Trong một ngôi mộ quỷ dị như vậy, một người lớn còn sống sờ sờ như thế lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, chuyện như vậy sao mà không khiến người khác cảm thấy kinh hãi? Ba người cảm thấy rất lo lắng và hoảng sợ, sợ Triệu Lượng gặp bất trắc, cảm thấy rất hối hận, đáng ra không nên để anh ấy đứng một mình bên đó, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không đột nhiên biến mất, hiện tại anh ấy sống hay chết cũng không ai biết.
Ba người chạy đến chỗ khi nãy Triệu Lượng đứng, cẩn thận kiểm tra trái phải, xem thử gần đó có cửa ngầm hoặc điểm nào khả nghi không, nhưng cả ba không hề phát hiện được gì, đúng là rất kì lạ, một người còn sống sờ sờ lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi? Tuy rằng người luôn luôn nhìn mọi vật theo góc nhìn của khoa học như Diệp Hàm gần đây tiếp xúc với khá nhiều thứ thần bí khó lường, nhưng lúc này vẫn không thể nào tin tưởng được những điều phát sinh ngay trước mắt. "Chúng ta thử tìm ở phía trước xem sao." Diệp Hàm cảm thấy có thể Triệu Lượng đã phát hiện được gì nên một mình đi thăm dò thử.
"Được." Mặc kệ là tại sao Triệu Lượng lại biến mất, Lãnh Dương cảm thấy hiện tại chỉ có một biện pháp duy nhất là tiếp tục đi về phía trước để tìm kiếm, hi vọng có thể tìm thấy anh ta. Nhưng bọn họ đi về phía trước thêm một nén nhang nữa vẫn không nhìn thấy bóng dáng Triệu Lượng đâu, theo lý nếu Triệu Lượng phát hiện ra cái gì đó muốn đi điều tra cũng sẽ không đi quá xa khỏi chỗ bọn họ, vì vậy chắn hẳn không phải Triệu Lượng tự nguyện rời khỏi nơi đó, có lẽ bọn họ đã gặp phải trận pháp gì rồi, trận pháp này không chỉ có chức năng nhốt người lại trong một không gian nhỏ, không thoát ra được mà còn có thêm một số chức năng khác mà bọn họ không biết, ví dụ như ảo giác, che mắt, hay thỉnh thoảng bên trong trận pháp sẽ có một số thay đổi, khiến cho đường đang đi trong nháy mắt dời đến nơi khác, vân vân.
"Xem ra chúng ta không gặp quỷ đánh tường mà là rơi vào trong mê trận rồi." Lãnh Dương dừng bước, nói với hai người còn lại.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Hàm hỏi, ánh mắt hướng về Cao Na.
"Để tôi thử xem." Cao Na từ từ đi về phía trước, vừa đi vừa cẩn thận kiểm tra hai bên vách tường cùng với mặt đất, phát hiện ra mặt đất và vách tường giống nhau như đúc, không có bất kì dấu hiệu gì kì lạ, nàng nhớ đến bà bà đã từng nói với nàng, Đạo gia có một pháp trận gọi là mê hồn trận, trận pháp này so với trận pháp bình thường có chút khác biệt, trận pháp này là dùng chú ngữ mê loạn tâm trí của người khác, tất cả mọi thứ nhìn thấy đều giống nhau như đúc, đường đi cũng giống như nhau, dựa theo suy nghĩ trong đầu của mọi người mà tạo ra một con đường, mà con đường này thật ra không hề tồn tại, người rơi vào trận pháp thấy bản thân đi mãi trên một con đường không có điểm cuối, thực ra họ chỉ đang đi vòng quanh ở một chỗ, trận pháp này cũng có điểm tương tự với quỷ che mắt, quỷ đánh tường, có điều quỷ đánh tường thì dễ dàng phá giải, còn mê hồn trận nhất định phải có giải chú thì mới có thể phá giải.
