồi, tôi có thói quen thu thập phiếu tính tiền, phiếu tính tiền bữa cơm hôm đó tôi còn giữ, tôi lấy cho cô xem."
Mình tìm được ít thông tin bằng tiếng anh về cái đường này, mình không biết dịch sao cho đúng nên để nguyên tên bằng tiếng anh luôn: ~ đại khái hiểu nó là tên đường thôi là được rồi :P
Queen's Road is a collection of roads along the northern coast of Hong Kong Island, in Hong Kong, within the limit of Victoria City. It was the first road in Hong Kong, constructed by the British between and , spanning across Victoria City from Shek Tong Tsui to Wan Chai.
At various points along the route, Queen's Road marks the original shoreline before land reclamation projects permanently extended land into Victoria Harbour.
The four sections of the roads, from west to east, are respectively: Queen's Road West (Chinese: 皇后大道西), Queen's Road Central (皇后大道中), Queensway (金鐘道), and Queen's Road East (皇后大道東).
"Loại phiếu tính tiền này không thể chứng minh anh là người chi trả, anh yên tâm, chúng tôi sẽ phái người đi thăm dò, nếu anh cùng với cái chết của nạn nhân không có liên quan, chúng tôi tất nhiên sẽ không làm khó anh." Diệp Hàm mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói.
"madam, tôi cùng Chu Nhạc là bạn tốt, tôi sẽ không giết cậu ấy." Trần Bân lại một lần cường điệu, anh ta thật sự sợ mình bị phán tội ngồi tù, vậy thì đời này của anh ta coi như xong rồi.
"Anh nói anh cùng Chu Nhạc là bạn tốt, vậy anh có biết anh ta với người khác có thù oán hay không?"
"Hình như không! Cậu ấy là loại người sợ phiền phức, sẽ không cùng người khác kết thù kết oán." Chu Nhạc cho anh ta cảm giác chính là sợ gây chuyện, sẽ không cùng người khác tranh chấp cái gì, nếu như bị người khác khi dễ, anh ta cũng chỉ chịu đựng, anh ta không phải loại người hay đi gây chuyện. Có lẽ cũng bởi vì tính cách này của Chu Nhạc, Trần Bân mới dám cùng vợ của Chu Nhạc yêu đương vụng trộm.
"Anh ta bình thường có mặc trang phục màu đỏ không? Hoặc là thích màu đỏ?" Diệp Hàm lại hỏi, cô lo khẩu cung của Trương Ngải trước đó không chân thật, hoặc là không được đầy đủ, nên cố ý hỏi lại Trần Bân.
Trần Bân nghiêm túc nghĩ, lắc đầu, "Hình như chưa thấy qua, cậu ấy từ trước đến nay không thích màu đỏ, càng khỏi nói trang phục màu đỏ, cậu ấy nói đàn ông mặc quần áo đỏ nhìn rất kỳ quái."
Đúng lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, Triệu Lượng bưng vào hai ly nước, một ly đưa cho Diệp Hàm, một ly đưa đến trước mặt Trần Bân, sau đó nói với Diệp Hàm: "Khẩu cung bên kia lấy xong rồi, tôi để cô ấy đi rồi, nói nếu có cần chuyện gì thì lại mời cô ấy tới đây."
Diệp Hàm gật đầu, nói với Trần Bân: "Mời uống nước."
Trần Bân nghe được Trương Ngải có thể đi, vì thế thật cẩn thận hỏi: "madam, tôi khi nào thì có thể đi?"
"Chu Nhạc biết quan hệ của hai người sao?" Diệp Hàm không để ý tới lời của Trần Bân, tiếp tục hỏi.
"Hẳn là không biết đi! Cậu ấy là nhân viên tiêu thụ, công việc bận rộn, buổi tối còn thường xuyên ở bên ngoài xã giao với khách hàng, hơn nữa chúng tôi là bạn tốt, nếu như nhìn thấy tôi với Trương Ngải ở cùng một chỗ, cậu ấy cũng sẽ không nghĩ tới giữa chúng tôi có cái gì."
"Khát nước không? Mời uống nước." Diệp Hàm cúi đầu nghiêm túc làm ghi chép, không hề để ý đến Trần Bân. Trần Bân thấy Diệp Hàm không để ý tới anh ta, anh ta cũng thật sự khát, vì thế cầm lấy ly giấy uống cạn nước.
