Độ khí: hô hấp nhân tạo, tiếp khí
Khoảng cách mười mấy mét cũng không phải là ngắn, nếu như trong tình huống không có thiết bị lặn thì việc lặn xuống đối với một người đều sẽ là không đủ không khí, huống chi muốn tháo xích sắt ra lại còn phải mở ra cánh cửa sắt, diện tích cánh cửa sắt lớn như vậy, cộng thêm áp lực nước, phải tổn hao bao nhiêu sức lực mới có thể mở nó ra? Họ có thể nín thở đến cùng hay là sẽ không chịu đựng được? Lãnh Dương cảm thấy có chút khó khăn.
"Nếu như đó đúng là lối vào, nhưng chúng ta không có thiết bị lặn thì có khả thi hay không?" Lãnh Dương có chút bận tâm, hơn nữa không muốn đơn giản lặn xuống nước để kéo cửa sắt như vậy, đừng quên xung quanh họ toàn bộ đều là thủy quỷ.
"Nếu như lối vào đúng là ở dưới nước, cho dù không được thì chúng ta cũng phải thử." Diệp Hàm trả lời, đã đi được đến đây thì cũng không thể nào chưa thử đã từ bỏ rồi chứ?
"Được, chúng ta chuẩn bị, tôi và Cao Na sẽ yểm hộ cho hai người, mục tiêu của hai người là cửa sắt ở đáy nước, những việc khác đều giao cho chúng tôi." Lãnh Dương cảm thấy nàng và Cao Na điều biết pháp thuật, do hai người họ yểm hộ mọi người để có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà xuống tới đáy nước chính là đối sách tốt nhất.
Diệp Hàm gật đầu, đeo cặp mắt kính có thể nhìn thấy âm giới lên, sau đó thắt chặt lại dây buộc trên gọng kính trước khi xuất phát, cố định mắt kính ở trên mũi của mình. Sở dĩ lúc trước Diệp Hàm gắn thêm dây đeo cho mắt kính là vì sợ khi vào cổ mộ gặp phải chuyện ngoài ý muốn khiến cho mắt kính bị rơi, không nghĩ đến hiện tại đúng là có hiệu quả.
Bốn người chuẩn bị ổn thỏa, hít sâu một cái, sau đó chìm vào trong nước, bí mật bơi về phía đáy nước, Lãnh Dương bơi bên cạnh Diệp Hàm, dọc đường phun dung dịch tỏi, súng đạn gỗ đào nắm chặt trên tay, tầm mắt chuyển động xung quanh đám thủy quỷ, tinh thần căng thẳng, hoàn toàn tiến vào trạng thái đề phòng.
Bốn người họ xông vào bên trong đám thủy quỷ, bọn họ bơi đến đâu, thủy quỷ nhanh chóng lui ra đến đó, tuy rằng vẻ mặt rất không cam tâm nhưng cũng phải bất đắc dĩ tránh ra. Không bao lâu, họ đã thuận lợi bơi đến gần đáy nước, không còn bị thủy quỷ chặn lại, Lãnh Dương đã nhìn thấy rõ hai cánh cửa sắt thật lớn ở dưới đáy nước, nhìn thật kĩ, căn bản là một cánh cửa thép, hơn nữa cơ hồ rất nặng, không biết họ có thể mở ra hay không. Tay Lãnh Dương làm một động tác ra dấu với họ, bảo ba người họ mau chóng mở cánh cửa thép đó ra, nàng sẽ yểm hộ, đề phòng thủy quỷ nhân cơ hội này mà công kích.