Trong miệng Cao Na lẩm nhẩm nhớ lại chú ngữ, sau đó cô lấy ra một tờ giấy màu vàng trong túi, cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ lên giấy vàng những kí tự khó hiểu, rồi cầm tờ giấy vàng đó đọc một vài câu chú ngữ, vung tờ giấy lên trời, giấy vàng vậy mà tự động bốc cháy, khi chạm đến mặt đất thì đã cháy thành tro, lúc này sự vật trước mắt họ đột nhiên xảy ra biến hoá, thềm đá vốn rất hẹp bỗng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều, được dựng nên bằng những phiến đá khá lớn, bậc thang xung quanh chầm chậm hiện ra, kéo dài đến khuất tầm mắt, không rõ những bậc thang này kéo dài tới đâu.
"Quả nhiên chúng ta rơi vào mê hồn trận, nhất định Triệu Lượng bị trận pháp đưa đến nơi khác rồi, nhưng mà vẫn còn ở bên trong mộ, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm thôi." Lãnh Dương nói xong thì liền dẫn đầu bước xuống.
Ba người đi không bao lâu thì đã nhìn thấy lối ra, trong lòng rất vui mừng, bước chân cũng nhanh hơn, đi ra khỏi con đường bằng đá, đập vào mắt chính là một cái hầm rộng đến , mét, cao trên mét, hai bên trái phải đều có đường đi khiến cho họ cảm thấy hơi khó khăn, không biết nên đi về phía nào đây?
"Làm thế nào đây?" Lãnh Dương hỏi Diệp Hàm.
"Đi bên phải trước đi!" Diệp Hàm nói xong thì đã bước chân đi về phía đường hầm bên phải, Lãnh Dương đuổi theo hỏi: "Tại sao lại chọn bên phải trước?"
"Trực giác." Diệp Hàm nghiêm túc trả lời Lãnh Dương, Lãnh Dương nghe xong cũng không biết phải nói gì, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, trước tiên cứ đi xem sao rồi nói.
Bọn họ đi không được mấy phút thì đã đến cuối đường, cuối đường xuất hiện một ngã rẽ thẳng tắp ở bên trái, họ tiếp tục đi theo lối đó, không được bao lâu thì lại đến cuối đường, trên vách đá hiện ra một cái dấu tay lõm vào trong, người tinh tường nhìn một lần sẽ biết ngay dấu tay đó là nơi để khởi động cơ quan.
Ba người cảm thấy rất kì quái, đúng ra chủ mộ muốn phòng ngừa trộm mộ thì những thứ dùng để khởi động cơ quan thường phải bố trí ở một nơi bí mật, làm sao có thể nằm ở một nơi dễ thấy như vậy? Lẽ nào quốc sư nghĩ rằng không có ai có thể đi được đến đây? Vậy nên mới ngang nhiên để công tắc ở nơi dễ thấy?
Ba người nhìn nhau, vì mục đích an toàn, Diệp Hàm đeo găng tay, nhẹ nhàng dùng bàn tay ấn vào dấu tay trên vách tường, không có phản ứng gì, Diệp Hàm đoán cơ quan này ở đây lâu như vậy, đã sớm bị rỉ sét nên tăng thêm lực tay, dùng sức ấn mạnh một cái, nghe được tiếng "răng rắc", sau đó phiến đá bên dưới bàn tay mở ra, Diệp Hàm cả kinh, cúi đầu xuống nhìn thử, nhưng cô chưa kịp nhìn thấy gì thì bên trong phiến đá đã có một mũi tên sắt bay ra, Diệp Hàm kinh hãi, không kịp suy nghĩ, theo phản xạ có điều kiện mà nhảy qua bên cạnh...
Lãnh Dương và Cao Na cũng không ngờ bỗng nhiên sẽ xuất hiện tình hình thế này, trong lòng cảm thấy chấn động mạnh, Lãnh Dương hô to một tiếng: "Cẩn thận", dùng hết sức lực đẩy Diệp Hàm ra...
Cho dù Diệp Hàm đã dùng tốc độ nhanh nhất nhảy qua bên cạnh, cộng thêm lực đẩy của Lãnh Dương nhưng vẫn chậm một bước, bởi vì khoảng cách giữa cô và bức tường quá gần, nên bả vai của cô vẫn bị mũi tên đó cắm sâu vào, máu không ngừng tuôn ra.