Diệp Hàm nhìn thấy Trần Bân uống nước xong, ngẩng đầu nhìn Triệu Lượng, Triệu Lượng nhận ra ám chỉ của Diệp Hàm, lấy cái ly trước mặt hai người bọn họ đi, đem cái ly giấy mà Trần Bân dùng đưa đến khoa pháp chính.
Diệp Hàm đem bản ghi chép lời khai của cô đưa tới trước mặt Trần Bân, "Xem có vấn đề gì hay không, nếu như không có thì kí tên vào."
Trần Bân xem hết, cảm thấy không có vấn đề, vì thế cầm lấy bút, kí tên mình lên.
"Trong khoảng thời gian này không được rời khỏi Hồng Kông, có việc sẽ còn mời đến." Diệp Hàm cầm lại bản ghi chép khẩu cung, thản nhiên nói. Bây giờ cô còn chưa có chứng cớ bắt Trần Bân, cho nên chỉ có thể cho đi.
Trần Bân đi rồi, Triệu Lượng trở lại, Diệp Hàm gọi cậu ta vào phòng làm việc của mình, "Trương Ngải bên kia nói như thế nào?"
"Trương Ngải thừa nhận cô ta cùng Trần Bân có quan hệ, nói cô ta luôn rất cẩn thận, cho nên Chu Nhạc cũng không biết quan hệ của bọn họ, Chu Nhạc cùng Trần Bân quan hệ cũng rất tốt, Chu Nhạc lúc không có chuyện gì làm thường kêu Trần Bân và Trương Xa Minh cùng nhau đi chơi, cho nên cô ta thật sự không tin Trần Bân sẽ giết Chu Nhạc, cũng hiểu được Trần Bân không có lý do giết Chu Nhạc, hơn nữa cô ta nói thời gian Chu Nhạc chết, cô ta đang ở chỗ Trần Bân ăn cơm, nơi bọn họ dùng cơm là nhà hàng Phong Minh ở Queen's Road West." Triệu Lượng tổng kết khẩu cung của Trương Ngải.
"Trương Xa Minh?" Diệp Hàm nghe được khẩu cũng của Trương Ngải có một cái tên xa lạ, cho nên đặc biệt lưu ý.
"Cậu có hỏi thông tin gì về Trương Xa Minh không?" Đã có manh mối, Diệp Hàm không lý do nào buông tha.
"Có hỏi, Trương Xa Minh và Trần Bân đều là bạn của nạn nhân, ba người bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau, Trương Xa Minh làm việc ở một công ty nước ngoài, nhưng bởi vợ anh ta quản nghiêm, cho nên rất ít khi một mình đi chơi cùng bọn họ, cho nên thời gian Trần Bân cùng nạn nhân tiếp xúc vẫn tương đối nhiều." Triệu Lượng lúc ấy nghe được Trương Ngải nhắc tới Trương Xa Minh, tên này xa lạ, nhưng đây cũng là manh mối quan trọng, anh ta ở tổ trọng án nhiều năm, đương nhiên biết trong khi điều tra vụ án không bỏ qua việc gì dù nhỏ hoặc là người nào, nói không chừng lại chính là mấu chốt phá án, cũng nói không chừng cái tên xa lạ tên này chính là kẻ sát nhân, cho nên khi đó anh ta liền hỏi Trương Ngải một ít thông tin của Trương Xa Minh, còn lấy phương thức liên lạc. Triệu Lượng lấy bản ghi chép khẩu cung, mở ra, sau đó đưa cho Diệp Hàm, "Địa chỉ của Trương Xa Minh, tên công ty và địa chỉ, còn có số điện thoại di động đều đã ghi lại."
"Làm tốt lắm." Diệp Hàm khen ngợi, sau đó nhìn đồng hồ trên tay, đã giờ, "Cậu về nghỉ ngơi đi! Chiều nay mới trở lại đi làm." Diệp Hàm không phải cấp trên máu lạnh chỉ cần chiến tích mặc kệ cấp dưới sống chết, cô không hi vọng đội viên của mình bởi vì công việc khiến thân thể suy sụp.