Lãnh Dương thấy thủy quỷ dường như rất khẩn trương đối với thứ phía sau cánh cửa thép, tầm mắt thật chăm chú nhìn vào động tác kéo xích sắt của bọn họ, giống như chúng rất sợ họ sẽ mở cánh cửa thép này ra, điều này khiến cho Lãnh Dương cảm thấy rất kỳ quái, nhìn bọn chúng dồn dập vây lại đây, hơn nữa khoảng cách lại ngày càng gần hơn, càng ngày càng dày đặc, trong lòng Lãnh Dương không khỏi hoang mang, nóng ruột chờ đợi họ đẩy nhanh tốc độ một chút. Đợi một lúc, nhìn thấy họ dùng sức kéo cánh cửa thép nhưng cánh cửa thép vẫn không nhúc nhích, Lãnh Dương đã cảm thấy không đủ không khí, trong lòng sốt ruột nên cũng nhanh chóng đến gần hỗ trợ, sức mạnh của bốn người mới khiến cho cánh cửa thép hơi động, từ giữa hai cánh cửa thép thoát ra rất nhiều bọt khí. Lúc này không chỉ Lãnh Dương cảm thấy không đủ không khí mà tất cả mọi người đều sắp nhịn không được nữa, lặn ở dưới nước thời gian dài như vậy, cộng thêm phải dùng sức để kéo cánh cửa thép, dù cho sức thở có lớn hơn nữa cũng không đủ dùng, Lãnh Dương mới vừa nghĩ ra dấu cho mọi người đi lên trước, bỗng nhiên cảm thấy được chân bị người nào đó kéo đi, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng chuyển tầm mắt, trong lòng lại càng chấn động, cảm giác kinh hoảng đột ngột sinh ra, bởi vì nàng nhìn thấy bên chân của nàng có rất nhiều cánh tay, chộp về phía nàng, rất nhanh hai chân nàng đã bị rất nhiều cánh tay trắng bệch bắt lấy, không chỉ như vậy, nàng phát hiện tình hình của ba người kia cũng giống như mình, trong lòng càng kinh hãi hơn, lẽ nào họ sẽ mất mạng tại đây sao? Trong lòng kinh hoảng, nàng lấy ra khẩu súng đạn gỗ đào, hướng về phía những cánh tay kia mà mạnh mẽ bóp cò, điều kỳ quái chính là vậy mà những cánh tay kia lại không hề sợ hãi đạn gỗ đào chút nào, vẫn cứ nắm thật chặt hai chân của nàng, thật chặt kéo nàng xuống, không để cho nàng rời khỏi đáy nước.
Sau khi bắn ra mười mấy phát súng, Lãnh Dương bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nếu như là thủy quỷ thì làm sao có khả năng bọn chúng sẽ không sợ gỗ đào? Trừ khi những thứ này căn bản không phải là thủy quỷ, nếu như không phải thủy quỷ thì những cánh tay này rốt cuộc là gì? Bỗng nhiên trong đầu Lãnh Dương xuất hiện hai chữ: Ảo giác. Nàng nhớ tới lúc trước đã từng xem qua thông tin về thủy quỷ, thủy quỷ sẽ khiến người khác sản sinh ra một loại ảo giác, khiến người ta cảm thấy mình bị thứ gì đó kéo lại, làm thế nào cũng không thể tránh thoát, cuối cùng chết chìm ở trong nước, điều này cũng lí giải được vì sao trước đó có tin tức, nói rằng có người chết đuối ở một đầm nước sâu chưa đến mét. Nếu như đây là ảo giác..., Lãnh Dương đưa tay tát mình một cái thật mạnh, tát đến mức bản thân choáng váng, khiến cho nàng uống vào mấy ngụm nước, trong lòng kinh hãi, nhanh chóng ngậm miệng thật chặt, lại nhìn chăm chú một lần, quả nhiên toàn bộ những cánh tay nắm lấy chân mình đã không còn nhìn thấy, chỉ có đám thủy quỷ cách nàng khoảng một mét. Quả thật là ảo giác, nếu không phải mình bỗng nhiên nghĩ đến, nói không chừng chính mình liền mất mạng tại đây.