Lãnh Dương mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ chạy thật nhanh tới chỗ Diệp Hàm, quỳ trên mặt đất, đỡ Diệp Hàm dậy, nhanh chóng kiểm tra vết thương của cô ấy, xác định được mũi tên không gây nguy hiểm đến chỗ yếu hại, tâm trạng đang hoản loạn của Lãnh Dương mới bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng mở ba lô tìm hộp thuốc, tuy rằng hộp thuốc nàng chuẩn bị không lớn, nhưng vẫn có đủ mọi thứ cần thiết bên trong cổ mộ, vì vậy những thứ giải độc, cầm máu tất nhiên không thiếu.
Lãnh Dương đưa đến miệng Diệp Hàm một cuộn băng gạc, kêu cô cắn vào, sau đó cầm lấy ống tiêm, tiêm vào cạnh vết thương của Diệp Hàm một mũi gây tê, dùng sức rút mũi tên ra, lấy miếng vải đè lên miệng vết thương một lúc, dùng nước sát trùng đổ lên vết thương, đổ thêm một chút thuốc cầm máu tiêu viêm, rồi dùng băng gạc băng bó cẩn thận. Làm xong hết tất cả những việc này thì Lãnh Dương đã mồ hôi nhễ nhại, không biết do mệt mỏi hay căng thẳng.
"Cảm ơn!" Diệp Hàm nhìn thấy Lãnh Dương nghiêm túc xử lý vết thương cho cô, bôi thuốc, băng bó, trong lòng sinh ra cảm giác không nói rõ được, nhìn dung nhan mỹ lệ kia đang lấm tấm mồ hôi, cô yên lặng nhìn Lãnh Dương nôn nóng vì cô, nhìn vầng trán nhíu chặt của Lãnh Dương, trong lòng cô lại sinh ra một dòng nước ấm, thời khắc này, cô không biết được phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình, vì vậy dùng hai từ nhẹ nhàng nhất để biểu đạt.
Lãnh Dương nở nụ cười kèm theo chút mệt mỏi, "Không tổn hại đến chỗ yếu, sẽ không có chuyện gì, tuy nhiên chúng ta vẫn phải nhanh chóng làm xong việc, sớm đến bệnh viện kiểm tra vết thương mới được." Hiện tại điều kiện có hạn, cũng chỉ có thể xử lý vết thương một cách đơn giản, tránh để vết thương bị nhiễm trùng.
Diệp Hàm lộ ra một nụ cười nhàn nhạt hiếm có, "Đừng lo lắng quá, không sao đâu." Diệp Hàm bò dậy, tiến tới chỗ bắn ra tên sắt nhìn thử, sau tảng đá là một khối sắt đen kịt, giữa khối sắt có một cái lỗ tròn, đó chính là chỗ bắn ra mũi tên sắt, "Xem ra cơ quan này dùng để khởi động cái ám khí, chẳng trách lại nằm ở nơi dễ thấy vậy."
"Là chúng ta quá bất cẩn." Lãnh Dương tiếp lời. Cơ quan rõ ràng như vậy, bọn họ nên đề cao phòng bị, cũng may lần này không có ai thương vong, nếu không nhất định nàng sẽ hối hận đến chết.
"Xem ra đây là ngõ cụt rồi, chúng ta quay về đi tiếp lối còn lại thôi!" Lãnh Dương thấy Diệp Hàm vẫn còn đang chăm chú nghiên cứu mặt tường kia, nàng cảm thấy ở đây chắc là không còn cơ quan nào nữa, vì vậy nhắc đến lối đi còn lại.
"Chờ chút." Diệp Hàm bỗng lên tiếng, dùng sức ấn vào khối sắt bắn ra mũi tên một cái, từ xa truyền đến âm thanh "ầm ầm ầm", ngay sau đó bức tường có chứa cơ quan vậy mà lại mở sang một bên, lộ ra một cái cửa động.
Trên mặt ba người lộ ra kinh hỉ, nếu không nhờ Diệp Hàm, bọn họ đã bỏ qua lối đi này rồi, nhưng mà không biết lối này dẫn họ đi đến đâu, không biết có thể dẫn họ đến mộ thất của quốc sư hay không?