Triệu Lượng không nghĩ tới Diệp Hàm sẽ nói những lời này, trong lòng giật mình không ít, đồng thời cũng có chút cảm động, bởi vì thời điểm trước Tưởng Đinh Hạo lãnh đạo bọn họ, cũng chưa từng nói qua những lời như vậy, xem ra cấp trên mới của bọn họ không hề giống với bề ngoài lạnh lùng, xem ra bọn họ theo một cấp trên tốt, rất biết quan tâm cấp dưới, nhưng nếu cấp trên của mình biết quan tâm như vậy, anh ta cảm giác mình càng muốn dốc sức công tác, như vậy mới không bạc đãi cấp trên đối với bọn họ một mảnh hảo tâm, "thanks madam, tôi không mệt, hiện tại vụ án còn không có gì rõ ràng, tôi muốn cùng các anh em cố gắng tra ra hung thủ."
Nghe được lời này của Triệu Lượng, đáy lòng Diệp Hàm có chút vui sướng, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, như trước bình thản nói: "Đây là mệnh lệnh, cho cậu buổi chiều mới lại đến đây làm."
Nếu cấp trên nói là mệnh lệnh, anh ta cũng không muốn làm trái, cho nên chỉ có thể nghe lệnh, trước khi về, nhìn thấy Diệp Hàm còn không có ý muốn về, chần chờ một lúc, vẫn là mở miệng, "madam, đã muộn rồi, công việc làm không xong, cô cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút đi!"
Diệp Hàm vốn là cúi đầu nghiên cứu lời khai, nghe được Triệu Lượng nói như vậy, ngẩng đầu mỉm cười, "Hảo, đã biết, tôi cũng lập tức về."
"Hảo, vậy tôi đi trước." Giờ phút này Triệu Lượng cảm giác cấp trên hiện tại của bọn họ đúng như lời đồn vậy, làm việc thật sự rất liều mạng, một cô gái trẻ không sớm một chút nghỉ ngơi dưỡng nhan sắc, làm việc trễ đến như vậy, thái độ làm việc của Diệp Hàm làm cho anh ta bội phục, đây là chuyện rất nhiều đồng nghiệp nam trong cảnh đội đều không có cách nào làm được.
Triệu Lượng đi không lâu sau, Diệp Hàm cũng tắt đèn đóng cửa về nhà, khi về đến nhà đã sắp hơn bốn giờ, may mắn là cô ở một mình, cha mẹ đều ở nước ngoài, nếu không cô rất lo lắng bản thân thường về muộn sẽ gây ồn ào đến người nhà. Nơi Diệp Hàm ở hiện tại là do cha mẹ mua, cô sinh ra ngay tại đây, sau đó cha mẹ xuất ngoại làm việc, cô cũng theo ra nước ngoài học tập, cô hoàn thành việc học rồi mới về nước thi cảnh đội.
Hơn tám giờ sáng, chuông điện thoại di động vang lên...
Lãnh Dương mơ hồ đưa tay lên cầm lấy điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, là Mễ Xán, nghĩ thầm cô gái nhỏ này lại muốn làm gì? Bắt máy, "Uy... ."
"Sư phụ, chị tỉnh ngủ chưa?" Giọng nói Mễ Xán vui sướng truyền tới.
"Em cứ nói đi?" Lãnh Dương mơ hồ lười biếng hỏi.
"A, có phải em phá giấc ngủ của chị không vậy?" Nghe giọng nói của Lãnh Dương chính là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, Mễ Xán nháy mắt tỉnh ngộ chính mình đã phạm sai lầm.
"Có chuyện gì, nói đi!" Cũng đã bị đánh thức, Lãnh Dương nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, hơn tám giờ, tuy rằng nàng đặt đồng hồ báo thức là chín giờ rưỡi, nhưng nếu thức thì cũng tính toán rời giường.
"Sư phụ, tối hôm qua em đặt vé máy bay, năm ngày sau bay, có thể chứ? Mấy ngày tới, chị có thể chuẩn bị một chút đồ vật đi Tây An, nhưng nếu sư phụ cảm thấy không thích hợp, chúng ta có thể đổi ngày." Mễ Xán báo cáo, thuận tiện nói ra ý nghĩ của chính mình, nàng cảm thấy nếu muốn đi du lịch, tất nhiên muốn mua một ít vật phẩm cần thiết hoặc là quần áo, còn muốn thu thập hành lý, thời gian ngày, hẳn là không sai biệt lắm.