Lãnh Dương nhanh chóng đi xem ba người kia, nhìn thấy gương mặt ba người đầy sợ hãi, hai chân không ngừng đạp loạn, xem ra họ cũng giống nàng nhìn thấy ảo giác, nhưng rất nhanh nàng liền thấy Cao Na cũng giơ tay mạnh mẽ tát một cái vào mặt mình, miệng liền chảy máu hòa vào trong nước thành một vệt đỏ tươi, thế nhưng nhìn ánh mắt nàng lại trở nên trong suốt hơn, xem ra nàng đã thoát khỏi được ảo giác mà thủy quỷ tạo ra, Lãnh Dương ra dấu tay với nàng, bảo Cao Na cũng đánh Triệu Lượng một cái thật mạnh, bởi vì nàng thấy tình huống của Triệu Lượng và Diệp Hàm có gì đó không đúng, nước không ngăn được mà tràn vào trong miệng của hai người họ, mắt Triệu Lượng đã bắt đầu trợn trắng, mà tình huống của Diệp Hàm cũng không khá hơn chút nào, trong lòng Lãnh Dương kinh hoảng, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Diệp Hàm, nắm lấy tay Diệp Hàm, đối với cô ấy kiên quyết đánh một cái, cú đánh này sức lực không nhỏ, chỉ thấy mũi và miệng Diệp Hàm tràn ra một vệt màu đỏ tươi, thế nhưng sự sợ hãi ở trong mắt lại biến mất rồi, Lãnh Dương biết đối phương khẳng định đã thoát khỏi ảo giác, thế nhưng nhìn tình huống của đối phương, hai mắt vô thần, mi mắt chậm rãi nhắm lại, miệng không kiềm được mà thoát ra bong bóng khí, toàn thân trôi nổi bất động, chậm rãi chìm xuống nước...
Trong lòng Lãnh Dương thầm kêu hỏng bét, xem ra là đối phương nhịn thở quá lâu, đại não có chút thiếu dưỡng khí, bây giờ phải làm thế nào cho phải? Đừng nói là Diệp Hàm, chính mình lúc này cũng có chút thiếu dưỡng khí, cảm giác nặng đầu, có chút mê muội, hiện tại họ phải trao đổi khí, nếu không thì họ sẽ vì đại não thiếu dưỡng khí mà chết, vì vậy, Lãnh Dương đưa tay kéo Diệp Hàm, chính mình tiếp cận, miệng đối miệng dán vào nhau, hy vọng điều này có thể giúp độ khí. Môi của đối phương mềm mại, dán lên có cảm giác rất thoải mái, thế nhưng lúc này không phải lúc để hưởng thụ, tuy rằng có cảm giác này nhưng tâm tư cũng không có để mà cảm thụ, nhanh chóng độ khí cho đối phương, một hồi lâu sau, ánh mắt vô thần của Diệp Hàm mới chậm rãi khôi phục lại, mãi đến lúc hai mắt trợn tròn mà nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc, trong lòng Diệp Hàm cả kinh, nhưng rất nhanh đã hiểu được đối phương đang độ khí cho mình, là muốn cứu mình.
Nhìn gương mặt mỹ lệ gần như dán sát vào mình, ngũ quan tinh xảo, hai mắt nhắm chặt, lông mi dày và dài, sống mũi tinh xảo duyên dáng, khiến cho Diệp Hàm có chút yêu thích khuôn mặt này, bởi vì ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn, thật sự là một chuyện phi thường hấp dẫn người khác, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần này tựa hồ như có một loại ma lực, làm cho cô không nhịn được mà muốn nhìn nhiều hơn thêm một lần...
Lãnh Dương cảm thấy cánh tay của đối phương không còn vô lực mà mềm nhũn như trước, mà trong miệng của đối phương cũng bắt đầu có không khí lưu thông, trong lòng biết đối phương đã không có chuyện gì nữa, mà tình hình của mình lúc này cũng tốt hơn một chút, liền mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của đối phương trợn tròn nhìn mình, bỗng nhiên cảm giác ngại ngùng trong lòng bỗng nhiên ào tới, mau chóng rời khỏi môi của đối phương, tạo ra khoảng cách giữa hai người, gương mặt không tự chủ mà ửng đỏ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mà mắng mình một câu: Có gì mà ngại! Cả hai đều là nữ, hơn nữa mình đây là đang cứu người.