Diệp Hàm và Lãnh Dương lấy ra súng gỗ đào, cẩn thận từng li từng tí đi vào bên trong, đây là một cái thạch thất rất to, diện tích bằng hai cái sân bóng rổ, trên mặt đất đào hai cái hố to, một hố chất đầy xác chết, nhìn hình dạng xương thuộc về các loại động vật như trâu, ngựa. Hố còn lại chất đầy các loại đao kiếm, bình sứ. Xem ra đây là một hố bồi táng, những bình sứ ở đây đều là đồ cổ của nước Tần, chính là nơi mà những kẻ trộm mộ yêu thích nhất, tuỳ tiện lấy một món trong này đem bán thì cũng đã có giá trị không nhỏ.
May là ba người đều có đeo mặt nạ chống độc, bằng không nơi không gian kín như thế này, còn có nhiều thi thể thối rữa như vậy, chỉ cần hít một chút không khí ở đây cũng có thể khiến họ trúng độc mà chết.
Trong thạch thất này chỉ có một con đường nhỏ nằm giữa hai cái hố, vì vậy chỉ tốn một chút thời gian thì bọn họ đã quan sát được toàn bộ thạch thất, cảm thấy nơi này chắc là không còn đường ra nào khác, vì vậy họ dự định quay về theo đường cũ mà đi theo đường còn lại kia.
Diệp Hàm theo sau lưng các nàng ra khỏi thạch thất, đột nhiên cảm thấy cánh tay hơi ngứa, không nhịn được mà gãi một chút, thế nhưng càng gãi lại càng ngứa, hơn nữa không chỉ có mỗi cánh tay mà toàn thân đều bắt đầu ngứa, giống như cả người bị côn trùng đốt, trong lòng Diệp Hàm cảm thấy không đúng, kinh hoảng hô: "Lãnh Dương." Trước đây cô vẫn gọi Lãnh Dương là đại luật sư Lãnh, nhưng khoảng thời gian này ở chung, cô đã sửa lại xưng hô.
Lãnh Dương nghe tiếng Diệp Hàm gọi, thấy giọng nói có chút bất thường, nhanh chóng quay lại bên cạnh Diệp Hàm, thân thiết hỏi: "Có chuyện gì vậy? Cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?" Vì nàng thấy tình huống của Diệp Hàm hơi bất thường.
"Rất ngứa, toàn thân tôi rất ngứa, giống như bị rất nhiều con côn trùng bu lại đốt." Diệp Hàm đã không nhịn được, hai tay liên tục gãi loạn trên người, cô cảm thấy cách lớp quần áo gãi không bớt ngứa nên bắt đầu vứt ba lô, cởi quần áo...
Lãnh Dương thấy vậy thì cuống lên, khẳng định Diệp Hàm đã trúng độc, sốt ruột ôm chặt lấy Diệp Hàm, ngăn đối phương tiếp tục dùng tay để gãi ngứa, bởi vì nàng biết nếu như đã trúng độc thì càng gãi lại càng ngứa, hơn nữa có gãi đến bật máu cũng không thể hết ngứa, cho đến khi độc tố công tâm mà chết.
"Đừng gãi nữa, đừng gãi nữa, càng gãi thì sẽ càng ngứa đó." Lãnh Dương nóng ruột la to, hiện tại nàng đã vô cùng hoản loạn, bởi vì trong số những loại thuốc nàng mang theo không có thuốc giải loại độc này, loại độc khiến người ta toàn thân ngứa ngáy đến chết này đã thất truyền từ lâu, dù cho nàng có học y thì cũng không biết cách giải độc, vì nàng không biết độc này bào chế như thế nào.
"Cô đừng ngăn tôi, tôi rất ngứa! Tôi thực sự rất khó chịu, xin cô đó, buông tôi ra đi..." Toàn thân Diệp Hàm đã ngứa đến mức không còn dùng lý trí để suy nghĩ được nữa, hiện tại cô chỉ muốn gãi ngứa, muốn làm cho cảm giác khó chịu trên người mình dừng lại.