"Hảo, cứ theo sắp xếp của em!" Lãnh Dương cảm thấy không muốn mua gì, đến lúc đó chỉ cần thu thập một chút hành lý thì được rồi, nếu thiếu cái gì, đến đó tiếp tục mua cũng được, không phải mua trước rồi phải cầm nặng như vậy.
"Hảo, vậy sư phụ định đi chơi bao nhiêu ngày? Khi nào thì trở về?" Điều này nàng cũng không dám tùy tiện làm chủ, hỏi qua Lãnh Dương vẫn tốt hơn.
Lúc này tinh thần của Lãnh Dương đã muốn thanh tỉnh, nghĩ, "Hai tuần lễ đi!"
"Hai tuần lễ? Đều ở Tây An?" Mễ Xán cảm thấy thời gian này hình như có hơi lâu. Nàng cảm thấy các nàng có thể tiện đường đi nơi khác mua sắm, trong nước nhiều thắng cảnh du lịch nổi danh như vậy, thừa dịp nghỉ dài hạn, có thể hảo hảo đi du ngoạn một phen.
"Ân, chị muốn đi nhìn thử lăng Tần Thủy Hoàng, vậy em có sắp xếp gì không?" Lãnh Dương ngồi dậy, dựa vào giường, miễn cưỡng nói.
"Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, em nghĩ nếu chúng ta đi du lịch trong nước, cũng có thể thuận đường đi nơi khác mua sắm?"
"Ân được rồi, nếu chúng ta còn có thời gian liền đi nơi khác nhìn một chút." Lãnh Dương cảm thấy được dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Cố Miễn Quân lại không rảnh, nàng liền tự mình đi chơi.
Nghe Lãnh Dương tán thành chủ ý của mình, Mễ Xán trong lòng hưng phấn phi thường, "Vậy để em sắp xếp đúng không? Đúng rồi, sư phụ hôm nay có làm gì không? Chúng ta cùng đi mua vật phẩm cần dùng để đi du lịch?" Mễ Xán có chút chờ đợi .
"Hôm nay sao? Hôm nay không được, chị muốn đi xem sư phụ chị một chút." Lãnh Dương xuống giường, đi đến cửa sổ, kéo màn ra, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Lãnh Dương đưa tay mở cửa sổ thủy tinh ra, cho căn phòng đổi một chút không khí mát mẻ.
"Sư phụ? Sư phụ chị không phải xuất ngoại rồi sao?" Mễ Xán cảm thấy kỳ quái.
"Không phải đại luật sư Sài, ông ấy xuất ngoại an hưởng tuổi già, chị cũng một năm rồi không gặp ông ấy, chị cũng phải bỏ chút thời gian đi thăm ông ấy." Sài Phong là đại luật sư nổi danh ở Hồng Kông, đã hơn năm mươi tuổi, cả đời cãi thắng vô số vụ kiện, tài sản đã quá triệu, hiện tại đã di dân ra nước ngoài an hưởng tuổi già. Lãnh Dương là đồ đệ cuối cùng mà Sài Phong thu nhận, Lãnh Dương còn có ba đồng môn, nhưng bọn họ thiên tư không cao, cho nên cũng không có danh tiếng gì.
"A! Sư phụ, chị còn có sư phụ khác nữa sao?" Mễ Xán kinh ngạc.
"Ân, sư phụ nuôi chị từ nhỏ đến lớn, ông ấy không chỉ là ân sư của chị, còn có công ơn nuôi dưỡng." Cho tới bây giờ Lãnh Dương cũng không nói cho Mễ Xán biết vị sư phụ có công ơn nuôi dưỡng này của mình, bởi vì nàng rất ít khi cùng người khác nhắc tới chuyện nhà của mình, mà đồng sự của nàng đều nghe nói đến chuyện nàng vừa ra đời liền khắc chết cha mẹ, cho nên cũng không dám hỏi chuyện nhà của nàng, sợ bản thân nói gì sai lầm khiến Lãnh Dương không vui, cho nên đây là lần đầu tiên Lãnh Dương cùng người khác nhắc tới vị sư phụ đối với chính mình ân trọng như núi này.
Editor: lại xong một chương câu văn lủng củng : khi nào xong hết bộ này chắc tui phải bỏ thời gian ra ngồi đọc rồi chỉnh sửa lại quá T.T
Xin lỗi vì đã chậm trễ :'(