Chỗ này bản raw bị đánh dấu , mình không biết là gương mặt nhân vật như thế nào, phỏng theo tình huống mà đoán là ửng đỏ thôi :))
Lãnh Dương vì muốn thay đổi tâm tư của mình, để cho cơn sóng nhiệt trên mặt mình hạ xuống, nhanh chóng quay đầu xem Triệu Lượng và Cao Na, thấy Cao Na dùng biện pháp giống như nàng, lúc này tình huống của Triệu Lượng cũng chuyển biến tốt, có điều xem biểu hiện của Triệu Lượng thì biết anh ta cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Lãnh Dương quay đầu làm dấu tay với Diệp Hàm, hỏi đối phương có muốn tiếp tục kéo cánh cửa thép kia hay không? Diệp Hàm gật đầu, đương nhiên phải tiếp tục, nếu không thì trước đó chẳng phải họ đã phí công rồi sao.
Bốn người họ lại bắt đầu cầm lấy tay nắm của cửa thép, dùng sức kéo lên, những thủy quỷ kia vừa nhìn thấy họ kéo cánh cửa thép tạo thành một khe hở, vẻ mặt trở nên kinh hoảng và phẫn nộ, có một số thủy quỷ giống như đã không nhịn được nữa, du đãng tứ phía, giống như lúc nào cũng có thể sẽ công kích họ. Lãnh Dương thấy thủy quỷ đã bắt đầu trở nên cáu kỉnh và bất an, biết bên dưới cánh cửa thép này khẳng định có vật mà thủy quỷ xem là quỷ giá, nàng sợ thủy quỷ sẽ thừa lúc họ kéo cửa thép mà công kích họ, cho nên liền bảo họ trước tiên đứng vững, sau đó cắn mạnh cánh tay của mình một cái, trong nháy mắt máu tươi đã nhuộm đỏ bốn phía quanh người Lãnh Dương, trong lòng Lãnh Dương thầm đọc thần chú, cánh tay chuyển động bên trong dòng máu đỏ kia, không đến một lúc, dòng máu đỏ kia lại bị nàng vẽ thành một hình bát quái, là một loại huyết bát quái đồ, bát quái có tác dụng trừ quỷ, mà loại huyết bát quái này so với những bát quái phổ thông khác lại càng lợi hại hơn, bên trong có thêm pháp chú, khiến cho ma quỷ không dám đến gần, nhưng mà có điều nơi này là ở trong nước, bát quái đồ rất dễ bị dòng nước phân tán, vì vậy họ phải nhanh tay một chút.
Cánh cửa thép bị họ hợp lực lôi kéo hiện ra một khe hở, Lãnh Dương vừa vặn ở ngay bên kia khe hở, nàng không nhịn được nhìn vào phía trong cánh cửa thép, đèn pin trên đầu xuyên qua cánh cửa thép đen kịt, ở trong mắt vậy mà lại nhìn thấy xương, hơn nữa lại xếp chồng thành một đống lớn, Lãnh Dương kinh hãi, trong lòng biết được lí do tại sao những thủy quỷ kia lại sợ họ mở ra tấm thép như vậy, bởi vì đống xương bên dưới đó chính là hài cốt của chúng. Xem ra những thủy quỷ này là sợ họ phá hoại hài cốt của chúng, sợ chết rồi mà hài cốt cũng không còn. Lãnh Dương làm dấu tay với họ, bảo họ thả tấm thép xuống, sau đó chỉ về phía trên, ý tứ là bơi lên mặt nước đi.
Bình phun dung dịch tỏi của bốn người họ cũng đã dùng hết, lúc này mà muốn mở ra một con đường bên trong đám thủy quỷ này có chút khó khăn, lúc này Lãnh Dương chỉ có thể nghĩ đến biện pháp dùng huyết bát quái, tuy rằng hao tương đối nhiều máu, nhưng vẫn hơn bị vây chết ở phía dưới này. Lúc này nàng lại có chút cảm giác thiếu khí, nàng nghĩ họ phải dùng tốc độ nhanh hơn, họ không thể tiếp tục tốn thời gian ở đây nữa. Nàng lại tiếp tục cắn một cái trên cánh tay, máu tươi tràn ra, lại tiếp tục nhuộm đỏ nước xung quanh, trong lòng Diệp Hàm thấy kinh hãi, thầm mắng: Ngu ngốc, không muốn sống nữa sao? Bởi vì vừa nãy Lãnh Dương đã phóng ra một lần máu, nếu như lại tiếp tục, Diệp Hàm sợ thân thể của cô ấy sẽ không chịu nổi, Diệp Hàm vội vã kéo trang phục leo núi của mình, xé rách áo T-shirt mặc bên trong, nhanh chóng xé thành một mảnh vải, bơi tới bên cạnh Lãnh Dương, lúc này Lãnh Dương đã vẽ xong huyết bát quái đồ, sau đó lợi dụng lực chảy của nước, để cho huyết bát quái theo dòng nước trôi về phía trước.
Diệp Hàm nắm lấy tay Lãnh Dương, dùng vải băng bó lại vết thương đang chảy máu của Lãnh Dương, Lãnh Dương ý thức được dụng ý của Diệp Hàm, nhanh chóng giãy tay ra, bởi vì một cái huyết bát quái đồ là không đủ, nàng nhất định phải tạo ra thêm mấy cái nữa. Diệp Hàm tức giận một tay cầm thật chặt tay của Lãnh Dương, tay còn lại chỉ chỉ bản thân, sau đó học theo Lãnh Dương, cắn một cái thật mạnh trên cánh tay mình, máu tươi rất nhanh liền chảy ra, Lãnh Dương nhìn thấy cử động của Diệp Hàm, trong lòng sinh ra một tia cảm động, nàng liền biết cô gái này thực ra cũng không giống như bề ngoài lãnh khốc.
Bỗng nhiên Lãnh Dương thấy Diệp Hàm không nhịn thở nổi, miệng mở ra, hít mạnh một hơi, nước tràn vào trong miệng cô, Lãnh Dương hoảng hốt, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Diệp Hàm, miệng liền tiếp cận, lúc này nàng cũng đã nhịn không được, hiện nay điều hai người cần nhất là dưỡng khí. Lúc này Diệp Hàm còn chưa bắt đầu trở nên mơ hồ vì vậy cô nhìn thấy rất rõ ràng Lãnh Dương tiến lại gần, ôm lấy cô, miệng liền dán lại, đôi môi lạnh lẽo nhưng lại mềm mại của đối phương dán vào môi của mình, khiến bản thân có chút thoải mái, bởi vì cảm giác thoải mái cho nên hơi thở của cô có phần chậm lại.
Tuy rằng Triệu Lượng rất ngại, thế nhưng Cao Na cũng không có nghĩ nhiều như Triệu Lượng, tư tưởng của nàng đơn thuần hơn nhiều lắm, nàng cảm thấy điều này chỉ là độ khí cho nhau thôi, giống như hô hấp nhân tạo, so với hôn môi là không giống nhau, vì vậy Cao Na chủ động tiến tới. Bốn người không trì hoãn quá nhiều thời gian, bởi vì họ muốn thừa dịp xông lên trước khi huyết bát quái tản ra, nếu không thì máu hai người chảy ra cũng đều là công toi, vì vậy chỉ mất vài giây, họ liền phóng về hướng mặt nước, dọc theo đường đi, Lãnh Dương dùng máu của mình và Diệp Hàm vẽ ra thêm ba cái huyết bát quái đồ mới có thể bình an vọt tới mặt nước, một đường lên mặt nước, bốn người hổn hển thở mạnh, không kiềm được mà ho khan.
Thủy quỷ nhìn thấy họ từ bỏ hai cánh cửa thép kia, lại thấy họ có một cái túi bắt quỷ, thấy được Phật quang, lại thêm dung dịch tỏi, huyết bát quái, cảm thấy những người này cũng không dễ trêu chọc, hiện tại đều tách về phía xa xa, giống như bốn người họ là nguồn gốc của một trận ôn dịch, đụng tới sẽ bị lây bệnh dịch.
Bốn người phải mất một hồi lâu mới lấy lại được dưỡng khí, chờ hơi thở trở lại bình thường rồi Lãnh Dương mới nói: "Bên dưới cánh cửa kia toàn bộ đều là xương, đoán không lầm thì những thứ đó là hài cốt của thủy quỷ, khó trách khi chúng thấy chúng ta muốn kéo cánh cửa thép này sẽ cảm thấy sốt sắng như vậy."
Bởi vì vừa nãy ở dưới nước chỉ có mình Lãnh Dương nhìn thấy những thứ bên dưới cửa thép, lúc này nghe được Lãnh Dương nói thì tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, họ chưa hề nghĩ tới bên dưới sẽ là hài cốt của con người.
"Xem ra nơi này chính là hố bồi táng." Cao Na đoán đó hẳn là hố bồi táng, nếu không thì tại sao bên dưới lại có nhiều hài cốt như vậy.
Hố bồi táng? Diệp Hàm mặc dù là một người vô thần, thế nhưng chuyện những đế vương Trung Quốc cổ đại khi chết rồi sẽ để cho rất nhiều người chôn cùng thì cô lại tin tưởng, bởi vì cô biết tư tưởng phong kiến Trung Quốc hơn một nghìn năm, đế vương muốn sau khi chết rồi vẫn sẽ nắm giữ địa vị trí cao vô thượng như khi còn sống, vì vậy sẽ để cho rất nhiều nô lệ, võ tướng và phi tần của mình chôn cùng. Cô cảm thấy điều này là do lòng người có quá nhiều tham niệm hung tàn mà ra, cũng không liên quan đến việc cô có tin tưởng những đế vương khi chết rồi linh hồn vẫn còn có thể hưởng thụ đãi ngộ như khi sống sót hay không.
Diệp Hàm không nghĩ đến bên dưới vậy mà lại là hố bồi táng, cô không nghĩ rằng mình sẽ có một ngày gặp được, vì vậy cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khó có thể tin tưởng được, thế nhưng sự thực đã ở ngay trước mắt, không để cho cô đa nghi, cô bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh, không phải là do nhiều thi hài khiến cô cảm thấy lạnh mà là do tâm địa hung tàn của người cổ đại, cô cảm thấy quá mức tàn nhẫn, một người sống sờ sờ lại bị chôn ở chỗ này.
Tác giả có lời muốn nói: Tình cảm của hai người đang dần dần tiến triển
Chủ tuyến của truyện này cũng không phải là tình cảm, vì vậy sẽ lấy cố sự làm chủ, trong lúc cố sự phát triển, tình cảm của hai người mới từ từ tốt dần lên!
Dù sao hiện tại hai người đều không phải người yêu thích nữ nhân, từ có hảo cảm sau đó mới yêu, cần một quá trình! Hơn nữa hai người còn là hai nữ nhân rất lí trí!
Editor muốn nói: đáng lẽ mỗi tuần một chương mà do mình lười, một chương truyện này thực sự dàiiiiiiiii quá, hôm nay thứ mình rảnh nằm edit liền chương, não có vẻ hơi loạn, từ ngữ edit trở nên lộn xộn dần, nên sau đó mình sẽ nghỉ xả hơi không biết khi nào mới edit tiếp : ))
Người ta hun nhau rồi, mình nghỉ ngơi thôi :